10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 48: TU DƯỠNG CÁ NHÂN CỦA CHIM HOÀNG YẾN (11)

/1736
Trước Tiếp
Lúc trước không phải bà ta chưa từng sắp xếp người nằm vùng bên Thẩm Hàn Đăng, nhưng bất kể là người giúp việc hay là gia sư dạy tại nhà, thì cuối cùng cũng đều chưa đến một tuần đã bị Thẩm Hàn Đăng đuổi đi mất rồi.

Thế nhưng Linh Quỳnh lại khác, cô vẫn yên ổn ở bên cạnh Thẩm Hàn Đăng trong suốt một thời gian dài như vậy, hôm nay còn được Thẩm Hàn Đăng chủ động đưa tới đây.

Châu Tịnh cảm thấy, đây cũng là một cơ hội.

May mà Linh Quỳnh có một ông bố mê cờ bạc, Châu Tịnh đã từng điều tra cặn kẽ, biết cô có tình cảm với bố mình, không thể bỏ mặc ông ta không để ý đến được.

Có nhược điểm có thể nắm được thì dễ xử lý hơn nhiều rồi.

Cũng bởi vì thế mà có tình huống hiện giờ.



Linh Quỳnh hoàn toàn không có chút áp lực tâm lý nào với việc lừa tiền của NPC. Người ta có lòng tốt tặng trang bị cho cô, làm sao cô có thể từ chối được chứ.

Đương nhiên là cô phải thật lòng thật dạ cảm ơn người ta, và nhân tiện lừa thêm một khoản nữa rồi…

Hí hí hí hí…

“Có gì mà vui thế?”

Thẩm Hàn Đăng như một hồn ma phiêu đãng, không biết đã xuất hiện bên cạnh Linh Quỳnh từ bao giờ, mặt đầy vẻ gây sự nhìn cô.

Linh Quỳnh cười cong khóe mắt nhìn anh rồi áp sát lại gần, giơ tờ chi phiếu trong tay lên, vừa như tranh công lại vừa như khoe khoang, “Anh xem này, mẹ kế của anh cho tôi đấy.”

Ánh mắt Thẩm Hàn Đăng hơi tối đi, “Bà ta cho cô tiền ư?”

“Ừm hứm.”

“Cô nhận lời bà ta chuyện gì?”

“Thì là… cố gắng dỗ dành anh thôi ấy mà.”

“Chỉ vậy thôi à?”

“Ừm, tạm thời thì chỉ thế thôi.”

“… Cô nhận tiền của bà ta, bây giờ lại nói cho tôi biết như thế này sao?”

“Có vấn đề gì đâu chứ, tôi có thể ăn hai mang… à không phải, tôi có thể làm gián điệp hai mang mà. Việc này tôi chuyên nghiệp lắm.” Linh Quỳnh ngoan ngoãn chìa tay ra, “Thế nên, cậu chủ, cho tôi tiền đi.”

Thẩm Hàn Đăng cạn lời. Anh cảm thấy, lần này Châu Tịnh tính toán sai lầm rồi.

Anh gạt phăng tay Linh Quỳnh đi, “Tôi không cần.”

“Anh cần.”

“Tôi không cần.”

“Anh cần mà, anh cân nhắc thêm chút đi.”

Thẩm Hàn Đăng không muốn nghe Linh Quỳnh lải nhải thêm nữa, sải bước bỏ đi.

“Anh đừng có đi nhanh thế chứ…”



Khi Thẩm Hàn Đăng nghe thấy tin Bùi Tử Thanh uống rượu say rơi xuống bể bơi bị đưa đi bệnh viện, thì anh đã chuẩn bị về rồi.

Đang yên đang lành, sao Bùi Tử Thanh lại uống say rồi rơi xuống bể bơi?

Trong những trường hợp như thế này, trừ người nhà quá đau buồn nên tìm quên trong rượu ra, thì ai lại đi uống say bao giờ?

Người nhà họ Bùi trích xuất camera giám sát ra, chỉ nhìn thấy một mình Bùi Tử Thanh đi về phía bể bơi.

Lúc ấy, nhìn Bùi Tử Thanh có vẻ không tỉnh táo lắm, cả người lắc lư lảo đảo, trên đường đi còn va phải người khác, người ta gọi anh ta, anh ta cũng chẳng có phản ứng gì.

Thế nhưng, trạng thái của Bùi Tử Thanh, lại không hề giống bị trượt chân rơi xuống nước.

Mà là… giống tự mình nhảy xuống hơn.

Trước khi Bùi Tử Thanh xảy ra chuyện, người cuối cùng anh ta tiếp xúc là Linh Quỳnh.

Người nhà họ Bùi xem xong camera giám sát, vội vàng chạy tới chặn Linh Quỳnh lại.

Mặt Linh Quỳnh đầy vẻ ngây thơ vô hại, “Anh ta cứ nhất quyết đòi nói chuyện với tôi nên tôi mới nói với anh ta một hai câu thôi. Chuyện lúc sau thì làm sao tôi biết được.”

Lúc Linh Quỳnh và Bùi Tử Thanh nói chuyện với nhau, họ luôn đứng trong tầm giám sát của camera, quả thực không hề có bất cứ hành vi không phù hợp hay có chỗ nào không đúng cả, thoạt nhìn cả hai trò chuyện còn có vẻ rất vui nữa.

Sau khi Bùi Tử Thanh đi khỏi đó, anh ta đã đi đâu uống rượu, đã gặp những ai, thì không có camera nào quay được cả.

Người nhà họ Bùi không hỏi được ra tin tức hữu dụng, tuy cũng có nghi hoặc, nhưng đúng là con gái nhà người ta có làm gì đâu.

Chờ người nhà họ Bùi đi hết, Linh Quỳnh mới nháy mắt với Thẩm Hàn Đăng, cười gian xảo như một con cáo nhỏ.

“Cô làm à?”

“Ai bảo anh ta bắt nạt anh.” Linh Quỳnh hừ một tiếng, “Anh là người bố đây che chở cơ mà, không ai được bắt nạt anh hết.”

Chỉ cô mới có thể bắt nạt bé con nhà mình thôi!

Thẩm Hàn Đăng á khẩu.

Bố ư?

Cô làm bố của ai hả?

“Làm sao cô làm được như thế?” Anh cũng đã xem camera giám sát, không có bất cứ vấn đề gì cả.

Linh Quỳnh sờ lên mặt mình, cười cong khóe mắt: “Có thể là vì tôi đẹp chăng?”

Thẩm Hàn Đăng không muốn nói gì nữa.



Đến cuối cùng, Thẩm Hàn Đăng vẫn không thể nào hỏi ra được rốt cuộc Linh Quỳnh làm thế nào để khiến cho Bùi Tử Thanh tự nhảy xuống bể bơi.

Nghe nói sau khi tỉnh lại, Bùi Tử Thanh cũng không nhớ rõ lắm chuyện gì đã xảy ra.

Bên phía nhà họ Bùi đều cho rằng Bùi Tử Thanh bị ăn bùa phải ngải gì đó, nên tìm thầy khắp nơi để trừ tà.

Sau tang lễ, Linh Quỳnh an phận được mấy ngày.

Ban đầu Thẩm Hàn Đăng còn cho rằng đột nhiên cô hiểu chuyện hơn không chạy đến làm phiền mình nữa, nhưng lúc sau mới phát hiện, cô ấy nào có ở nhà đâu.

Cô ấy đi lúc nào, và về lúc nào, hoàn toàn không một ai hay biết.

Thẩm Hàn Đăng tức xanh mặt chỉ huy Khải Lợi: “Lắp hết camera giám sát lên.”

Khải Lợi chỉ biết im lặng thực thi.

Linh Quỳnh vừa về đã phát hiện ngoài cửa có camera giám sát. Cô đứng ở cửa chần chừ một lúc như đang cân nhắc xem có nên đi vào không.

Khải Lợi mở cửa lớn ra, “Cô Diệp, cô về rồi đấy à.”

“Ừ.”

Khải Lợi rất thận trọng nhắc nhở một câu, “Cậu chủ đang giận lắm đấy, cô nghĩ xem nên giải thích thế nào đi.”

Linh Quỳnh ngây ra. Cô phải nuôi bé con rồi, còn phải dỗ dành bé con nữa sao?

Cô đẩy cửa phòng Thẩm Hàn Đăng, rụt rè ngó trước vào trong phòng thăm dò tình hình.

Trên sàn nhà vẫn là trạng thái hỗn độn mà cô quen thuộc, rất nhiều thứ bị Thẩm Hàn Đăng gạt xuống dưới đất.

Trong phòng rất tối tăm, tĩnh mịch, Thẩm Hàn Đăng thì nằm dài trên giường.

Linh Quỳnh nghiêng người lách vào, xách làn váy bò lên trên giường Thẩm Hàn Đăng, “Cậu chủ ơi.”

Thẩm Hàn Đăng quay lưng về phía cô, giọng nói hơi lạnh lùng, “Cô còn biết đường quay về nữa à?”

“Cậu chủ ở đây mà, đương nhiên tôi phải về chứ.”

“Tôi có từng nói rằng không cho phép cô ra ngoài không?”

“Có, có nói rồi, nhưng tôi có đồng ý đâu nào.” Linh Quỳnh tỏ vẻ rất vô tội. Chuyện cô chưa từng đồng ý thì làm sao tính được.

Thẩm Hàn Đăng tức nghẹn lời, ngồi bật dậy.

Cô gái bé nhỏ quỳ ngay bên cạnh anh, vạt váy rực rỡ tản ra xung quanh người cô như một đóa hoa đang nở rộ vậy.

Thứ đầu tiên Thẩm Hàn Đăng nhìn thấy là mái tóc dài uốn hơi xoăn màu vàng kim của cô.

Anh thoáng ngẩn người, anh còn nhớ lúc sáng khi nhìn thấy cô, tóc cô vẫn còn màu đen cơ mà.

Mái tóc dài được nhuộm thành màu vàng sáng khiến cho cô gái bé nhỏ đẹp như một cô công chúa tinh linh trong chuyện cổ tích vậy.

Thẩm Hàn Đăng nhíu mày: “Cô nhuộm tóc à?”

“Ừ.” Linh Quỳnh gật đầu, “Nhìn đẹp không?”

Thẩm Hàn Đăng nhìn đi chỗ khác, “Xấu chết đi được.”

Linh Quỳnh nghẹn lời. Cô vốn muốn dỗ dành anh, nhưng thấy anh nói thế này, cô cũng chẳng còn tâm trạng mà dỗ nữa, quay lưng đi thẳng về phòng mình.

Thẩm Hàn Đăng tức tối lại hất thêm đồ của nửa cái phòng mình xuống đất.

May mà bé con này tức giận chỉ đập đồ chứ không đánh người đấy.



Kể từ sau chuyện đó, Linh Quỳnh bắt đầu bị Khải Lợi giám sát nghiêm ngặt hơn, gần như không thể tìm được một cơ hội nào để chuồn ra ngoài nữa, mà bên phía Thẩm Hàn Đăng cũng chẳng thèm gặp cô.

Linh Quỳnh cảm thấy không đúng lắm.

Cái cảm giác không đúng này, nhanh chóng được xác nhận.

[Tình yêu ơi… Cô mà không rút thẻ, thì tiếp theo đây sẽ không gặp được nhân vật mục tiêu đâu…]

Linh Quỳnh ngây người.

Nạp tiền mới có thể đi tiếp được.

Không nạp tiền thì kẹt mãi ở đây.

Cái trò chơi chết tiệt này, ép người chơi nạp tiền một cách trầm trọng như vậy, có thể mở server được mới là lạ ấy!

Thế nhưng không nạp…

Nghĩ đến bé con nhà cô kìa, nhan sắc kia, vóc dáng kia, giọng nói kia…

Nạp chứ!

Bố đây nạp, được chưa?

[Tình yêu ơi… Cô mà nạp tiền sớm một chút có phải là sẽ không có mấy chuyện này rồi không?]

“Ha ha.”

Bản thân cô còn chưa vui vẻ đủ, dựa vào cái gì mà phải đập tiền?

[Nhưng cô nạp tiền xong sẽ càng vui vẻ hơn cơ mà.] Giọng Thiểm Thiểm hơi xấu hổ ngại ngùng.

Tuy Linh Quỳnh cảm thấy nó đang lừa cô đập tiền, nhưng cô lại chẳng thể nào phản bác được.

Rút thẻ là một chuyện kích thích vừa vui vẻ lại vừa đau đớn.

Vui vẻ là thời khắc rút thẻ đó – rất thoải mái, rất sướng tay.

Kích thích là khoảnh khắc tấm thẻ lật ra đó - rốt cuộc là có hay không đây!

Đau đớn là… chẳng rút được cái vẹo gì cả!

Lúc này, Linh Quỳnh đang trải qua sự đả kích gấp ba lần bình thường.

Những tấm thẻ trước mặt cô không ngừng lóe lên…

Cố lên, bạn có thể mà!

Thử lại lần nữa nhé, bạn là tia sáng của tương lai đấy!

Thắng lợi ở ngay phía trước rồi, xông lên nào!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
nhuquynh96Trời ơi sao lại thiếu đúng chương qtrong dị nè - sent 2023-12-02 22:38:37
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương