10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 10: TÔI, LINH QUỲNH, NHẬN TIỀN! (10)

/1736
Trước Tiếp
Tuy lớp hóa trang rất dày, nhưng Linh Quỳnh vẫn nhận ra được người đó là Lục Văn Từ.

Nam chính chạy vào rạp đánh động những khán giả đang xem kịch, khiến cho trong rạp xôn xao nhốn nháo.

Người trên sân khấu cũng nhìn thấy. Dường như cậu ta nhận ra nam chính, thoáng liếc mắt nhìn đám sát thủ đang xông vào cửa.

Trong cơn hỗn loạn, người trên sân khấu đột ngột chắn trước mặt nam chính, sau đó bị thương ngã từ trên sân khấu xuống dưới.

Bục sân khấu không phải là cao, nhưng ngã như vậy có thể không đau được sao?

Dưới sân khấu không hề thấy có biện pháp phòng hộ gì cả, cũng có nghĩa là diễn viên phải ngã chay, tự chịu đau.

Cảnh này đã quay hai lần nhưng đều không qua, tức là trước khi Linh Quỳnh tới, Lục Văn Từ đã ngã hai lần rồi. Lần này, là lần thứ ba.

Linh Quỳnh đứng nhìn Lục Văn Từ ngã xuống dưới sân khấu, đạo diễn hô cắt nhưng lại không phải qua cảnh, mà là nam chính phạm sai lầm, cần phải quay lại.

Cảnh này cứ bị quay đi quay lại không ngừng, Lục Văn Từ cũng ngã lên ngã xuống hết lần này đến lần khác.

Càng xem, Linh Quỳnh càng điên ruột. Một bé trai đáng yêu nhường ấy mà lại bị chà đạp đến thế sao?

[Tình yêu ơi, muốn thay đổi cảnh ngộ của nhân vật mục tiêu, rút thẻ một cái là có thể giải quyết ngay mà…]

“Tôi đập tiền đầu tư cho cậu ta vào đoàn phim chẳng phải là xong rồi sao?”

[Tình yêu à, tôi không khuyến khích cô làm thế đâu…] Thiểm Thiểm khuyên nhủ cô, [Dù cô đầu tư, cũng có thể sẽ đầu tư thất bại đấy…]

Linh Quỳnh hiểu ngay ý của nó.

Những điểm mấu chốt trong thiết lập vận hành của trò chơi sẽ không thay đổi.

Dù gì cũng phải dụ bạn nạp tiền chứ!

Sách lược chó má!

Thiểm Thiểm lại khuyên tiếp: [Hơn nữa, đầu tư vào đoàn phim làm sao tiết kiệm, hợp lý như rút thẻ được. Cô thử nghĩ mà xem, cô rút một trăm lần liên tục có thể sẽ rút trúng một cơ hội tốt, chứ còn đầu tư vào đoàn phim á… Cô nom chút tiền cỏn con còn sót lại trong tay cô đi, cô nghĩ mình có thể duy trì được bao lâu?]

Linh Quỳnh nghẹn lời.

Tuy cô vẫn cảm thấy nó đang lừa cô nạp tiền, nhưng hình như cũng hơi hơi có lý.

Linh Quỳnh nhìn sang phía Lục Văn Từ, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy cũng không thấy cậu ấy có bất kỳ vẻ khó chịu nào. Đối diện với tất cả mọi người, trên mặt cậu ấy đều mang theo nét thận trọng, chăm chú. Cậu ấy rất trân trọng cơ hội lần này.

Dù rằng, đó chỉ là một vai diễn hóa trang cực kỳ đậm, che mất hết cả dung mạo vốn có…

Linh Quỳnh bẻ ngón tay tính toán lại tiền của mình, cuối cùng quyết định - Rút!

Bé trai đáng yêu thế kia, phải chăm sóc nuôi dưỡng cẩn thận chứ!

Trong cơn kích động, Linh *lợn con* Quỳnh thẳng tay mở giao diện rút thẻ ra.

Quá trình rút thẻ rất đơn giản, chỉ là hết tấm thẻ này đến tấm thẻ khác lần lượt lóe lên trước mắt cô, trên mình mang theo những dòng chữ “ấm lòng người” như: “Bạn không rút trúng rồi!”, “Thử lại lần nữa nhé!”, “Thẻ đẹp rút ngay, vận may sẽ tới”, “Nghỉ ngơi một chút rồi thử lại đi” vân vân và mây mây…

Rốt cuộc là tay nào viết mấy câu thế này vậy?

Sợ người chơi không tức chết sao?

Rút đến năm mươi lần, chẳng có nổi lấy một cục shit!

Một trăm lần…

Một trăm năm mươi lần…

Thôi bỏ đi, bỏ bỏ! Không chơi nữa!

Đây đúng là cái bẫy!

Thế nhưng… rút thì cũng rút rồi…

Ba cái trò rút thẻ này này, một khi bạn đã bắt đầu, bạn sẽ phát hiện ra rằng mình không thể dừng lại được. Bởi vì bạn sẽ nghĩ rằng, mình đã bỏ ra nhiều như vậy mà còn chưa kiếm được gì, giờ ngừng lại chẳng phải sẽ lãng phí toàn bộ những thứ phía trước đó sao?

Thế nên, bạn sẽ không ngừng rút tiếp…

Linh Quỳnh ôm một bụng lửa giận, rút đến gần hai trăm lần, cuối cùng cũng ra một tấm thẻ “Mặt trời chói chang”.

Cảnh tượng trên tấm thẻ rất quen mắt, chính là một cửa hàng ở bên ngoài phim trường này, lúc cô vào đây đã từng nhìn thấy nó.



“Cắt…”

“Làm sao thế hả, làm sao thế hả? Ai cho cậu ngã từ đây xuống? Những gì tôi vừa giảng giải cho cậu, cậu quên hết rồi sao?”

Đạo diễn cầm loa tay hét ầm ầm.

“Rốt cuộc cậu có biết diễn không vậy? Ai tìm cậu đến đây thế?” Đạo diễn đã lao đến trước mặt Lục Văn Từ rồi quát ào ào vào mặt cậu ta, vô cùng giận dữ.

“Tôi xin lỗi đạo diễn.” Lục Văn Từ cúi đầu xin lỗi.

Những lần trước Lục Văn Từ không sai sót gì nhiều, lần nào cũng đều là phía nam chính cần phải làm lại. Thế nên, những lời đạo diễn gào thét với cậu ta, trên thực tế là nói cho nam chính nghe.

Có điều, bên đầu tư của nam chính ngang ngược nhét anh ta vào đây, đạo diễn cũng không tiện cáu trực tiếp với anh ta, nên chỉ có thể kiếm một con tốt thí ra thế mạng.

Mọi người trong phim trường, bao gồm cả bản thân nam chính cũng đều hiểu rõ điều này, nhưng không ai đứng ra nói một lời nào cả.

Lục Văn Từ chỉ có thể đứng im chịu trận. Ai bảo cậu ta chỉ là một diễn viên không tên không tuổi, đến đây để đóng vai quần chúng chứ.

“Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không biết diễn, thì đừng có đến đây làm mất thời gian của chúng tôi…”

Chiếc loa cầm tay của đạo diễn bị đẩy ra, có người mạnh mẽ xen vào giữa đạo diễn và Lục Văn Từ.

Một giây sau, chiếc loa trong tay ông ta bị giật mất, quay đầu chĩa thẳng vào mặt ông ta: “Ông đạo diễn này, nếu một cảnh diễn bị quay đi quay lại vì ai mà ông cũng không thể phân biệt được, thì ông còn làm đạo diễn làm cái quái gì? Sao ông không đổi nghề khác đi?”

Giọng nói của cô gái không hề hống hách, chua ngoa, thậm chí còn có vài phần dịu dàng nhẹ nhàng. Chỉ nghe giọng thôi sẽ khiến người ta cảm thấy đây là một cô gái rất ngoan ngoãn, hiền hòa.

Có điều, khi nghe chi tiết nội dung mà cô ấy nói, thì mới thấy, cô ấy thực sự không hề khách sáo chút nào cả.

Đạo diễn giật mình, quát ầm lên: “Cô là ai?”

“Sao cô lại ở đây…” Lục Văn Từ cũng tỉnh táo lại từ trong sự ngạc nhiên ngỡ ngàng vừa rồi, vội kéo tay Linh Quỳnh.

Đạo diễn gọi nhân viên trường quay đến, “Cô ta là ai? Sao lại vào đây?”

Con nhóc này ăn mặc xinh đẹp như thế, nhìn là biết không phải nhân viên công tác ở đây rồi.

Đạo diễn cũng có ấn tượng về đại đa số diễn viên trong đoàn, hoàn toàn không có người này.

Nhân viên trường quay bị gọi cổ đến còn chưa kịp nói gì, Linh Quỳnh đã hơi nhếch khóe môi, giành trước một bước, “Chúc cho cuộc sống của ngài vui vẻ sung sướng, được vinh danh trên bảng phim bom xịt.”

Nói xong, cô ném trả cái loa tay cho đạo diễn, kéo Lục Văn Từ đi thẳng, “Không diễn nữa, chúng tôi đi đây.”

Lục Văn Từ đứng hình.

Đạo diễn ngây ra.

Mọi người đều há hốc miệng.



Lục Văn Từ bị Linh Quỳnh kéo ra ngoài, cơn gió thổi qua khiến bộ não đang ngừng hoạt động của cậu từ từ vận hành trở lại.

“Cô đang làm cái gì thế?”

“Ông ta chửi cậu như vậy mà cậu vẫn còn nhịn được à?”

Lục Văn Từ thấp giọng nói: “Tôi… còn cách nào khác nữa đâu… Có thể giành được một vai này đã là tốt lắm rồi.”

Công ty không sắp xếp công việc cho cậu ta, chị Mai thì ngày ngày chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để có thể đổi cậu ta lấy nguồn công việc.

Vai diễn hôm nay, cũng là do chính cậu ta nỗ lực giành về.

Một người không có gia thế, không có ô dù, còn không chấp nhận quy tắc ngầm như cậu ta, là sự tồn tại dưới đáy của cái giới này rồi, bị đạo diễn chửi mắng một chút có là gì đâu chứ.

Lục Văn Từ cũng không muốn nói với Linh Quỳnh những điều này. Cô ấy là tiểu thư nhà giàu, được chiều chuộng quen rồi, trước giờ chưa từng thiếu thốn bất cứ điều gì, làm sao có thể hiểu được…

Đương nhiên, cậu ta cũng không trách cô. Dù sao, cô ấy ra mặt cũng là vì mình mà.

Ở nơi như thế, trừ khi có liên quan đến lợi ích của nhau, nếu không sẽ chẳng ai vô duyên vô cớ đứng ra giúp đỡ người khác hết.

Đắc tội đạo diễn như vậy, một vai quần chúng tốt thí như cậu ta có quay lại đi chăng nữa cũng chẳng có ích gì.

Lục Văn Từ đi tới phòng vệ sinh công cộng ở gần đó cởi bộ quần áo ra, có điều lớp hóa trang trên mặt thì hơi khó xử lý.

“Này.”

Linh Quỳnh đặt một chai nước tẩy trang lên trên bệ rửa mặt.

Lục Văn Từ hơi sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cô…”

Cậu ta rửa hết sạch lớp trang điểm trên mặt, những giọt nước còn đọng trên tóc chảy dài xuống theo cạnh khuôn mặt cậu ta, rồi rơi vào trong vạt áo.

Có lẽ là do lớp trang điểm trên mắt không dễ tẩy đi nên hai mắt Lục Văn Từ bị cậu ta giày vò đến ửng đỏ cả lên.

Dáng vẻ của chàng trai trong gương vừa chính trực vừa xinh đẹp, chỉ tiếc là vẻ đẹp không mang theo sự sắc bén, rạng rỡ, mà lại hơi nhạt nhòa.

“Sao tự dưng cô lại đến tìm tôi?” Lục Văn Từ lau khô mặt, cùng Linh Quỳnh bước ra ngoài.

“Tôi không đến thì cậu còn bị bắt nạt nữa.”

Lục Văn Từ nói: “Nghề này tính cạnh tranh rất khốc liệt, còn có các kiểu quy tắc ngầm nữa, người ở dưới đáy như tôi bị bắt nạt cũng là chuyện bình thường.”

Nâng đỡ người cao, giẫm đạp người thấp, tiền tài là trên hết. Đây chính là hiện thực xã hội.

“Sau này tôi sẽ không để cho cậu bị ức hiếp nữa.” Nếu đã quyết định nuôi cậu ấy, thì đương nhiên phải nuôi cho đàng hoàng rồi! Chẳng phải chỉ là nuôi một người trên giấy thôi à?

Lục Văn Từ kinh ngạc: “Cô á?”

Linh Quỳnh gật mạnh đầu, rất quả quyết: “Đúng, là tôi!”

Lục Văn Từ thực sự không biết phải nói gì, trong lòng thầm nghĩ, chắc cô tiểu thư này chỉ nhất thời nổi hứng vậy thôi…
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
nhuquynh96Trời ơi sao lại thiếu đúng chương qtrong dị nè - sent 2023-12-02 22:38:37
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương