10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 11: TÔI, LINH QUỲNH, NHẬN TIỀN! (11)

/1736
Trước Tiếp
Nếu đã quyết định nuôi dưỡng người ta cho đàng hoàng tử tế, thì Linh Quỳnh nhất định phải cân nhắc thật kỹ lưỡng những chuyện tiếp theo đây.

“Cậu có định hủy hợp đồng không?”

“Tôi không có tiền, làm sao trả tiền vi phạm hợp đồng được.” Nếu có thể hủy được thì cậu ta đã hủy từ lâu rồi.

Linh Quỳnh khó hiểu, hỏi: “Điều kiện của cậu tốt như thế này, vì sao công ty không lăng xê cậu nhỉ?”

Chỉ riêng ngoại hình thôi, nếu là người thông minh, chắc chắn sẽ tập trung lăng xê cậu ấy rồi.

Công ty này bị đần à?

Lục Văn Từ cúi đầu nhìn xuống đất, đầu mũi chân khẽ đá những hòn sỏi nhỏ.

“Lúc mới vào công ty, công ty đối xử với tôi cũng khá ổn. Tôi cũng cho rằng, chỉ cần mình cố gắng phấn đấu một chút thì rồi cũng sẽ có được thành quả thôi. Ai ngờ…”

Lục Văn Từ đá hòn sỏi ra xa, ngẩng đầu nhìn xa xăm.

“Ai ngờ, trong đại đa số thời điểm, có những sự nỗ lực đã thực sự trở nên rất nực cười.”

Thật ra, cũng chẳng có ai đứng ra trực tiếp bắt cậu ta làm gì cả, nhưng những nguồn công việc mà công ty sắp đặt cho cậu ta dần dần đổi chủ. Trong lời nói của người quản lý, ngầm cũng có, thẳng thừng cũng có, đều có ý ám chỉ cậu ta nên đi gặp gỡ quản lý cấp cao trong công ty, chị ta có thể sắp xếp cho cậu.

Cái “sắp xếp” này rốt cuộc là sắp xếp cái gì, không cần nói mọi người cũng tự hiểu.

Nói trắng ra chính là, trong công ty có người vừa mắt cậu ta, muốn bao cậu ta.

Nếu cậu ta đi, danh tiếng, công việc, địa vị cậu ta đều sẽ có cả.

Còn nếu không đi… thì đúng như hiện giờ vậy.

Công ty này là như thế, sẽ không ra mặt cưỡng ép trực tiếp, nhưng khi bạn phát hiện ra mình không còn nguồn việc gì nữa, gần như bị đóng băng, thì chính bản thân bạn sẽ tự nghĩ cách bò lên trên, sẽ tự động dâng mình lên tận cửa.

Mà bởi vì ban đầu công ty đối xử với cậu ta không tệ, nên trên hợp đồng, cậu ta cũng dễ dàng tin tưởng phía bên đó, mới dẫn đến việc cậu ta gần như bị trói chết vào với công ty như vậy. Cơ hội hủy bỏ hợp đồng duy nhất của cậu ta vẫn còn có “mức phí vi phạm hợp đồng trên trời” kia chặn ngang ở giữa.

“Phí vi phạm hợp đồng của cậu là bao nhiêu?”

“Mười triệu.”

Đối với một nghệ sỹ mới không có tác phẩm gì mà nói, thì một triệu cũng đã là nhiều lắm rồi chứ đừng nói tới mười triệu.

“Không sao, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.”

Trong tay cô vẫn còn vài triệu, nếu bán chiếc xe kia đi, có lẽ cũng có thể gom đủ tiền vi phạm hợp đồng.

Nhưng mà…

Làm sao cô có thể lấy số tiền đó ra để trả phí vi phạm được cơ chứ?

Không thể!

Tuyệt đối không thể!

Hừ, đừng có ngây thơ quá như vậy!

Đương nhiên là phải kiếm một tên chết thay rồi!

Lục Văn Từ hơi nhíu mày, thấp thỏm hỏi: “Cô muốn giúp tôi ư?”

Khóe môi Linh Quỳnh cong lên, giọng rất nhẹ nhàng thoải mái, “Tất nhiên rồi, lời mà tôi đã nói ra, thì chắc như đinh đóng cột ấy.”

“Vì sao?”

Đôi mắt của cô gái sáng lấp lánh, đáp một câu giòn tan: “Bởi vì cậu đẹp.”

Lục Văn Từ á khẩu trước câu trả lời của cô. Cậu ta hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Nếu tôi không đẹp thì sao?”

Cô gái trẻ bĩu môi đầy chê bai: “Thế thì tôi còn để ý đến cậu làm gì.”

Lục Văn Từ nghẹn lời luôn.

Rất thực tế!

Cũng rất vô tình!



Thấy Linh Quỳnh đi lướt qua chiếc xe rất kiểu cách, phô trương kia của cô ấy, Lục Văn Từ bèn hỏi: “Không về nhà à?”

“Đi ăn chút gì đã.”

Linh Quỳnh chỉ về phía cửa tiệm trước mặt.

“Để tôi mời cô cho.” Lục Văn Từ nói, “Cảm ơn cô hôm nay đã ra mặt giúp tôi.”

Còn về những lời mà cô ấy nói kia… trong lòng Lục Văn Từ cũng không hề coi là thật.

Linh Quỳnh nhún vai, thản nhiên đi vào trong cửa tiệm.

Cửa hàng này được trang hoàng rất khá, mỗi một vị trí ngồi đều có rèm vải ngăn cách ra.

Trong quán không đông khách nên có vẻ rất yên tĩnh.

Lục Văn Từ nhường cho Linh Quỳnh gọi món. Cô chọn đồ ăn rất nhanh, trong lúc chờ các món được đưa lên, cô lại hỏi cậu ta: “Vì sao cậu muốn vào giới giải trí? Cậu thích diễn xuất à?”

Hồi trước mạng internet còn chưa phát triển như bây giờ, không hề biết trong cái giới này tràn ngập gió tanh mưa máu, tất cả đều cho rằng giới giải trí như là vườn Địa Đàng của những giấc mơ vậy.

“Cũng không thể nói là thích được, chỉ vì có một mục tiêu thôi.” Lục Văn Từ xoay chiếc cốc thủy tinh trong tay, “Cô có ước mơ nào không?”

Thực ra Lục Văn Từ cũng không mong chờ vào câu trả lời của Linh Quỳnh, hỏi xong, cậu ta lại tự đáp trước.

“Tôi thì không có, từ nhỏ đã không có rồi.”

Lúc còn nhỏ, tất cả mọi người đều thi nhau nói về mơ ước của mình.

Đối với đám trẻ con, ước mơ là thứ gì đó rất thần thánh.

Còn đối với cậu ta, thì cậu ta lại chẳng biết đó là cái gì.

“Thế nên, tôi muốn tìm cho mình một mục tiêu.”

Linh Quỳnh cũng bó tay với cái lý do này: “Rồi sau đó cậu tự nhảy xuống hố hả?”

Lục Văn Từ cũng không e ngại, gật đầu nói: “Ừ.”

Cũng tại khi ấy cậu ta còn quá nhỏ, hoàn toàn không đủ hiểu biết về sự tàn khốc của xã hội, sự ác độc của lòng người.

Công ty chỉ mới cho cậu chút lợi lộc nhỏ để câu kéo dụ dỗ, cậu đã cảm thấy đó là cả một mảnh đất rộng lớn rồi, nói gì cũng tin, kết quả à… bây giờ nó đúng là một “mảnh đất” thật.



“Cậu bảo tôi đi đâu tìm người cho cậu bây giờ? Lại còn đòi gấp như vậy nữa… Cho dù cậu cảm thấy ổn đi chăng nữa, lỡ người ta đang có công việc rồi gì sao? Cậu làm thế này có khác nào đánh đố tôi không?”

Tống Thanh Vân sợ làm phiền đến người khác, cố gắng đè thấp giọng xuống nói với người ở đầu dây bên kia.

Không biết đầu dây bên kia nói gì, Tống Thanh Vân lại trợn trắng mắt một cái đầy vẻ bó tay.

“Tôi sẽ liên lạc giúp cậu xem có phù hợp không, nhưng tôi thực sự không dám đảm bảo đâu.”

Ngắt điện thoại xong, Tống Thanh Vân bực bội chửi thầm vài câu, định tính tiền rồi đi tìm người.

Vừa đi ra, anh ta đã nhìn thấy nhân viên phục vụ vén một tấm rèm vải lên, người ngồi bên trong đột ngột xuất hiện trước tầm mắt của anh ta.

Chàng trai trẻ dùng tay chống cằm, không hề mỉm cười, chỉ lẳng lặng nhìn phía đối diện như đang nghiêm túc chăm chú lắng nghe người trước mặt mình nói chuyện.

Ánh mắt Tống Thanh Vân bừng sáng, có cảm giác kinh ngạc, mừng rỡ tột cùng như thể một cái bánh lớn rơi từ trên trời xuống vậy.

Nhân viên phục vụ thả rèm xuống rồi rời khỏi đó. Tống Thanh Vân lập tức bước sang, gõ nhẹ vào cột gỗ ở bên cạnh, sau đó vén rèm bước vào.

“Xin chào, xin phép làm phiền hai người một chút. Tôi muốn mạo muội hỏi một câu, cậu có phải là diễn viên không?”

Đây là phim trường Hoành Điếm, đủ các đoàn làm phim tới quay. Nhìn vẻ ngoài của cậu ấy như thế này, rất có khả năng là nghệ sỹ.

Tống Thanh Vân bất thình lình xông vào khiến Lục Văn Từ sững sờ mất vài giây.

Chờ đối phương hỏi đến lần thứ hai, cậu ta mới gật đầu, rất lịch sự đáp: “Coi như là vậy… Anh có việc gì sao?”

Tống Thanh Vân càng kích động hơn, “Chào cậu chào cậu, tôi họ Tống, đây là danh thiếp của tôi… Tôi có một vai diễn, không biết cậu có hứng thú không?”

Lục Văn Từ ngây người.

Người này không phải là lừa đảo đấy chứ?

“Tôi không phải lừa đảo.” Dường như Tống Thanh Vân cũng cảm thấy cách làm vừa rồi của mình cực kỳ giống với một tên lừa đảo, bèn lập tức thanh minh cho chính mình.

Lục Văn Từ nhìn xuống danh thiếp của anh ta.

Tên công ty này, cậu đã từng nghe danh rồi, cũng khá có tiếng trong giới giải trí. Kiểu công ty như vậy, chắc hẳn không có ai dám mạo danh đâu.

Lục Văn Từ đứng dậy, thận trọng hỏi: “Anh muốn tìm tôi để đóng phim ư?”

Tống Thanh Vân gật đầu lia lịa: “Ừ ừ ừ, tôi đang có một vai diễn cần tìm diễn viên. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy cậu rất phù hợp với vai diễn đó rồi. Cậu có hứng thú tìm hiểu về nó một chút không?”

Tống Thanh Vân nói một tràng với cậu ta.

Bị chiếc bánh đột ngột rơi từ trên trời xuống đập thẳng vào đầu, suy nghĩ của Lục Văn Từ hơi đình trệ.

“Anh bàn bạc với tôi đi.”

Nghe thấy giọng nói, Tống Thanh Vân mới để ý đến Linh Quỳnh.

Cô gái trẻ tươi cười nhìn anh ta, dung mạo rất xinh đẹp, trang điểm ăn mặc đều vừa khéo, bất cứ một chi tiết nào cũng đều lộ ra sự chăm chút, tỉ mỉ, giống như một cô công chúa nhỏ ngoan ngoãn trong tòa lâu đài cổ vậy.

Tống Thanh Vân ngạc nhiên hỏi: “Cô là?”

“Tôi là…”

Lục Văn Từ nhìn về phía Linh Quỳnh, chỉ sợ cô lại tuôn ra một câu “mẹ cậu ấy” nữa. Nhưng rất may lần này Linh Quỳnh không nói lung tung, chỉ nói đúng mấy chữ “bạn của cậu ấy”, tạm thời nhận trách nhiệm của người quản lý thay cho cậu ta.

Tuy Tống Thanh Vân cảm thấy cái “tạm thời nhận trách nhiệm quản lý” này hơi kỳ quặc một chút, nhưng anh ta vẫn muốn đưa người về trước xem thế nào, nên cũng đồng ý bàn bạc công việc với Linh Quỳnh.



Tống Thanh Vân nói vai diễn này là vai nam phụ. Vốn dĩ vai diễn đã chọn được diễn viên rồi, nhưng người đóng vai nam phụ đột ngột không thể xuất hiện vì lý do cá nhân, do đó, hiện giờ cả đoàn phim chỉ còn thiếu mỗi nam phụ, cần ngay một nam phụ khác để bổ sung vào chỗ trống…

“Khụ khụ khụ… à đương nhiên, tuy tôi cảm thấy ngoại hình và khí chất của cậu rất phù hợp với vai diễn, nhưng kỹ thuật diễn của cậu cũng phải đạt yêu cầu mới được.” Tống Thanh Vân còn không quên bổ sung thêm một câu, “Vẫn cần phải thử vai nữa.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
nhuquynh96Trời ơi sao lại thiếu đúng chương qtrong dị nè - sent 2023-12-02 22:38:37
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương