Bách Luyện Thành Thần full

Chương 17: Áp lực vô hình

/3886
Trước Tiếp
Đó là một con đường rất bình thường, được lát bằng đá tảng, hai bên đường trồng một đám cỏ xanh được sắp xếp chỉnh tề, nhưng con đường này lại không nhìn thấy đích, một mạch kéo dài về phía xa.

Những người tham gia thi tuyển đều tràn đầy tự tin, chạy bộ đối với người tu luyện mà nói, thật sự là một chuyện dễ dàng, phần lớn đều cảm thấy bản thân tất nhiên có thể thi đậu.

Theo một tiếng hiệu lệnh của lão nhân, trận thi tuyển chính thức bắt đầu.

Người đứng ở phía trước quảng trường dẫn đầu chạy trước, nhưng đúng vào lúc đó, một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, không ít những người lao ra phía trước đầu tiên, chân đều mềm nhũn, đến nỗi trực tiếp ngã ngồi trên đất, làm trò cười cho mọi người.

Chỉ có một vài người phản ứng cực nhanh, ngay lúc dưới chân mềm nhũn thì mạnh mẽ rút thân thể lên, tiếp tục chạy về phía trước.

Nhìn đến nhóm đầu tiên lao ra bị “dính chưởng”, nhóm người phía sau tự nhiên cũng nhận ra chỗ quái dị của con đường này, vận lực toàn thân để ứng phó. Dù không gây ra tình huống gây cười nào, nhưng tốc độ của đại đa số những người đi lên con đường kia rõ ràng đều chậm hơn rất nhiều, giống như lưng đeo năm trăm cân, chạy vô cùng vất vả.

Cuối cùng cũng đến lượt La Chinh. Hắn từ từ đi đến bên cạnh quảng trường, bước ra ngoài nửa bước. Ngay trong nháy mắt hắn vừa bước ra, liền cảm thấy một áp lực vô hình kéo lấy, đang muốn bước thêm một bước thì hai chân có cảm giác như đeo khối chì năm trăm cân, vô cùng nặng nề.

Loại cảm giác này rất quỷ dị.

Khi cả người La Chinh đã bước lên con đường này, hắn cảm giác dường như chỗ nào cũng có áp lực, ngay cả màng tai hắn cũng phải chịu áp lực này, rung động ầm ầm.

Thì ra là thế, con đường này thoạt nhìn bình thường, nhưng trên thực tế tràn ngập áp lực cường đại. Nếu thật sự chạy trên đất bằng, lấy thực lực Luyện Tạng Cảnh của La Chinh, chỉ cần có đồ ăn bổ sung thể lực, cho hắn chạy mười ngày mười đêm cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng chạy dưới áp lực của năm trăm cân thì lại không. Dưới loại áp lực này, sức lực suy kiệt quá nhanh, hắn cũng không biết chính mình có thể kiên trì bao lâu.

Nhưng hiện tại hắn đã thắp sáng lên hai cái vảy rồng, cộng thêm thể chất đặc biệt của hắn, chưa biết chừng có thể đạt được thành tích tốt.

Điều hòa lại hơi thở, La Chinh quát khẽ một tiếng, bộc phát sức lực toàn thân ra mỗi khối cơ bắp, triệt tiêu hoàn toàn áp lực kia, sau đó bắt đầu chạy băng băng.

Ngoài La Chinh, cũng có không ít người có khí tức cường đại, trong nháy mắt liền quen với áp lực, chạy từng bước nhẹ nhàng, giống như chút áp lực ấy không tạo thành chút trở ngại nào cho họ.

Đương nhiên, đại đa số vẫn không làm được như thế.

Có vài kẻ tu đến Luyện Cốt Cảnh chạy được trăm mét đã sức cùng lực kiệt, cả người quỳ rạp trên đất, đến ngẩng đầu lên cũng thấy khó khăn lạ thường.

Cũng có vài tên Luyện Cốt Cảnh mạnh hơn chút, gắng gượng chống đỡ nhưng thân thể lại như lung lay sắp đổ, cứ như lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống.

La Chinh chạy được bảy tám dặm đường, đám người bắt đầu chậm rãi tản ra tạo thành một đội ngũ thật dài, phân tán rải rác trên đường.

Hắn chuyên tâm chạy từng bước, điều chỉnh hô hấp, chỉ có như vậy mới có thể khiến thân thể đạt tới trạng thái cân bằng nhất, mới có thể chạy được xa hơn.

“La Chinh huynh!”

La Chinh quay đầu lại, thấy một vị thiếu niên mặc áo khoác ngắn bằng lụa bắt chuyện với mình, là Mạc Xán. Hôm qua y phục trên người hắn còn kín mít, hôm nay đã đổi thành một thân quần áo nhẹ nhàng.

“Mạc Xán huynh, xin chào.” La Chinh mỉm cười đáp lại.

Mạc Xán một bên chạy một bên thở dốc nói: “La Chinh huynh quả nhiên thực lực hơn người, dưới áp lực lớn như vậy, lại vẫn giống như đi tản bộ.”

“Ngươi cũng không tồi, nếu ta không nhìn lầm, ngươi chỉ mới là Luyện Cốt Cảnh? Luyện Cốt Cảnh có thể bảo trì tốc độ như ngươi cũng không nhiều.” La Chinh nói.

Đoạn đường này, đối với Luyện Cốt Cảnh mà nói cực kỳ gian nan, nhưng đối với Luyện Tạng Cảnh và Luyện Tủy Cảnh vẫn tương đối dễ thở. Mạc Xán vậy mà có thể bảo trì tốc độ như thế, quả thực có chút khả năng.

Mạc Xán lại lộ ra vẻ buồn bực, hắn giơ tay lên, trên tay hắn xuất hiện một cái vòng tay: “Lần trước tham gia thi ta mới chạy được hai trăm mét liền gục, lần này dựa vào cái Thiên Lạc Hoàn này triệt tiêu hơn nửa áp lực, mới chạy được đến đây.”

“Thiên Lạc Hoàn?” La Chinh nhìn thoáng qua cái vòng tay kia, đó là một cái vòng tay màu vàng, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng lại có thể giúp Mạc Xán ngăn cản áp lực.

“Đây là huyền khí thượng phẩm đúng không?” La Chinh hơi chớp mắt hỏi.

Mạc Xán cười hì hì nói: “Đúng, vì huyền khí thượng phẩm này, đã ta mất đến hai viên Phương Tinh, gần như vét sạch túi luôn.”

“Hai viên Phương Tinh? Sao có thể rẻ như vậy?” La Chinh buồn bực hỏi, nếu như thế, gần trăm viên Phương Tinh trong nhẫn tu di của hắn, chẳng phải đã có thể mua được mấy chục cái huyền khí thượng phẩm?

Nghe La Chinh hỏi, Mạc Xán mới bổ sung: “Đừng hiểu lầm, Thiên Lạc Hoàn này là ta thuê, hai viên Phương Tinh là tiền thuê thôi. Dựa vào Thiên Lạc Hoàn để thông qua vòng loại, sau đó ta còn phải trả lại.”

La Chinh nhất thời cạn lời, không nghĩ tới nhóm đệ tử gia tộc ở Đế Đô vì thông qua vòng loại lại nghĩ ra biện pháp như thế, thế mà còn có người cho thuê huyền khí, La Chinh lại hỏi: “Lợi dụng năng lực pháp bảo thông qua vòng loại, cái này không tính gian lận sao?”

Thanh Vân Tông tổ chức thi tuyển, là để loại bỏ những người thực lực kém, nếu dùng tới pháp bảo, cuộc thi tuyển này có vẻ quá không công bằng.

Mạc Xán cười nói: “La Chinh huynh có chút không hiểu quy củ của Thanh Vân Tông, kỳ thật tông môn lớn, lại có nhiều đệ tử như Thanh Vân Tông thiên tài đâu chỉ là hàng nghìn hàng vạn? Những người tham gia thi tuyển này, bọn họ bình thường đều không để vào mắt. Mấy chuyện vụn vặt thế này thường là mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao chúng ta ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không phải. Đừng nói sử dụng một hai huyền khí, kể cả đánh nhau trong này, chỉ cần không gây tai nạn chết người thì bình thường cũng không ai quản.”

Nghe Mạc Xán nói, La Chinh xem như hiểu rõ, môn quy cực kỳ nghiêm khắc kia của Thanh Vân Tông chỉ nhằm vào đệ tử tông môn. Mà trận thi tuyển này chẳng qua là một hồi sàng chọn, có muốn quản thì cũng lọc qua một lần trước rồi lại nói.

Mạc Xán nói xong, lại bắt đầu thở hồng hộc, dựa vào Thiên Lạc Hoàn triệt tiêu đại bộ phận áp lực, nhưng hắn vẫn có chút đuối sức.

“Ngươi tốt hơn là đừng nói chuyện nữa, chuyên tâm duy trì nhịp chạy.” La Chinh nhắc nhở.

Mạc Xán gật gật đầu, cắn răng cố gắng nâng bước, khuôn mặt hiền lành cũng lộ vẻ cau có, hắn bắt đầu liều mạng.

Cho đến hiện tại, La Chinh vẫn chạy thực nhẹ nhàng, hắn đã quen với phần áp lực kia, thậm chí có thể hoàn toàn xem nhẹ.

Người trên đường càng ngày càng thưa thớt, La Chinh nhìn trước nhìn sau, đoạn đường này ấy vậy mà chỉ có hắn và Mạc Xán.

Nhưng La Chinh chú ý tới, xa xa có một vị to con đang chạy nhanh tới, người nọ khỏe mạnh như trâu, sải bước cũng rộng, tốc độ chạy cực nhanh.

Không lâu sau, thanh niên to con đã nhanh chóng đến gần Mạc Xán, nhưng mà ngay tại nháy mắt vượt qua Mạc Xán, tên kia lại dùng bả vai huých mạnh.

Mạc Xán vốn là cũng hơi quá sức, đang chuyên tâm duy trì tốc độ nện bước nên cũng không chú ý bên cạnh có người, nhất thời bị đụng, kêu thảm một tiếng rồi ngã sấp xuống ven đường.

“Ngươi làm gì vậy?” La Chinh quát lớn, Mạc Xán cùng tên to con kia hẳn là không thù không oán, thế mà lại đẩy ngã Mạc Xán, quả thực rất quá đáng.

La Chinh lời còn chưa dứt, tốc độ tên kia thế nhưng lại nhanh hơn ba phần, đâm mạnh về phía La Chinh.

Nhìn tên to con huỳnh huỵch lao tới, La Chinh biến sắc, vận lên lực lượng lưu chuyển ở toàn thân.

Trên mặt tên to con hiện lên một nụ cười lạnh, căn cứ tình báo thì thằng oắt con gọi là La Chinh này, mới chỉ là Luyện Tạng Cảnh mà thôi. Mà hắn lại là Luyện Tủy Cảnh, cách nhau một cảnh giới, dù là sức mạnh hay thân thể hắn đều chiếm ưu thế. Thế mà thằng oắt con không biết trời cao đất rộng này lại không thèm tránh? Đến khi va chạm, không phải sẽ bị đụng cho tan xương nát thịt?

Nghĩ đến đây, tên to con lại gia tăng thêm năm phần lực, nhưng khi hắn va vào thân thể La Chinh, sắc mặt liền biến đổi. Vốn tưởng dưới cú đâm mạnh như vậy, tiểu tử này sẽ giống như bao cát, bị hắn đụng bay ra ngoài, đứt gân đứt cốt mà mất đi cơ hội.

Nhưng mà, lúc này hắn lại có cảm giác bản thân đâm phải một ngọn núi, còn tiểu tử kia không chỉ không chút sứt mẻ, ngược lại đột nhiên phát lực đụng ngược lại hắn.

Lực chấn kịch liệt phản lại từ trên người La Chinh khiến tên to con kêu rên một tiếng rồi lui về sau bảy tám bước. Trên mặt hắn tràn đầy khiếp sợ giống như gặp quỷ, thân thể thằng oắt con này sao lại cứng như vậy? Hoàn toàn không giống thân thể con người, mà giống như được đúc từ sắt thép.

La Chinh nào để ý tới nghi hoặc của tên to con, mới vừa rồi bị tên đó va chạm, từ bả vai bỗng sinh ra một luồng khí nóng khiến cơ thể hắn vô cùng thoải mái, nhưng là nhìn đến Mạc Xán, hắn lại lạnh giọng nói: “Ta với ngươi không thù không oán, vì sao muốn đụng ta?”

Tên to con lấy một viên thuốc màu tím từ trong ngực ra nuốt vào, cười nói: “Ngươi với ta không thù không oán, nhưng có người không muốn cho ngươi vượt qua cuộc thi này!”

“Là ai?” La Chinh lạnh giọng hỏi.

Tên to con không trả lời lại, vừa chạy vừa cười lạnh nói: “Ta khuyên ngươi vẫn là sớm bỏ cuộc đi, cuộc thi này đã định trước ngươi sẽ không qua được, bằng không đây chính là con đường chôn thây của ngươi!”

Nhìn bóng dáng tên to con nhanh chóng đi xa, La Chinh lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Kết quả này cũng không khó đoán, hắn rất nhanh đã đoán ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn ở Đế Đô không quen biết ai, người duy nhất có khả năng làm như vậy chỉ có La Phái Nhiên.

Nghĩ đến La Phái Nhiên vì ngăn cản hắn tiến vào Thanh Vân Tông mà làm ra loại thủ đoạn này, sắc mặt của hắn dần dần nghiêm túc.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
anhchienDuyệt thẻ đi ad ơi. Đang đọc cuốn - sent 2023-12-02 00:10:24
bachyeuuDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-06-25 20:14:15
toannguyen123duyệt thẻ ad ơi - sent 2023-04-23 10:54:16
heo xinhAd oi.duyet thẻ giùm cái - sent 2023-03-28 13:45:52
heo xinhDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-03-28 13:34:08
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương