Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn full

Chương 430: Chiếm lấy vợ anh

/982
Trước Tiếp
Bấy giờ Phó Thiên Thiên mới phát hiện con chip đã bị định dạng xóa sạch.

Nghe thấy tiếng “tít” của chương trình, Tăng Nguyệt Nguyệt tò mò ghé đầu lại gần: “Chẳng lẽ đã mở được mật khẩu rồi? Kết quả thế nào? Nội dung bên trong là gì?” Phó Thiên Thiên cau mày, lắc đầu: “Con chip đã bị định dạng.” “Cái gì? Bị định dạng? Sao có thể như vậy? Chẳng phải vừa rồi vẫn có nội dung sao?” Tăng Nguyệt Nguyệt lấy làm lạ mà hỏi.

“Vừa rồi khi chạy chương trình giải mật khẩu, tôi chỉ mới thử một mật khẩu thì nội dung đã bị xóa.

Con chip này hẳn là đã bị người khác táy máy, thiết lập chương trình tự động định dạng nếu nhập sai mật khẩu.

Chỉ cần chúng ta muốn giải mật khẩu thì nội dung bên trong sẽ biến mất.”

Tăng Nguyệt Nguyệt trừng mắt rồi chửi: “Mẹ kiếp, lũ khốn kia đúng thật quá đáng, sao có thể làm thế chứ?” Vậy cô lấy trộm thứ này phí công sao? Phó Thiên Thiên thản nhiên liếc nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt: “Đây là kỹ năng cần phải có của một gián điệp cao cấp.

Nếu tôi mà là gián điệp, tôi cũng làm như thế.” Tăng Nguyệt Nguyệt bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh Phó Thiên Thiên: “Bây giờ nội dung trong con chip đã bị định dạng, thể thì chẳng còn gì nữa rồi.

Mất đi chứng cứ, chúng ta sẽ không có cách nào tố cáo bọn họ.”

“Tôi vốn không mong đợi vào việc có thể lấy được chứng cứ nhanh như vậy.

Hơn nữa, lần này không phải là chúng ta không thu hoạch được gì.

Ít nhất...” Phó Thiên nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Hiện tại chúng đã biết những người đó quả thật là có mục đích khác.

Và rất có thể mục đích của bọn họ là đánh cắp bí mật quốc gia chúng ta.”

Tăng Nguyệt Nguyệt nhíu mày: “Nếu đã chắc chắn rằng bọn họ có vấn đề, chúng ta cứ trực tiếp thông báo cho quân đội để khống chế bọn họ, không được sao?” Phó Thiên Thiên nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt.

Thầy Phó Thiên nhìn mình với ánh mắt lạ lùng đó, Tăng Nguyệt Nguyệt vô thức sở mặt mình: “Sao thế? Chẳng lẽ đề nghị của tớ không hay à?” Chỉ cần quân đội khống chế những người kia thì chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao? Phó Thiên Thiên nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc: “Tôi hỏi cậu, bây giờ chúng ta có chứng cứ không?” Tăng Nguyệt Nguyệt chỉ vào con chip đã bị định dạng: “Đây không phải là chứng cứ à? Hơn nữa, Ngô Danh còn nhìn thấy người đàn ông kia đi ra cửa.”

“Nhưng bên trong không có gì, làm sao chứng minh nó là chứng cứ? Còn về việc tên kia đi ra cửa, chẳng phải cậu nói là hắn đi hút thuốc sao? Vả lại...” Phó Thiên Thiên chỉ rõ: “Bây giờ bọn họ không phải chỉ đại diện cho người bình thường mà là cho nước W.

Việc này còn liên quan đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước.

Nếu không có chứng cứ gì mà lại dễ dàng bắt giữ đặc phái viên của một nước sẽ dẫn đến việc phá vỡ quan hệ ngoại giao giữa hai nước.”

“Đến lúc đó, nước W đến đòi người, chúng ta không chỉ phải giao người ra mà còn phải xin lỗi họ.

Để xoa dịu cơn giận của người dân nước W, tất phải giao người đã bắt đặc phái viên của nước họ ra.

Cậu muốn bị chết đuối bởi nước bọt của người dân nước W à?” Mặc dù Tăng Nguyệt Nguyệt không hiểu hết nhưng đã hiểu được một điều.

Đó chính là chứng cứ.

Chỉ khi tìm thấy chứng cứ, họ mới có thể vạch trần nhóm người nước W.

Nếu không, cô sẽ bị mang ra xử lý đầu tiên để làm gương.

Vừa nghĩ đến việc bị giao ra, Tăng Nguyệt Nguyệt liền chạm vào cổ mình theo bản năng.

Tuy cái đầu này của cô không đáng tiền đối với người khác, nhưng cô vẫn rất quý trọng nó.

Sau khi bỏ tay xuống, Tăng Nguyệt Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Tất nhiên là không muốn rồi.” “Nếu đã không muốn thì ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của tôi.” Phó Thiên Thiên híp mắt lại: “Mặc dù hành động của bọn họ rất cẩn thận, nhưng sẽ luôn có lúc sơ sẩy và bị chúng ta tìm ra sơ hở.”

“Biết rồi, biết rồi, tìm chứng cứ là được chứ gì?”

Tăng Nguyệt Nguyệt thở dài.

Cô còn tưởng có đường tắt, nhưng không ngờ là không có.

Bây giờ những người kia đã mất con chip, sau này bọn họ nhất định sẽ càng cẩn trọng hơn nên rất khó để tìm được chứng cứ.

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị gõ.

Phó Thiên Thiên lập tức bóp nát con chip rồi vứt vào trong thùng rác, còn Tăng Nguyệt Nguyệt thì đi mở cửa.

Bùi Diệp đứng trước cửa, tay bưng một đĩa đồ ăn nhẹ và một đĩa trái cây.

Tăng Nguyệt Nguyệt liền nhận lấy cả hai: “Chao ôi, Tổng giám đốc Bùi, cảm ơn anh đã mang đồ ăn đến cho chúng tôi.

Tôi đang cảm thấy bữa trưa nay ăn vẫn chưa no đây này.” Sau đó Tăng Nguyệt Nguyệt tiện chân đóng cửa lại, nhưng gót chân của Bùi Diệp đang để ở khe cửa nên cô không đóng được.

Tăng Nguyệt Nguyệt cười tít mắt nói: “Anh Bùi, Tổng giám đốc Bùi à, đưa đồ ăn đến là được rồi, anh còn không đi sao?” Bùi Diệp liếc xéo Tăng Nguyệt Nguyệt một cách nguy hiểm: “Cô Tăng, nếu tôi nhớ không nhầm thì phòng nghỉ này là của tôi.” Tăng Nguyệt Nguyệt ỷ vào việc có Phó Thiên Thiên làm chỗ dựa nên cả gan đốp lại Bùi Diệp:

“Phòng nghỉ của anh ư? Phòng nghỉ này có viết tên anh sao? Làm thế nào chứng minh nó là của anh? Huống hồ, chẳng phải giờ anh và Thiên Thiên đã kết hôn rồi à? Đồ của anh cũng là đồ của cô ấy.

Thiên Thiên ở đây không có gì là sai hết.

Anh đấy, cứ đi theo nịnh nọt những quan chức của nước Z đi!” Tăng Nguyệt Nguyệt đuổi người với vẻ ghét bỏ.

Không những thế, lúc nói chuyện với Bùi Diệp, Tăng Nguyệt Nguyệt hưng đĩa đồ ăn vặt và trái cây trên tay, lưng dựa vào cửa, còn lấy chân đá vào chân Bùi Diệp, muốn đá chân của anh ra.

Trong mắt Bùi Diệp đã bùng lên ngọn lửa.

Cô nàng này thật quá đáng! Cả buổi sáng nay, cô ta cứ cố tình lôi kéo Phó Thiên Thiên khiến anh không thể gần gũi với cô.

Vào đến phòng nghỉ rồi mà cô ta vẫn còn chiếm lấy vợ anh.

Có điều, đạo hạnh trăm nghìn năm của Tăng Nguyệt đâu thể so với anh.

Bùi Diệp lạnh lùng nhìn cô, sau đó đẩy mạnh cửa ra, ung dung bước vào phòng.

Tăng Nguyệt Nguyệt suýt nữa thì đã nhảy dựng lên vì hành động này của Bùi Diệp.

Tuy nhiên, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Bùi Diệp nắm lấy cổ áo và tay áo, xoay cô một vòng rồi đẩy ra ngoài cửa.

Tăng Nguyệt Nguyệt mất trọng tâm nên loạng choạng.

Cùng với tiếng hét kinh hãi của mình, cơ thể cô ngã vào ngực Trịnh Tiên đang đứng ngoài cửa.

Đến khi Tăng Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, cánh cửa phía sau đã bị Bùi Diệp đóng lại và khóa trái.

Điều khiển Tăng Nguyệt Nguyệt tức giận hơn cả là đồ ăn nhẹ và trái cây đã bị Bùi Diệp cướp đi mất.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@all đã kick hoạt - sent 2023-12-03 02:30:39
tranhoanganad duyệt thẻ e với ạ - sent 2023-12-03 00:16:59
tranhoanganad duyệt thẻ cho em với ạ - sent 2023-12-03 00:08:12
mminhkhue180999Ad duyệt thẻ cho em với ạ - sent 2023-01-12 09:38:06
thanhvan68520Duyệt thẻ cho mình ad ơi - sent 2023-01-07 16:21:21
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương