10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 49: TU DƯỠNG CÁ NHÂN CỦA CHIM HOÀNG YẾN (12)

/1736
Trước Tiếp
Trường học à…

Tính ra thì nguyên chủ cũng vẫn còn đang đi học mà.

Như vậy chẳng phải là… cô có thể ra ngoài rồi sao?

Linh Quỳnh mang tâm trạng thích thú, vui vẻ đi tìm Thẩm Hàn Đăng.

Thẩm Hàn Đăng đang ở trong phòng mình, thấy cô vào, anh cũng không có phản ứng gì, tiếp tục xoay khối rubic trong tay.

Cuối cùng cũng gặp được bé con rồi.

Linh Quỳnh khe khẽ thở hắt ra một hơi, ngồi xuống cạnh anh.

“Ai cho cô ngồi? Đứng dậy.”

“Cậu chủ, tôi muốn đến trường.” Linh Quỳnh coi như không nghe thấy, thẳng thắn đề đạt yêu cầu của mình.

Thẩm Hàn Đăng còn chẳng thèm nghĩ, “Không cho đi.”

Linh Quỳnh lại nói: “Tôi muốn đi cùng cậu chủ.”

Những tấm thẻ là để dùng cho Thẩm Hàn Đăng, thế nên trường học chắc chắn cũng phải là chuẩn bị cho Thẩm Hàn Đăng.

Động tác xoay rubic của Thẩm Hàn Đăng hơi khựng lại, quay sang nhìn cô.

“Đi cùng tôi?”

“Vâng.”

Thẩm Hàn Đăng quay mặt đi không nhìn cô nữa, tiếng xoay rubic vang lên răng rắc, lực xoay đó, cứ như thể đang bóp đầu người ta vậy.

“Cô biết tôi ở trong tình cảnh nào mà, riêng cánh cửa để đi ra ngoài kia thôi cũng bị giám sát tầng tầng lớp lớp rồi.” Anh nheo mắt lại, “Cô cố ý đúng không?”

“Chỉ cần anh muốn là anh sẽ có thể đi ra ngoài mà.”

Thẩm Hàn Đăng phì cười, “Nếu tôi muốn là có thể, thì giờ tôi còn ở đây nữa sao?”

Linh Quỳnh vỗ ngực đảm bảo, “Lúc trước là do anh không có tôi, bây giờ anh có tôi rồi, anh sẽ cực kỳ cực kỳ may mắn. Chỉ cần anh muốn đi, nhất định sẽ được. Anh tin tôi đi.”

Thẩm Hàn Đăng cạn lời với cô. Thật chưa từng thấy ai giỏi dát vàng lên mặt mình như vậy.



Thẩm Hàn Đăng không mấy coi trọng lời nói của Linh Quỳnh, làm sao Châu Tịnh có thể để anh ra ngoài được, lại còn đến một nơi như trường học nữa chứ.

Thế nhưng, đến ngày hôm sau, bên phía Châu Tịnh lại sai người đến sắp xếp trường học cho Thẩm Hàn Đăng, nói là anh có thể đi học được.

Thẩm Hàn Đăng ngây người thầm nghĩ, Châu Tịnh điên rồi sao?

“Nghe nói là bên phía công ty xảy ra biến cố.” Khải Lợi báo cáo với Thẩm Hàn Đăng, “Việc mấy năm nay Châu Tịnh đối xử với cậu chủ như thế nào cũng đã quá rõ ràng rồi. Có người rất bất mãn, thế nên Châu Tịnh phải cho cậu xuất hiện, để xoa dịu mấy người kia.”

“Vậy à…”

Khải Lợi thận trọng hỏi: “Cậu chủ, chuyện đi học này…”

Thẩm Hàn Đăng trầm tư suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi.”

Nếu Châu Tịnh đã muốn lợi dụng anh, thì đó cũng chính là cơ hội của anh.

Rời khỏi nơi này, anh muốn làm gì cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.

Thẩm Hàn Đăng lại chợt nhớ đến những lời Linh Quỳnh đã nói.

“Anh cảm thấy Diệp Khinh Đường có phải là người của Châu Tịnh không?”

Khải Lợi không nhìn thấu được cô gái này. Thoạt nhìn, cô ấy có vẻ rất ngây thơ, đơn thuần, ngoan ngoãn, đáng yêu, thế nhưng có đôi lúc nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ấy, Khải Lợi lại cảm thấy cô gái trẻ đó không hề dễ đối phó chút nào.

Khải Lợi đáp: “Khó nói lắm.”

Thẩm Hàn Đăng cụp mắt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Diệp Khinh Đường…”



Từ sau cấp hai, dần dần Thẩm Hàn Đăng không còn được đến trường nữa. Ban đầu còn có gia sư đến dạy tại nhà cho anh, Châu Tịnh vẫn cho phép anh tham gia thi cử, nhưng về sau cũng chẳng có cả gia sư, toàn là Thẩm Hàn Đăng tự học hết.

Anh cũng có tham gia thi cấp ba, thậm chí còn thi đỗ, nhưng sau khi thi đỗ lại không được đi học. Châu Tịnh xử lý đơn xin nghỉ học cho anh.

Hiện giờ lại một lần nữa quay trở về trường học, Thẩm Hàn Đăng đã phải lên đến năm thứ hai Đại học rồi.

Vừa khéo Linh Quỳnh cũng học trong trường này, chẳng qua không cùng chuyên ngành thôi.

Thẩm Hàn Đăng ngồi trong xe, hơi thất thần nhìn cổng trường người người qua lại tấp nập.

Lần trước đến trường học đã xa xôi như cách anh đến cả thế kỷ rồi.

Thẩm Hàn Đăng hít sâu một hơi, đẩy cửa bước xuống xe.

Linh Quỳnh cũng chạy xuống theo anh, mang tâm trạng lo lắng của ông bố già dặn dò: “Chúng ta không ở cùng khoa, một mình anh không sao đấy chứ?”

Thẩm Hàn Đăng lườm cô một cái rồi đi thẳng vào trong trường.

Linh Quỳnh tức nghẹn!

Hừ!



Hai người tách ra hai hướng, Linh Quỳnh quay về ký túc xá của nguyên chủ trước một chuyến.

Trong phòng ký túc xá rất náo nhiệt, nhưng cô vừa đẩy cửa ra, tiếng ồn ào đã ngưng bặt.

Bên trong phòng cô chật kín người, hiển nhiên không phải chỉ có người của riêng phòng cô.

“Diệp… Khinh Đường?” Một cô gái mặc váy hai dây trong số đó vừa kinh ngạc vừa không thể tin được, hô lên tên của cô.

Tiếp sau đó, sự tĩnh lặng trong phòng bị phá vỡ bởi những tiếng bàn tán xôn xao.

“Đây là Diệp Khinh Đường á?”

“Cậu ấy xinh thế cơ à?”

Trong ấn tượng của bọn họ, Diệp Khinh Đường vốn là một cô nữ sinh thường xuyên không có chút cảm giác tồn tại gì cả.

Sao đột nhiên lại…

Cô gái lúc này đang đứng trước mặt họ kia, từ đầu đến chân đều như tỏa sáng, mái tóc vàng kim rực rỡ càng làm tôn lên khuôn mặt trái xoan chỉ to chừng một bàn tay kia, vừa xinh đẹp vừa rạng ngời.

“Cậu ấy thực sự là Diệp Khinh Đường ư?”

“Sao cậu ấy lại quay về nhỉ?”

“Chẳng phải có tin đồn là cậu ấy ở bên ngoài làm “cái kia” sao? Tớ còn tưởng cậu ấy không đi học nữa chứ.”

“Ấy ấy, lúc trước tớ có nghe nói, bố cậu ấy là con ma cờ bạc, bắt cậu ấy đi hầu hạ đám người giàu có kia đấy. Bây giờ xem ra…” Cô gái vừa nói chuyện quan sát đánh giá cô từ trên xuống dưới, hiển nhiên cô ta đang cảm thấy rằng, cô thay đổi như thế này, chắc chắn là giống như họ đang nói rồi.

Tiếng bàn tán của đám nữ sinh không to lắm, nhưng không gian trong phòng ký túc xá chỉ có nhiêu đó thôi, nên tất cả đều rơi hết vào tai Linh Quỳnh không lọt chữ nào.

Ông bố nghiện cờ bạc của nguyên chủ từng đến đây gây chuyện ầm ĩ vài lần, bị bạn học nhìn thấy, nên cũng khó tránh khỏi bị đồn thổi này kia. Thế nhưng cô không ngờ bây giờ họ đã đồn đến mức này rồi.

“Các vị có thể nói to hơn một chút cũng được, dù sao tôi cũng nghe thấy mà.” Linh Quỳnh đi vào trong phòng, trên môi vẫn hàm chứa nụ cười, “Nói ngay trước mặt chính chủ chẳng phải càng kích thích hơn sao?”

Mọi người im bặt.

Vẻ tự tin và ngông cuồng của cô gái trẻ lại khiến cho khí thế của bọn họ bị ép hẳn xuống một cách khó hiểu.

Bầu không khí trong phòng ký túc xá hơi nặng nề.

“Sao không nói nữa thế?” Linh Quỳnh hất cằm lên, giọng nói giòn tan vang vọng trong phòng, “Nói ra đi, cho tôi nghe cùng với chứ.”

Trên mặt Linh Quỳnh vẫn nở nụ cười tươi, rõ ràng dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng trên người cô lại có một loại khí thế mạnh mẽ tự tin đến không thể nào hủy diệt nổi.

Bọn họ vốn đang cho rằng mình là phe có lý, nhưng lúc này cũng không dám ho he tiếng nào nữa.

Ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, là bản tính của con người rồi.

“À… tớ còn có chút việc, về trước đây.” Một nữ sinh trong số đó chạy thẳng ra ngoài.

Một người khác cũng nói hùa theo: “Tớ phải đến thư viện cái đã.”

“Tớ còn bài tập của nhóm chưa làm nữa chứ…”

“Tớ cũng về trước đây.”

Những cô gái không phải người của phòng này đều lần lượt mượn cớ ra về.

Đến cuối cùng, chỉ còn lại có hai cô nữ sinh, một người là cô gái mặc váy hai dây đã nhận ra cô ngay từ đầu kia, còn một người tết tóc hai bên ngồi ở cạnh giường, dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật để nhìn cô.

Linh Quỳnh móc chân phải lên đóng cửa lại. Cửa phòng đóng “sầm” một tiếng, khiến hai cô gái giật thót mình, hơi run lên.

Phòng ký túc xá là phòng ngủ bốn người.

Nữ chính đã nhận cơm hộp rồi, nhưng có vẻ như bên trường vẫn chưa sắp xếp người khác vào đây ở.

Trên chiếc giường của nữ chính kia vẫn còn chăn gối các kiểu. Linh Quỳnh đảo mắt nhìn lên giường của nguyên chủ, thấy bên trên chất một đống đồ, hoàn toàn không thể nào ở được.

Cô gái tết tóc hai bên lấy lại tinh thần, cất tiếng hỏi: “Diệp Khinh Đường, sao cậu lại biến thành thế này?”

“Tôi biến thành thế nào còn cần phải báo cáo với cậu à?”

“Cậu…” Cô gái tết tóc hai bên hơi nghẹn lời, sau đó khóe môi nhếch lên châm chọc, “Những lời bên ngoài kia đang đồn thổi không phải là thật đấy chứ? Chẳng lẽ cậu thực sự ở bên ngoài…”

Linh Quỳnh hỏi: “Ở bên ngoài làm sao?”

Cô gái tết tóc hai bên đầy vẻ ghét bỏ, “Làm cái loại chuyện đó ấy.” Nếu không, thì làm sao tự dưng cô ấy lại thay đổi như vậy được?

Ông bố kia của cô ấy là con ma cờ bạc mà…

Linh Quỳnh lại hỏi: “Loại chuyện nào?”

Cô gái tết tóc hai bên hừ lạnh: “Tự cậu không biết hay sao? Nhất quyết bắt người khác phải nói hai năm rõ mười ra nữa à?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
nhuquynh96Trời ơi sao lại thiếu đúng chương qtrong dị nè - sent 2023-12-02 22:38:37
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương