Bách Luyện Thành Thần full

Chương 25: Huyết sắc sơn

/3886
Trước Tiếp
Nhóm đệ tử sĩ tộc lên núi xong liền đến lượt hơn một ngàn đệ tử bình dân.

Phía Nam Huyết Sắc Sơn có hơn mười con đường nhỏ, tất cả đệ tử tham gia thử luyện phân tán ra, từ những đường nhỏ đó đi lên.

La Chinh không nói câu nào đi phía sau đội ngũ. Trong lòng hắn có chút lo sợ bất an, không phải là sợ hãi Vương Hoành Chi cùng Vương gia, mà là vì không nghĩ ra lý do tại sao Vương Hoành Chi lại đồng ý xuất lực như thế để trợ giúp La Phái Nhiên.

Tuy nói ở sau La Phái Nhiên có toàn bộ La gia làm trợ lực, nhưng gia tộc ở quận Sùng Dương đối với người Đế Đô mà nói chỉ là con kiến, chẳng là cái gì. Vương Hoành Chi không có khả năng coi trọng bất cứ thứ gì của La Phái Nhiên.

Rốt cuộc là vì sao? La Chinh nghĩ không ra.

Hắn đang suy tư, chợt thấy trên đường núi phía trước xuất hiện một quầng sáng màu sắc rực rỡ. Quầng sáng mơ hồ bất định tựa như ảo mộng, tựa như cổng vào tiên cảnh.

“Đây là bên ngoài ảo trận, đi qua quầng sáng này sẽ chính thức bắt đầu Huyết Sắc Thử Luyện.” Một vị đệ tử thử luyện nói xong liền đi đến phía trước, sau đó thân thể hắn vô cùng quỷ dị biến mất trong quầng sáng.

Những đệ tử khác thấy cảnh tượng như vậy cũng dồn dập đi vào.

La Chinh không chút do dự bước vào quầng sáng, cảnh sắc chung quanh đột nhiên biến hóa!

“Đây là ảo trận?”

Từ bên ngoài nhìn vào, cả tòa Huyết Sắc Sơn đều là một màu đỏ, vô cùng đơn điệu nhưng sau khi tiến vào ảo trận, cảnh vật bên trong lại biến hóa trong nháy mắt.

Cho dù là cây cối cao to hay lùm cây thấp bé, màu sắc đều trở nên vô cùng rực rỡ. Tuy mọi người đều biết cảnh tượng này chỉ là giả, chỉ là dựa vào Xích Huyễn Sa kích hoạt ảo trận dựng thành.

Nhưng dùng tay sờ lên cây cối trong rừng, bất kể là cảm giác hay mùi hương tất cả đều rất sống động, không khác gì đồ thật.

La Chinh vừa mới đi hai bước bỗng nghe thấy tiếng tru của dã thú, sau đó là tiếng đánh nhau kịch liệt, thì ra cách đó không xa có người đã gặp phải huyễn thú.

Hắn bước nhẹ chân tiến vào trong rừng cây, liền nhìn thấy ba người đang vây giết một huyễn thú lang yêu bậc một.

Huyễn thú bậc một thực lực thấp kém, cho dù là sức mạnh hay lực công kích, đều chỉ tương đương với Luyện Cốt Cảnh mà thôi. Ba người kia thực lực cũng không tính kém, cũng đã bước vào Luyện Tạng Cảnh. Dưới vây công của ba người, huyễn thú lang yêu rất nhanh đã bị giết chết.

Sau khi huyễn thú lang yêu ngã xuống, liền hóa thành tia sáng ngũ sắc lấp lánh lơ lửng bay lên, chậm rãi biến mất ở giữa không trung.

Mà trên đất thì lưu lại một mảnh tinh thạch màu xanh lục.

“Ha ha, mảnh tinh thạch màu xanh lục này là của ta!” Một người tiến lên cầm lấy mảnh tinh thạch.

“Dựa vào cái gì? Mới vừa rồi ta cũng xuất lực.” Một người khác không có ý nhường.

“Một khi đã vậy liền dựa vào thực lực, có giỏi thì ngươi tới đoạt!”

Ba người mới vừa rồi còn đồng tâm hiệp lực vây giết yêu thú, hiện tại lại chỉ bởi vì một mảnh tinh thạch mà bắt đầu tranh chấp.

Thấy một màn như vậy La Chinh lắc đầu, tiếp tục đi sâu vào bên trong Huyết Sắc Sơn, một đường cứ đi đi rồi lại ngừng ngừng quả thật có chút buồn, bởi vì ngay cả huyễn thú bậc một hắn cũng không gặp được.

Huyễn thú tầng thứ nhất của Huyết Sắc Sơn là yếu nhất, đại đa số mọi người đều có thể ứng phó, nên nhiều người không có ý muốn mạo hiểm tiến vào tầng thứ hai, kết quả liền tạo thành cục diện sư nhiều mà cháo ít, chỉ cần một huyễn thú vừa mới xuất hiện lập tức đã có người cướp giết. Đã có không ít người vung tay đánh nhau vì mảnh tinh thạch màu xanh lục này.

Mảnh tinh thạch xanh lục cần tới một trăm miếng mới đủ để thông qua khảo hạch, nếu như vậy thì không đủ thời gian để tích góp, cùng tranh đoạt ở đây còn không bằng khiêu chiến độ khó cao hơn. Vì thế, La Chinh quyết định đi sâu vào trong Huyết Sắc Sơn.

Không lâu sau, hắn bước vào ảo cảnh tầng thứ hai của Huyết Sắc Sơn.

So với tầng thứ nhất, ảo cảnh tầng thứ hai ít người hơn nhiều. Thực lực của huyễn thú cấp hai ở đây tương đương với Luyện Tạng Cảnh, thích hợp để những người có thực lực khiêu chiến.

La Chinh vừa mới đi vài vòng, lúc đi ngang qua một lùm cây xanh um bỗng nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn.

La Chinh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một con hầu yêu lông bờm đang treo mình trên cây, hai mắt con hầu yêu kia tỏa ra ánh sáng đỏ nhìn chằm chằm vào La Chinh.

Hắn từng nhìn thấy hình loại hầu yêu này trên sách vở, là một loại yêu thú bên trong ốc đảo Tây Vực, không nghĩ tới trong ảo trận lại có thể tạo ra ảo ảnh của loại yêu thú này. Thanh Vân Tông quả nhiên thâm hậu, thậm chí có ảo trận sư uyên bác như thế.

Hầu yêu lông bờm kia kêu vài tiếng với La Chinh, đột nhiên bụng nó lõm xuống thật sâu, sau đó lại trương lên trong nháy mắt, rồi những cái lông vừa dài vừa cứng như kim châm trên bụng nó bắn như mưa về phía La Chinh.

La Chinh phản ứng cũng không chậm. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã chạy về phía trước, đồng thời nện một quyền lên cây, mượn lực nhảy lên cao hai trượng rồi vươn tay chộp về phía hầu yêu kia.

Hầu yêu cực kỳ linh hoạt, nó đu một vòng trên cây tránh được một trảo này của La Chinh, rồi từ trên cây này nhảy sang cây khác.

Mắt thấy hầu yêu muốn chạy trốn, tính hiếu thắng của La Chinh cũng nổi lên, hắn không tin mình không đối phó được một huyễn thú cấp hai. Sau đó La Chinh liền đuổi theo phía sau hầu yêu.

Lực công kích của hầu yêu không mạnh, chiêu mạnh nhất của nó chính là đám lông cứng như kim châm trên người, chỉ là thân thể La Chinh cứng như huyền khí, hắn hoàn toàn có thể xem nhẹ công kích này của hầu yêu.

Mấu chốt là hầu yêu này rất biết kéo dài thời gian, đu qua đu lại trong rừng trơn trượt khó bắt. Nhiều lần La Chinh muốn bắt lấy, kết quả con hầu yêu này lăn một vòng, trốn ra khỏi tay hắn.

Đuổi theo một đoạn thời gian, La Chinh liền thấy rõ tình thế phía trước, một bước chạy lên, mở ra song chưởng dùng sức đánh về phía cây đại thụ phía trước!

“Đổ cho ta!”

Cây đại thụ thô to dưới sức đánh hung mãnh của La Chinh lập tức gãy thành hai đoạn, ầm ầm đổ rạp xuống đất.

Mà lúc này, hầu yêu kia lại nhảy đến đây, nó vốn đang chuẩn bị nhảy lên cái cây kia, lại bị La Chinh trước một bước đánh đổ. Con hầu yêu không có đại thụ để mượn lực, chỉ có thể ngoan ngoãn nhào về phía La Chinh.

La Chinh mỉm cười, xem ra nó trốn không thoát rồi.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi hầu yêu tiếp cận La Chinh, cặp mắt đỏ rực kia lộ ra vẻ ngoan lệ. Con hầu yêu phát ra tiếng kêu xèo xèo, toàn bộ thân thể nó lập tức đỏ lên, lông toàn thân đều dựng thẳng.

Phát hiện dị thường, La Chinh đột nhiên cảm thấy được nguy hiểm, lập tức dùng hai tay bảo vệ đầu, dưới chân cũng không ngừng lui về sau.

Hắn còn chưa lùi được hai bước, cơ thể con hầu yêu đã đột nhiên biến lớn ra gấp đôi và bắt đầu nhanh chóng bành trướng.

“Bùm!”

Cơ thể con hầu yêu lông bờm bỗng đột nhiên nổ mạnh, phát ra tiếng nổ kịch liệt, mặt đất chỗ nó bị nổ ra một cái hố to. Mà lông cứng trên người nó thì nhờ vào sức nổ, bắn ra bốn phương tám hướng.

Trước khi chết, lông cứng trên người hầu yêu bị lực nổ tác động vào nên uy lực vô cùng lớn, không ít sợi lông đâm xuyên qua da La Chinh, đính ở trên người hắn.

“Không nghĩ tới đòn liều chết của một con huyễn thú cấp hai lại có uy lực lớn như vậy.” Uy lực này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của La Chinh, hắn chậc chậc vài cái rồi rút chỗ lông cứng đâm trên người ra. Nếu vừa rồi hắn không chạy nhanh, bị hầu yêu nổ gần như vậy chỉ sợ cũng bị thương.

Cấp bậc phân chia của huyễn thú tuy giống nhân loại, nhưng rất nhiều huyễn thú khi đối mặt nguy cơ sinh tồn có thể bộc phát ra lực lượng thiên phú mà nhân loại khó có thể sánh bằng được.

Xử lý xong đám lông cứng trên người, La Chinh bước về phía cái hố nhặt lấy mảnh tinh thạch màu vàng. Chỉ cần ba mươi mảnh là được thông qua khảo hạch, so sánh với tinh thạch xanh lục thì số lượng cần ít hơn nhiều.

Nhưng yêu thú cần đối mặt cũng sẽ lợi hại hơn không ít.

Ngay lúc La Chinh chuẩn bị cất mảnh tinh thạch vàng đi, bỗng một tiếng nói truyền đến.

“Buông mảnh tinh thạch xuống, sau đó mau chóng biến khỏi nơi này!”

La Chinh nhướng mày quay đầu lại thì thấy ba người, nhìn trang phục La Chinh liền đoán được ba người này đều là đệ tử sĩ tộc, khả năng là cùng một gia tộc, cũng chỉ có đệ tử sĩ tộc mới trắng trợn ngang ngược như vậy.

“Đây là huyễn thú ta giết, mảnh tinh thạch này tất nhiên thuộc về ta, vì sao phải buông xuống?” La Chinh hỏi

Một tên nói: “Thức thời một chút, đừng có nói nhảm! Chọc giận Phương gia chúng ta, ngươi muốn hối hận cũng sẽ không có cơ hội đâu.”

“Ca ta nói đúng, đã có vết xe đổ phía trước, không nghe lời người Phương gia chúng ta tất cả đều chết rất thảm!” Một tên khác chêm vào.

“Giao ra hoặc là chết, chọn đi!” Tên cuối cùng cũng lên tiếng.

La Chinh nắm lấy mảnh tinh thạch, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì. Kỳ thật, khi đến Đế Đô nhìn thấy đủ loại mới lạ, hắn rất vui vẻ thích thú nhưng chỉ có đám đệ tử sĩ tộc này luôn làm hắn không biết nên nói gì.

Đầu tiên, không xét về thực lực bọn hắn như thế nào, nhưng mức độ ngang ngược đã đủ làm người ta giận sôi. Trong mắt La Chinh, loại ngang ngược này đã đến trình độ mù quáng. Có lẽ từ nhỏ được ánh sáng gia tộc bao quanh đã làm bọn hắn quên mất, người khác sợ hãi bọn hắn là vì gia tộc, chứ không phải bản thân bọn hắn.

Vì thế La Chinh đem mảnh tinh thạch nhỏ bỏ vào túi áo, không thèm để ý chuẩn bị rời đi, hắn lười tốn nước bọt với đám người này.

Nhưng ba tên kia hiển nhiên không để hắn đi dễ dàng như vậy, cả ba nhanh chóng lao tới, hình thành một hình tam giác đánh về phía La Chinh.

Ba người này có lẽ là tự cho mình là Luyện Tủy Cảnh, muốn “ăn” một Luyện Tạng Cảnh như La Chinh là chuyện vô cùng đơn giản.

Nhưng trong mắt La Chinh, tốc độ ba người này đều quá chậm, vừa nhìn là biết do dùng đan dược bồi dưỡng mà thành, thiếu tôi luyện cùng thực chiến, sơ hở trong động tác quá lớn.

Lúc này La Chinh đưa lưng về phía ba người, ngay tại khoảnh khắc ba người kia nhào đến, hắn hơi lui về sau một bước, dễ dàng tránh được công kích, đồng thời lấy tốc độ nhanh như sét đánh vòng ra sau bọn hắn rồi duỗi tay nắm lấy gáy của hai trong ba người.

“Buông ra, dám động đến ta, Phương gia ta sẽ nghiền ngươi thành tro!”

“Ta sống đến giờ còn chưa có ai dám nắm cổ ta như vậy, đem ngươi băm thành trăm mảnh cũng không đủ!”

Vẻ mặt hai người kia hoảng loạn, chưa bao giờ bọn hắn nghĩ mình sẽ trở nên chật vật như vậy. Không thể phản kháng nhưng bọn hắn vẫn phát huy bản sắc một tên đệ tử sĩ tộc luôn có, dù bị người ta nắm cổ vẫn có thể phun ra được mấy lời ngoan độc như vậy, cũng coi như là bản lĩnh lớn của bọn hắn.

Nghe xong lời mấy tên này nói, La Chinh cười lạnh một tiếng, hai tay vận lực, đem đầu hai tên đồng thời đập mạnh vào nhau.

“Bốp!”

Dưới va chạm mãnh liệt, hai tên liền “ngủm củ tỏi” và bọn hắn cũng giống như yêu thú vừa bị La Chinh giết, vô số điểm sáng bao vây lấy bọn hắn rồi chậm rãi biến mất.

Nếu là ở ngoài ảo trận của Huyết Sắc Sơn, đầu hai người này giờ phút này hẳn là đã vỡ nát giống như dưa hấu, chết chắc rồi.

May cho bọn họ đây chỉ là thử luyện của Huyết Sắc Sơn, nghiêm túc mà nói, mỗi người đối với những người khác đều là “ảo giác”, cho nên bọn họ thật ra cũng không bị thương mà là bị ánh sáng bao vây lại, chờ người vận chuyển bên ngoài Huyết Sắc Sơn đưa bọn họ ra ngoài. Hai người này đều coi như là đã bị loại.

Mục đích ban đầu của Thanh Vân Tông khi thiết kế Huyết Sắc Thử Luyện kỳ thật cũng thể hiện ở đây, đối thủ ở trong Huyết Sắc Sơn không chỉ có mình huyễn thú mà còn có cả con người.

Lợi dụng ảo trận có tác dụng tránh được tổn thất tử vong.

Đệ tử sĩ tộc đã bị loại hai, giờ vẫn còn lại một tên. Lúc này, trên mặt hắn là vẻ sợ hãi, thái độ kiêu ngạo càn rỡ vừa rồi đã biến mất, hắn lui về sau mấy bước, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Phương gia bọn ta... Phương gia bọn ta...”

“Không muốn bị loại thì giao tất cả mảnh tinh thạch ra đây, Phương gia các ngươi lợi hại đến mấy, lừng lẫy thế nào hiện tại cũng không thể cứu được ngươi!” La Chinh lạnh giọng nói, bước từng một bước về phía hắn.

Tên đệ tử sĩ tộc kia không nói hai lời, ném ra một đống mảnh tinh thạch, sau đó chạy vụt đi...

La Chinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn chẳng thèm đánh cướp của người khác nhưng lại cố tình có người muốn dâng đến cửa.

Hắn nhặt những mảnh tinh thạch kia lên, trong đó mảnh xanh lục có hai mươi miếng, màu vàng không ngờ có tới tận bảy miếng!

Xem ra đánh cướp chính là cách nhanh nhất, La Chinh cũng có chút động lòng. So với việc giết từng con từng con huyễn thú thì hiệu suất cướp đoạt hiển nhiên cao hơn nhiều.

Nhưng rất nhanh hắn liền bỏ đi quyết định này, Huyết Sắc Thử Luyện... mục đích cuối cùng vẫn là thử luyện.

Đường tắt dĩ nhiên có thể đi, nhưng cho tới bây giờ La Chinh sẽ không buông bỏ cơ hội rèn luyện chính mình. Đương nhiên, nếu có một vài kẻ mắt mù tìm đến hắn, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
anhchienDuyệt thẻ đi ad ơi. Đang đọc cuốn - sent 2023-12-02 00:10:24
bachyeuuDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-06-25 20:14:15
toannguyen123duyệt thẻ ad ơi - sent 2023-04-23 10:54:16
heo xinhAd oi.duyet thẻ giùm cái - sent 2023-03-28 13:45:52
heo xinhDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-03-28 13:34:08
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương