10 Vạn Lý Do Phải Bơm Vàng full

Chương 99: KỲ PHẢN NGHỊCH MUỘN MÀNG CỦA TỔ TÔNG (24)

/1736
Trước Tiếp
Lâu Tinh Lạc ngước mắt nhìn cô, ánh lửa như đang nhảy nhót trong đôi mắt đen như mực ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Hối hận vì đưa nó cho tôi rồi à?”

Linh Quỳnh lắc đầu, “Tôi chỉ tò mò thôi.”

Đồ đã đưa cho bé con thì làm sao lại hối hận được chứ?!

Cô là chuyên gia nuôi bé con mà! Rất chuyên nghiệp!

Lâu Tinh Lạc cụp mắt xuống, đầu ngón tay cọ vào rìa Kỳ Lân đồ.

Anh đặt Kỳ Lân đồ nằm ngang trong tay mình, từ từ giơ lên.

Kỳ Lân đồ bay ra khỏi tay anh, lơ lửng trên không trung, tia sáng vàng dần dần lóe lên, hình thành hết chữ này đến chữ khác.

Những chữ kia như kiểu chữ của người tật nguyền viết vậy, hỗn loạn rối bời tản ra trong không khí.

Lâu Tinh Lạc hạ tay xuống nhưng Kỳ Lân đồ cũng không bị rơi, vẫn lơ lửng rất vững vàng trong hư không.

“Cô có biết vì sao nó được gọi là Kỳ Lân đồ không?” Lâu Tinh Lạc hỏi.

Kỳ Lân đồ thoạt nhìn rất giống một phiến đá hoặc một miếng ngọc, nếu gọi là đá Kỳ Lân hoặc Ngọc Kỳ Lân thì nghe hợp lý hơn.

Linh Quỳnh chống cằm lắc đầu.

“Nó vốn là một bức tranh.”

“Đây không phải là chữ sao?”

“Địa điểm không đúng. Chỉ có ở những địa điểm đặc thù thì mới hiện hết ra được.” Lâu Tinh Lạc đưa tay lên lấy lại Kỳ Lân đồ, tia sáng vàng và những chữ tản mát kia đều biến mất.

Lâu Tinh Lạc trầm mặc một lúc rồi nói: “Tìm được nơi chính xác, nó có thể triệu hoán Thần thú.”

Anh không nên nói với cô những điều này, thế nhưng… anh lại có chút không khống chế được chính mình, muốn giải đáp tất cả mọi vấn đề của cô.

Mắt Linh Quỳnh sáng rực lên, “Anh muốn triệu hoán Thần thú à?”

Lâu Tinh Lạc im lặng thừa nhận.

Đôi mắt của tiểu cô nương long lanh như thủy tinh, hưng phấn giơ tay lên: “Tôi cũng muốn!” Phải có được thú cưng mới đúng chuẩn người chơi chứ!

Lâu Tinh Lạc sững sờ một chút, “Cô cũng muốn à?”

“Chỉ có thể triệu hoán được một con thôi sao?”

“Cũng không phải, chỉ có điều, cần có huyết mạch cận thân mới được, ví dụ như nó chẳng hạn.” Lâu Tinh Lạc chỉ vào rắn đen đang nằm bò ra đất làm giường kia.

Rắn đen bị điểm danh, quay đầu trừng mắt lườm Lâu Tinh Lạc một cái.

Gã đàn ông chó má!

Khi ấy nếu nó biết anh định lấy nó đi để triệu hoán thứ khác, thì có chết nó cũng không khế ước với anh!

Lâu Tinh Lạc phớt lờ ánh mắt của rắn đen, tiếp tục nói: “Còn cần tìm được địa điểm xác định mới làm được. Hơi phiền phức một chút.”

Mắt Linh Quỳnh đảo một vòng: “Anh muốn triệu hoán rồng à?”

Cận thân của rắn chẳng phải chính là rồng ư?

Lâu Tinh Lạc nhìn cô, đáp: “Ừ.”

“Vì sao?”

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu, sắc mặt không thể nói rõ được là lạnh nhạt hay là cô đơn nữa.



Thành Phạn Không vẫn luôn mưu đồ một số việc, vì Lâu Tinh Lạc không được sủng ái thế nên anh cũng không rõ lắm cụ thể là việc gì.

Trong lần đi lịch luyện đó, quả thực anh có giành được vài thứ.

Anh bị hãm hại là vì đệ đệ cùng cha khác mẹ đó của anh muốn có, nhưng anh không đưa, thế nên mới xảy ra chuyện kia.

Sau khi quay về, việc này bị Thành chủ biết được.

Còn về cái chết của Nhị phu nhân, thì anh thực sự không biết chuyện đó là thế nào.

Khi anh biết được tin tức ấy, thì Thành chủ đã hạ lệnh truy sát anh rồi.

Nếu như anh không chạy, chỉ e anh đã chết tại đó từ lâu.

Rời khỏi thành Phạn Không xong, anh bắt đầu nghe ngóng thăm dò từ nhiều hướng, cuối cùng cũng biết được một chút tin tức, hiểu rõ vì sao Thành chủ lại muốn báu vật trong tay anh đến như vậy.

Vì họ muốn thông qua Kỳ Lân đồ để triệu hoán Thần thú.

Kể từ nghìn năm trước, Đại lục Cửu Châu đã không còn có con Thần thú nào hiện thế nữa.

Nếu thành Phạn Không có thể có được một con Thần thú, thì địa vị của thành Phạn Không trên Đại lục cũng sẽ được nâng lên một tầm cao mới.

Lâu Tinh Lạc biết họ muốn gì, đương nhiên không muốn để họ được như ý nguyện.

Vì vậy, cũng mới có những chuyện hiện giờ.

Anh nhất định phải giành trước thành Phạn Không.

Linh Quỳnh ngồi dậy, khoanh chân lại, hai tay chống vào cổ chân, chăm chú nhìn Lâu Tinh Lạc, “Có tôi ở đây, anh sẽ có thể có được.”

Lâu Tinh Lạc sửng sốt. Vì sao có cô ấy thì anh mới có thể?

Anh cất Kỳ Lân đồ đi, “Lúc trước nói vụ tôi giết người của các cô ấy, chuyện đó là thế nào?”

Mắt tiểu cô nương trợn tròn lên, “Tôi có nói đâu nào, Giáng Hòa nói đấy chứ.”

Giáng Hòa nghẹn lời. Đệ tử có nghe thấy rồi nhé!

Cậu ta nghi ngờ cũng có sai đâu, Lâu Tinh Lạc có hiềm nghi lớn nhất mà!!!

Lâu Tinh Lạc cũng bó tay. Ai nói có khác gì nhau sao?

Anh không tranh cãi với Linh Quỳnh chuyện này, chỉ hỏi tình huống cụ thể, “Tóm lại chuyện là thế nào?”

Lúc ấy sau khi anh rời đi, anh tìm một nơi an toàn để giải độc trước, sau đó cứ mải miết làm việc của mình.

Linh Quỳnh đáp: “Anh có biết chuyện gần đây đang rất ồn ào xôn xao dư luận không?”

Lâu Tinh Lạc suy tư một lúc rồi hỏi: “Chuyện những thi thể khô quắt đấy á?”

Linh Quỳnh: “Ừ.”

Chuyện đó Lâu Tinh Lạc cũng có nghe qua, nhưng không tìm hiểu cụ thể chi tiết.

Có điều, anh rất chắc chắn rằng lúc anh đi, hai người kia vẫn còn sống yên ổn.

“Tình trạng lúc chết cụ thể như thế nào?”

Linh Quỳnh miêu tả lại cho Lâu Tinh Lạc nghe tình trạng của thi thể khi đó.

“Mày run cái gì thế hả?”

Đột nhiên thấy cô buông ra một câu như vậy khiến Lâu Tinh Lạc rất khó hiểu.

Linh Quỳnh chỉ vào rắn đen đang làm đệm cho mình, “Nó đang run này.”

Rắn đen im thin thít.

Đầu ngón tay Linh Quỳnh chống cằm trầm tư một lúc rồi quay đầu hỏi: “Con rắn này của anh ở đâu ra vậy?”

Lâu Tinh Lạc nhìn rắn đen một cái, cũng không giấu giếm, “Trong tháp Trấn yêu.”

Lúc trước Linh Quỳnh có đoán ra được một chút, giờ Lâu Tinh Lạc cũng chỉ chứng nhận lại suy đoán của cô thôi.

Anh vốn cho rằng Linh Quỳnh sẽ nói gì đó, kết quả là cô cũng nói lời nào về vấn đề ‘tháp Trấn yêu’ này cả.

Linh Quỳnh vỗ vỗ rắn đen, “Có phải mày biết ai là hung thủ không hả?”

Cơ thể rắn đen cứng lại, không nhúc nhích tẹo nào, giả chết đến triệt để.

Lông mày Linh Quỳnh hơi nhướng lên, “Xem ra là mày biết rồi nhỉ.”

Rắn đen bỗng thu nhỏ lại, Linh Quỳnh không kịp đề phòng nên ngã luôn xuống đất.

Lâu Tinh Lạc vô thức đưa tay ra đỡ lấy cô.

Ở eo Linh Quỳnh có thêm một luồng lực giúp cô không bị ngã xuống tiếp, một giây sau, anh lại hơi dùng sức đỡ cô vào lòng mình.

Linh Quỳnh vô thức túm lấy vạt áo trước ngực Lâu Tinh Lạc.

Đậu xanh rau má!!! Làm bố sợ chết đi được!

Con rắn ngu ngốc kia, giở cái trò gì thế hả?!

“Không sao chứ?”

Một tay Linh Quỳnh ôm ngực hít sâu một hơi, chậm rãi lắc đầu, “Nó dở chứng gì vậy?”

Lâu Tinh Lạc nhìn xuống dưới đất, không biết rắn đen đã chui vào đâu trốn rồi nên không còn thấy tung tích đâu nữa.

“Hẳn là nó biết do thứ gì gây ra.” Lâu Tinh Lạc nói.

“Nó sợ à?”

“… Không giống lắm.” Lúc con rắn này sợ, dáng vẻ của nó không phải cái kiểu ấy.

Hơn nữa, bản thân nó tự xưng là tiểu Bá vương của tháp Trấn yêu, không con yêu thú nào dám chọc vào nó, thì làm sao mà nó sợ được.

“Tiểu tổ tông ơi, ngài muốn…”

Giáng Hòa chạy từ bên kia lại, vừa nói được một nửa đã im bặt.

Cậu ta nhìn thấy cái gì đây?!

Vì sao tiểu tổ tông với cái tên họ Lâu kia lại đang ôm nhau?!!!

Xảy ra chuyện gì?!!!

Lúc này Lâu Tinh Lạc mới như bừng tỉnh, vội vàng buông Linh Quỳnh ra.

Vừa rồi Linh Quỳnh dựa hẳn vào người anh, hoàn toàn không dùng sức, Lâu Tinh Lạc vẫn phải dùng tay đỡ cô để cô không bị ngã xuống.

Linh Quỳnh nghi hoặc nhìn sang, giọng vẫn như bình thường: “Làm gì thế?”

Giáng Hòa nuốt nước bọt một cái, hỏi rất gượng gạo: “Ngài… có muốn ăn chút gì không?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@Nguyet Ha1657078175 nạp thẻ 20k đọc tất cả truyện nha bạn - sent 2024-01-07 10:59:16
Nguyet Ha1657078175Bản lẻ truyện đi adddd - sent 2024-01-06 17:36:08
Nguyet Ha1657078175Nạp thẻ thanh toán theo quyển được k ạ, chỉ muốn đọc lại hoi ạ, chứ không muốn đọc quyển khác ạ.Ad cân nhắc bán lẻ truyênn ra được k ạ - sent 2024-01-06 01:02:47
phong hải1585299989Đọc thế giới trên mức người yêu ngọt xỉu - sent 2023-12-08 03:01:50
nhuquynh96Trời ơi sao lại thiếu đúng chương qtrong dị nè - sent 2023-12-02 22:38:37
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương