10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 42: TU DƯỠNG CÁ NHÂN CỦA CHIM HOÀNG YẾN (5)

/1736
Trước Tiếp
“Sao anh không ăn gì thế?” Linh Quỳnh theo anh về phòng, hỏi: “Anh không đói à?”

“Không đói.”

Ánh mắt Linh Quỳnh như có vẻ nghi hoặc, “Buổi sáng anh đã không ăn rồi, giờ cũng không ăn nữa.” Anh thực sự không phải là ma đấy chứ?

Thẩm Hàn Đăng nói: “Muốn ở lại nơi này thì đừng nói nhiều.”

Linh Quỳnh chớp chớp mắt, dùng tay bịt miệng lại.

Thẩm Hàn Đăng quay về giường nằm, trong phòng có thêm một người cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả.

Khi có tia sáng len lỏi qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng, Thẩm Hàn Đăng dùng tay che đi ánh sáng chói mắt kia, hai mắt cảm thấy rất khó chịu, không thích ứng được.

Linh Quỳnh thấy vậy bèn kéo hết rèm cửa trong phòng ra.

“Đóng vào!” Thẩm Hàn Đăng vẫn che tay lên mắt, trầm giọng gắt một tiếng.

“Anh có ghét ánh sáng đâu nào, việc gì phải kéo hết vào như thế chứ? Anh thích tự ngược đãi bản thân à?”

Thẩm Hàn Đăng bước từ trên giường xuống, đóng hết mấy tấm rèm cửa sổ lại, trên khuôn mặt tuấn tú không có bất cứ cảm xúc gì, không nhìn được ra là vui hay giận.

Linh Quỳnh cũng không mở ra nũa, chỉ hé ra một góc nhỏ, nhoài người ra đó ngắm cảnh bên ngoài.

Muốn đi thư giãn vui vẻ một tí quá.

[Tình yêu ơi, rút thẻ có thể giải quyết được vấn đề này đấy…]

Linh Quỳnh điên tiết! Rút rút rút rút! Rút cái ông nội cậu ấy!

Nhìn cô gái kia lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thì đi lòng vòng trong phòng, cuối cùng là đi thẳng ra bên ngoài, Thẩm Hàn Đăng chỉ biết im lặng.



Linh Quỳnh muốn tự lẻn ra ngoài một chút nhưng mụ phù thủy kia cứ như hồn ma phiêu đãng vậy, cô đi đến đâu cũng có thể đụng phải bà ta.

Nói chung, bất kể cô có dùng biện pháp nào thì cũng không thể rời khỏi đây được.

Cái này, cũng tương tự như kiểu không lấy được đạo cụ mấu chốt thì không thể rời khỏi bản đồ này vậy.

Trò chơi chó chết, ép nạp tiền đến mức quá thể quá đáng!

Linh Quỳnh ôm tâm trạng bi thương, đau khổ… đi tìm mụ phù thủy kia.

Không biết mụ phù thủy đang làm gì, Linh Quỳnh rón rén lom khom đi qua đó. Ngay khi mụ phù thủy nghe thấy động tĩnh quay lại, cô lập tức đập bộp một cái vào đầu bà ta.

[Thiểm Thiểm im thin thít.]

Linh Quỳnh ném đạo cụ gây án trong tay đi, phủi phủi tay.

Muốn đấu với cô à, cũng không nhìn xem bố mày đây là ai!

Linh Quỳnh sợ mụ phù thủy tỉnh dậy giữa chừng nên cô vụng về trói mụ phù thủy lại, ném xuống hầm.

Làm xong hết mọi việc, vừa quay đầu, cô đã nhìn thấy ngay Thẩm Hàn Đăng đang đứng cách đó không xa nhìn cô chằm chằm.

Linh Quỳnh sững sờ, hơi hoang mang.

Cô bước tới, kéo tay áo anh, cố gắng không động chạm đến anh, “Tôi đưa anh ra ngoài chơi nhé. Anh đừng nói với bà ta là tôi đánh bà ta đấy. Bà ta không cho tôi ra ngoài, tự bà ta gây sự trước mà.”

“Cô có biết thân phận hiện giờ của cô là gì không?”

Mắt Linh Quỳnh đảo một vòng, trả lời một câu thử thăm dò: “Là chim hoàng yến anh nuôi à?”

Chẳng phải trong tivi đều diễn như vậy sao? Chắc là không sai được đâu!

Không biết Thẩm Hàn Đăng hài lòng hay không hài lòng với đáp án này, nhưng không nói thêm gì.

“Cơ mà đánh cũng đã đánh rồi…” Linh Quỳnh vẫn kéo tay áo anh, cong cong khóe mắt nói: “Không thể để lãng phí được, chúng ta đi ra ngoài đi, sẽ về nhanh thôi mà.”

“Một lúc thôi.”

“Một xíu xiu thôi.”

Trên mặt cô gái tràn đầy vẻ cầu khẩn, giọng nói mềm mại ngọt tan như bánh gato, thực sự khiến người ta không thể nào từ chối cô ấy được.



Đã rất lâu rồi Thẩm Hàn Đăng không đi ra ngoài, mọi thứ trên đường đều thay đổi đến vô cùng lạ lẫm.

Xung quanh anh là đám đông đi qua đi lại, là tiếng còi xe huyên náo, là tiếng quảng cáo từ các cửa hàng…

Thẩm Hàn Đăng giống như một con búp bê không có linh hồn, đờ đẫn đi trên phố, bị người ta va liên tiếp mấy lần cũng không biết đường mà né tránh.

Khi anh bị người ta va phải lần thứ tư, rốt cuộc anh cũng bị người nào đó kéo lại.

Cô gái trẻ dắt anh vào một cửa hàng ở ven đường, sau đó bắt đầu lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn vô vị kia.

Chờ đến khi cô mua đến thỏa mãn rồi, tiết mục này mới coi như kết thúc.

Bản thân Thẩm Hàn Đăng cũng không biết mình theo cô đi ra ngoài để làm gì nữa.

Thật đúng là bị che mờ cả lý trí rồi.

Vì vậy, sau khi quay về, Thẩm Hàn Đăng bất thình lình nổi đóa, giận dữ lao thẳng lên trên lầu một mình.

Linh Quỳnh chớp mắt đầy vô tội, đi kéo mụ phù thủy ra. Sắp đặt xong hết hiện trường, cô mới gọi bà ta dậy.

Trước khi mụ phù thủy kịp nói chuyện, cô đã đánh phủ đầu trước, “Sao bà lại không làm cơm tối thế? Nằm ở đây ngủ thế này… chẳng lẽ bà có niềm yêu thích đặc thù sao?”

Mụ phù thủy ngẩn ra, sờ vào sau gáy đau điếng của mình. Bà ta cứ có cảm giác mình bị ai đó đánh…

Linh Quỳnh lại nói: “Bà định lười biếng trốn việc đấy à?”

Mụ phù thủy nghi hoặc nhìn chằm chằm người đứng trước mặt mình.

Dáng vẻ mà cô thể hiện ra hoàn toàn không có điểm nào khác lạ, phản ứng chỉ giống như là thấy đến giờ ăn cơm nên mới đi xuống tìm bà ta, rồi phát hiện bà ta nằm ở đây vậy.

Nhưng vì sao sau gáy bà ta đau thế nhỉ?

Linh Quỳnh thúc giục: “Bà mau lên chút đi, tôi đói lắm rồi.”

Mụ phù thủy đau đầu, giọng điệu càng khó chịu hơn, “Cô Diệp, cô đang sai bảo tôi đấy à?”

“Không được à?” Linh Quỳnh từ tốn hỏi ngược lại: “Tôi có phải là người giúp việc đâu, bà mới là người giúp việc mà.”

“Cô…”

Linh Quỳnh nặn ra một nụ cười nhạt sau đó không thèm nghe bà ta nói nữa, cực kỳ ngông nghênh bỏ đi.

Mụ phù thủy cắn răng cắn lợi, xoa gáy mình mãi.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?



Lúc trước trong biệt thự có camera giám sát, nhưng lần nào Thẩm Hàn Đăng cũng có thể tìm ra được rồi đập vỡ hết nên về sau không bố trí camera giám sát nữa.

Vì vậy, mụ phù thủy không có cách nào xác định được rằng rốt cuộc chuyện bà ta ngất xỉu này là thế nào.

Buổi tối Thẩm Hàn Đăng không xuống lầu ăn cơm, chỉ có Linh Quỳnh ngồi ăn một mình.

Thẩm Hàn Đăng không có mặt, yêu cầu của cô cũng nhiều hẳn lên. Lúc thì muốn cái này, lúc thì đòi cái kia, lúc thì chê cái này, lúc thì chê cái nọ, còn kén cá chọn canh khó hầu hạ hơn cả Thẩm Hàn Đăng.

Mụ phù thủy tức nghẹn, sao lúc trước bà ta không phát hiện ra con ranh này giỏi hành hạ người ta thế nhỉ? Không có địa vị công chúa mà lại mắc bệnh công chúa.

“Cô Diệp, cô đừng quên thân phận của mình.” Mụ phù thủy cảnh cáo cô.

“Ừm, bà cũng đừng có quên thân phận của tôi đấy.” Linh Quỳnh cười vô cùng ngoan ngoãn, hai mắt cong cong, đáng yêu vô cùng.

Thế nhưng, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, mụ phù thủy lại cảm thấy kỳ dị đến khó tả.

Mụ phù thủy nói: “Cô đến đây không phải để làm thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc đâu.”

Linh Quỳnh nhún vai, “Tôi cũng có đến để làm người giúp việc đâu nào. Nhiệm vụ của tôi chẳng phải là làm chim hoàng yến của cậu chủ hay sao?”

Mụ phù thủy á khẩu.

Giọng điệu của cô kiêu ngạo quá nhỉ?

Cô kiêu ngạo cái quái gì vậy?

Bán thân cho người ta, có cái gì mà kiêu ngạo chứ?

Không biết xấu hổ!

Linh Quỳnh ngang nhiên sai bảo: “Tôi muốn uống sữa.”

Mụ phù thủy tức điên nhưng lại không thể đánh mắng cô, hiện giờ bà ta vẫn chưa biết thái độ của Thẩm Hàn Đăng giành cho cô là như thế nào.

Nếu động chạm đến Thẩm Hàn Đăng để anh làm ra việc gì quá khích, xảy ra vấn đề gì đó thì bà ta cũng không biết ăn nói thế nào.

Lúc mới gặp, bà ta còn tưởng đây là một con nhóc rất dễ nắm thóp, dắt mũi nữa cơ.

Ai ngờ…



Linh Quỳnh ăn uống no say rồi mới đưa đồ ăn lên cho Thẩm Hàn Đăng.

Thẩm Hàn Đăng ngồi đọc sách trong một đống hỗn độn. Linh Quỳnh kéo một chiếc bàn nhỏ sang, nói: “Ăn đi.”

Toàn thân Thẩm Hàn Đăng từ trên xuống dưới đều viết chữ “đừng chọc đến tôi”, Linh Quỳnh ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn anh.

Ánh mắt của cô khiến anh phát bực cả mình, ném quyển sách trong tay đi, “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Giọng điệu của cô gái vô cùng chân thành, “Anh đẹp mà.”

Thẩm Hàn Đăng nghẹn lời, hơi nheo mắt lại, “Tôi đẹp á?”

“Ừ ừ.”

“Tôi đẹp ở chỗ nào?”

“Mặt đẹp ấy.” Ôi nhan sắc thần tiên, lần này không thiệt thòi gì cả.

Một giây sau, Thẩm Hàn Đăng đột ngột hất tung bàn, mặt sa sầm xuống, chỉ ra cửa: “Cút!”

Linh Quỳnh ngây người!

M* kiếp! Làm bố đây sợ chết đi được!

Khen anh đẹp mà, thế quái nào hở một chút đã lật mặt ngay được thế hả?

Linh Quỳnh rời khỏi phòng anh, bên trong vang lên những tiếng rầm rầm loảng xoảng.

Cô vỗ vỗ ngực, vội vàng chạy biến…

Ôi, làm bố đây sợ chết mất!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
nhuquynh96Trời ơi sao lại thiếu đúng chương qtrong dị nè - sent 2023-12-02 22:38:37
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương