10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 50: TU DƯỠNG CÁ NHÂN CỦA CHIM HOÀNG YẾN (13)

/1736
Trước Tiếp
Mặt cô gái tết tóc hai bên hơi đỏ ửng lên, tức giận gắt gỏng: “Cậu không biết xấu hổ là gì hả?”

Ai thèm gọi cô ta chứ? Sao cô ta có thể trơ trẽn đến mức đó được?

Linh Quỳnh nhún vai: “Nếu cậu đã không nhìn thấy, cũng chưa từng gọi tôi phục vụ, thì làm sao cậu biết tôi làm cái loại chuyện đó ở bên ngoài?”

Cô gái tết tóc hai bên: “Nếu cậu không làm, thì vì sao người ta lại nói như thế?”

Linh Quỳnh: “Nếu tôi nói cậu vào được trường này là nhờ giao dịch cá nhân, có người mở cửa sau cho cậu, thì cậu thực sự đi cửa sau để vào trường à?”

Nữ sinh tóc bím trợn tròn mắt lên, “Chuyện này có thể giống nhau được sao?”

Linh Quỳnh: “Tại sao lại không giống nhau?”

Nữ sinh tóc bím: “Tính chất của hai chuyện này cơ bản không giống nhau, tự tôi thi vào trường đấy chứ!”

Linh Quỳnh nhún vai đầy vô tội, đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên, “Thế thêm dầu thêm muối rồi truyền ra ngoài thì ai biết được chân tướng sự việc nào, đúng không?”

Nữ sinh tóc bím cứng họng: “Cậu…”

Cô ta ấp úng một lúc lâu cũng không nói được gì, cuối cùng chỉ tức tối trợn mắt nhìn Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh cũng chán chẳng buồn nói nhiều với cô ta nữa. Cô gác tay lên giường của nguyên chủ, vỗ nhẹ mấy cái, “Đây là đồ của ai?”

Nữ sinh tết tóc hai bên cười lạnh một tiếng rồi ngồi về vị trí của mình, không thèm để ý đến cô.

Cô gái mặc váy hai dây nãy giờ không nói năng gì, nhìn thấy như vậy cũng quay đầu đi.

Linh Quỳnh chu môi huýt sáo một tiếng rồi gạt hết tất cả mọi thứ trên giường xuống dưới đất.

Đồ đạc thi nhau rơi xuống rào rào rào rào, tạo thành cả đống bừa bộn dưới sàn nhà.

“Diệp Khinh Đường!”

Nghe thấy tiếng động, cô gái tóc bím tức giận gào toáng lên.

Linh Quỳnh biếng nhác ngoáy lỗ tai, “Làm sao?”

“Cô làm cái trò gì thế hả?”

“Dọn rác trên giường tôi!” Linh Quỳnh cố ý nhấn mạnh hai từ “rác” và “tôi”.

Nữ sinh tết tóc hai bên chạy tới kéo Linh Quỳnh một cái, gắt gỏng nói: “Nhặt hết đồ lên cho tôi. Cô có biết những thứ này bao nhiêu tiền không? Rơi hỏng rồi cô có đền được không?”

Linh Quỳnh rút tay mình ra, phủi nốt số đồ còn lại xuống.

Làm sao nào?

Bố đây cứ hất đấy!

Nữ sinh tết tóc hai bên tức điên người.

Ngay vào thời điểm chiến tranh sắp bùng phát, tiếng điện thoại rung bỗng vang lên ù ù trong phòng ký túc xá.

Nữ sinh tết tóc hai bên thu lại ánh mắt đang gườm gườm nhìn Linh Quỳnh, đi nghe điện thoại.

Một phút sau, nữ sinh tóc bím chỉ vào đống đồ trên sàn nhà, gằn giọng nói, “Lúc tôi về mà cô còn chưa nhặt hết mấy thứ này lên thì cô đừng có trách tôi.”

Nói xong, cô ta vơ lấy chiếc túi của mình rồi vội vã rời khỏi phòng.

Linh Quỳnh nhìn xuống đống đồ đầy đất, nhấc chân lên đạp một cái, một chiếc hộp được gói gọn gàng trượt sang một bên, ngừng lại ở ngay cạnh chân của cô gái mặc váy hai dây.

Cô gái mặc váy hai dây vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Ba phút sau…

Cô gái mặc váy hai dây nghe thấy tiếng động, bèn dè dặt dùng đuôi mắt liếc sang bên đó.

Thấy Linh Quỳnh đang nhặt đồ dưới đất lên, trong lòng cô ta thầm nghĩ, cuối cùng Diệp Khinh Đường cũng biết sợ rồi.

Nhưng ai ngờ, rất nhanh sau đó cô ta lại phát hiện sự tình không ổn.

Linh Quỳnh ném hết đống đồ kia vào một trong một chiếc túi to, xách đi ra ngoài phòng.



Tương Dao quay về ký túc xá, nhìn thấy sàn nhà gọn gàng sạch bong, trong lòng thầm cười lạnh, đấy, cũng vẫn phải ngoan ngoãn mà nhặt lên đó thôi. Có điều, cô ta nhanh chóng cảm thấy không ổn.

Mấy thứ đó của cô ta biến mất rồi!

“Đồ của tôi đâu?” Tương Dao lao tới trước mặt Linh Quỳnh chất vấn.

“Vứt đi rồi.” Giọng Linh Quỳnh nhẹ như lông hồng, “Chẳng phải cô không cần nữa à? Tôi đã tốt bụng ném đi hộ cô còn gì nữa. Không cần khách sáo đâu, tiện tay thôi ấy mà.”

Đôi mắt đẹp của Tương Dao trợn trừng lên, nhìn cô với vẻ không thể tin được.

“Cô điên rồi!” Tương Dao phẫn nộ quát tháo, “Cô dựa vào cái gì mà vứt đồ của tôi?”

“Cô không cần nữa còn gì. Tôi đã tốt bụng vứt đi giúp cô, sao cô còn hung dữ thế này chứ?”

Tương Dao: “Ai bảo cô là tôi không cần nữa?”

Linh Quỳnh nói rất hùng hồn: “Cô ném lên giường tôi, chẳng phải không cần nữa thì là gì?”

“Cô nhặt về đây cho tôi!”

Linh Quỳnh mỉm cười với cô ta, “Cô nằm mơ đấy à?”

“Diệp Khinh Đường!”



“Hai người đừng đánh nhau nữa!”

Cô gái mặc váy hai dây chạy tới kéo Linh Quỳnh và Tương Dao ra, mà chủ yếu là kéo Linh Quỳnh.

Tương Dao hoàn toàn không phải là đối thủ của Linh Quỳnh, chỉ có thể là bên bị đè xuống đánh.

Linh Quỳnh hất cô gái mặc váy hai dây ra, túm áo Tương Dao, ấn cô ta lên tủ.

Trên mặt cô vẫn là nụ cười tươi ngoan ngoãn hiền hành, vỗ lên vai cô ta như thể đang buôn dưa lê mấy chuyện đời thường với cô ta thôi vậy.

“Còn cần tôi giúp cô nhặt đồ về nữa không?”

Tương Dao thở hổn hà hổn hển, trong đáy mắt trừ vẻ phẫn nộ ra còn có chút sợ hãi. Cô ta không dám gật đầu, cũng chẳng dám lắc đầu.

Linh Quỳnh rất tri kỷ xốc lại quần áo tử tế cho Tương Dao, “Bây giờ cô ra thùng rác tìm xem nhé, chưa biết chừng vẫn có thể tìm thấy đấy. Thế ha, chúc cô may mắn.”

Về sau Tương Dao mới biết câu “chúc cô may mắn” của Linh Quỳnh là có ý gì.

Cô ấy vốn đâu có ném đồ vào thùng rác ở dưới nhà.

Tương Dao tìm mất một tiếng đồng hồ mới tìm thấy.

Lúc cô ta xách đồ về thì Linh Quỳnh đã không còn ở trong ký túc xá nữa rồi.

“Diệp Khinh Đường, con đ* này!” Tương Dao tức đến suýt nổ phổi, đột nhiên trút hết cơn giận sang Phùng Mỹ Nguyệt, cô gái mặc váy hai dây kia, “Cô ta ném đồ của tôi, cậu không biết đường mà ngăn cô ta lại à? Cậu chết rồi hay sao thế?”

Phùng Mỹ Nguyệt sợ hãi không dám ho he tiếng nào.

Lúc ấy Linh Quỳnh xách đồ một cái là đi thẳng ra ngoài, làm sao cô biết được là cô ấy muốn làm gì chứ.

Chờ đến lúc cô đuổi theo thì đã chẳng thấy cô ấy đâu nữa rồi.

“Dao Dao này, cậu có cảm thấy cô ấy… hoàn toàn khác hẳn hồi trước không.”

Tương Dao lại hiểu lầm ý của Phùng Mỹ Nguyệt, “Hừ, lúc trước thực sự không nhìn ra được, giờ không biết bấu víu được vào hạng người nào rồi mà tự dưng to gan thế.”

Phùng Mỹ Nguyệt: “…”

Tương Dao càng nghĩ càng thấy tức, xồng xộc vào phòng tắm bê một chậu nước ra, đổ thêm vài bình thuốc màu vào, khuấy đều lên.

Phùng Mỹ Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Dao Dao, cậu làm gì thế?”

Tương Dao bê chậu nước lên, hắt hết vào giường đệm của Linh Quỳnh.

“Chơi tôi phải không?” Tương Dao ném cái chậu rửa mặt đi, trừng trừng nhìn chiếc giường kia như thể đang trừng mắt nhìn Linh Quỳnh, “Mẹ kiếp, cô là cái thá gì?”

Thế nhưng, điều khiến Tương Dao không ngờ tới là, cả mấy ngày liên tiếp Linh Quỳnh đều không quay trở về ký túc xá.

Chiếc giường kia vẫn sừng sững ở đó, phần bị nhiễm bẩn ấy, hàng ngày cũng chỉ có tự cô ta nhìn thấy mà thôi.



Ngày ngày Linh Quỳnh đều cùng quay về biệt thự với Thẩm Hàn Đăng, đâu có về ký túc xá chịu tội làm gì.

Ở biệt thự chẳng sướng hơn sao?

Giường king size rộng hai mét ấy chẳng sướng hơn sao?

Sướng hơn nhiều ấy chứ!

[Thẩm Hàn Đăng: Tòa nhà khoa Nghệ thuật.]

Nhìn thấy tin nhắn Thẩm Hàn Đăng gửi, Linh Quỳnh bĩu môi chuyển hướng, đi về phía tòa nhà của khoa Nghệ thuật.

“Diệp Khinh Đường?”

Bên ngoài cửa của tòa nhà khoa Nghệ thuật, Linh Quỳnh bị người ta gọi giật lại.

Cô vừa quay đầu đã nhìn thấy một nam sinh rất điển trai đang chạy về phía mình.

Linh Quỳnh đờ người!

Đậu!

Triệu Vân Diệp!

Nam chính!

Nhìn Triệu Vân Diệp có phần tiều tụy, hiển nhiên là vẫn chưa thoát ra khỏi sự ám ảnh vì cái chết của nữ chính.

Thế nhưng…

Cô không đi theo kịch bản vốn có của nguyên chủ, không đến an ủi nam chính. Vì sao nam chính vẫn tự động tìm đến tận cửa nhỉ?

Triệu Vân Diệp: “Tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu, cậu có thời gian không?”

Linh Quỳnh lập tức lắc đầu: “Không quen, không hẹn, tạm biệt.”

Nói xong, cô nàng xách váy lên chạy mất.

Kết cục của nguyên chủ chưa đủ kinh khủng sao?

Tôi có điên mới đi nói chuyện với anh!

Chạy mau thôi!

“Bạn học Diệp.” Triệu Vân Diệp đuổi theo, ngăn Linh Quỳnh lại, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu chút chuyện thôi mà.”

Linh Quỳnh ôm hai tay trước ngực, “Chúng ta có quen thân gì nhau đâu, có gì mà nói chứ?”

“Bạn học Diệp…”

Liếc thấy người ở phía sau, Linh Quỳnh chạy lướt qua người Triệu Vân Diệp, trốn thẳng ra sau lưng Thẩm Hàn Đăng như một làn khói.

Thẩm Hàn Đăng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bất thình lình bị cô túm lấy áo, thò đầu ra từ bên cạnh người mình.

“Làm cái gì thế?” Mặt Thẩm Hàn Đăng sa sầm xuống, “Buông ra!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
quyen nguyen hoang leDuyệt thẻ giúp mình nha - sent 2024-04-19 21:07:21
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương