Bách Luyện Thành Thần full

Chương 37: Luyện ngục sơn

/3886
Trước Tiếp
Bản bí tịch này đương nhiên là một quyển quyền pháp.

Hắn lật mở trang đầu tiên, liếc qua những chữ chi chít trên mặt giấy, lúc này La Chinh mới hiểu đây hẳn là một bản dịch từ Ma Văn.

Bản dịch từ Ma Văn, cũng chính là được dịch lại từ chữ viết của Ma tộc.

Không ngờ đây lại là một quyển công pháp tu luyện của Ma tộc?

Trên những văn tự kia có giải thích rõ ràng như vậy, bản Thiên Ma Luyện Thể Quyết này chính là một quyển công pháp chuyên dành cho Ma tộc tu luyện.

Công pháp Ma tộc yêu cầu cường độ thân thể đặc biệt cao. Thân thể người thường sau khi luyện thể, cường độ đương nhiên tăng lên rất nhiều, nhưng so với Ma tộc mà nói thì chẳng bằng được lấy một cấp.

Cường độ thân thể của người Luyện Cốt Cảnh thông thường ước chừng không khác lắm với mấy đứa trẻ bốn năm tuổi của Ma tộc, bởi vậy có thể thấy rõ ngay sự khác biệt giữa hai bên.

Nhưng thân thể La Chinh đã trải qua rèn luyện, cường độ có thể so với huyền khí thượng phẩm.

Về khoản này, đối với mọi người mà nói là một ranh giới không thể vượt qua, nhưng đối với La Chinh thì lại là thứ thích hợp nhất.

La Chinh cầm cuốn Thiên Ma Thần Quyền bỏ vào túi rồi rời khỏi gian mộ địa này.

Đúng lúc vừa từ khu mộ đi ra, tiến vào đại sảnh công pháp thiên giai, hắn lại phát hiện trong đại sảnh có thêm một ông lão mặc áo trắng đứng đó.

Ông lão chắp tay đứng, phong thái bất phàm, ánh mắt quắc thước có thần.

“Thiên Ma Thần Quyền tuy rằng uy lực lớn nhưng yêu cầu đối với thân thể cực cao, tu luyện cực kỳ khó khăn. Có thể đến được nơi đây chứng tỏ cường độ linh hồn ngươi khác hẳn người thường, nếu linh hồn đã cường đại, vậy tu luyện mấy loại công pháp thiên giai như Hắc Ám Minh Tưởng, Huyết Ma Sát này cũng được. Tại sao phải lựa chọn một quyển Thiên Ma Thần Quyền khó luyện như vậy?”

Ông lão nhìn chằm chằm La Chinh hỏi.

“Ta thấy công pháp này đặt ở phía sau đại sảnh công pháp thiên giai, nói vậy hẳn là công pháp này còn lợi hại hơn nhiều so với công pháp thiên giai...” La Chinh thành thật trả lời, vừa rồi hắn chính xác là nghĩ như vậy.

Thế nhưng, La Chinh trả lời thành thực như vậy lại là ngoài ý liệu của ông lão, sau đó ông ta vẫn lắc đầu nói: “Nói vậy đúng là không sai, hai bản bí tịch trong mộ thất cường đại hơn nhiều so với công pháp thiên giai, nhưng mà dù sao thích hợp với chính mình mới là tốt nhất. Nói như vậy, người trẻ tuổi như ngươi hẳn là hiểu đạo lý này. Ta thấy tốt nhất ngươi vẫn nên trả lại bản Thiên Ma Thần Quyền này, rồi chọn lại một quyển khác đi.”

Nghe được ý tứ của ông lão kia có vẻ là không hài lòng khi La Chinh lấy đi Thiên Ma Thần Quyền, nhưng nếu hắn đã nhìn trúng, cũng không trái với quy tắc, đương nhiên không nguyện ý bỏ qua. Cho lên La Chinh lười phải trả lời thẳng với lão nhân vấn đề này mà hỏi lại: “Cường đại hơn nhiều so với công pháp thiên giai? Từ nhỏ ta đã nghe nói công pháp trong thiên hạ chia là bốn cấp bậc chính là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Cuốn Thiên Ma Thần Quyền này sao lại cường đại hơn công pháp thiên giai được?

Ông lão mỉm cười, dường như nhìn thấu thủ đoạn của La Chinh: “Ngươi đã không muốn trả lại Thiên Ma Thần Quyền thì cũng tùy ngươi. Về phần bốn bậc công pháp trong thiên hạ ngươi vừa nói là do người trong thiên hạ truyền lại, khắp nơi trên thế giới này đều huyền bí vô cùng vô tận, làm sao có thể hạn chế trong bốn chữ - Thiên, Địa, Huyền, Hoàng? Cuốn ngươi đang cầm là một bản công pháp thánh giai đến từ Ma tộc.”

Công pháp thánh giai!

La Chinh cũng cả kinh, vốn tưởng rằng công pháp thiên giai đã là đỉnh nhất, không nghĩ tới trên công pháp thiên giai còn tồn tại công pháp thánh giai.

Nhìn thấy phản ứng của La Chinh, ông lão lại cười: “Đứng trên vị thế càng cao, càng có thể nhìn ra xa hơn, công pháp thánh giai cũng không hẳn là công pháp mạnh nhất.”

“Chẳng lẽ còn có loại công pháp lợi hại hơn công pháp thánh giai?”

Lần này ông lão không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Cái này, mấu chốt vẫn dựa vào nhân tâm!” Lão chỉ vào ngực, lại nói thêm: “Không thảo luận nữa, nếu ngươi lấy được Thiên Ma Thần Quyền lại khăng khăng tu luyện, ta cũng không ngăn cản ngươi. Quyển sách này để ở đây đã lâu, chưa từng nghĩ tới sẽ có một vị đệ tử ngoại môn nào đó mang đi. Ngươi đã lấy được, cũng coi như là có duyên, nhưng công pháp này liên quan nhiều chuyện, nếu bên ngoài có người hỏi ngươi lấy loại công pháp nào...” Ông lão duỗi tay ra, từ trong tủ gỗ tại đại sảnh công pháp thiên giai có một cuốn sách bay ngược lại đây, “... ngươi cứ nói đây là bản ngươi chọn.”

Kết quả, hắn vừa nhìn thấy bản công pháp này, ánh mắt lập tức sáng ngời, trên bản công pháp thiên giai này viết rõ ba chữ to - Kinh Thần Thứ.

Trong đại sảnh này, bất kỳ quyển bí tịch nào cũng đều là công pháp thiên giai, không ngờ chỉ một lần lại có cơ hội mang ra ngoài hai bản công pháp, trong lòng La Chinh dĩ nhiên cười vang.

Sau khi tỏ ý cảm tạ, hắn liền bước nhanh chuẩn bị rời khỏi đại sảnh công pháp thiên giai.

Nhưng lúc này lại nghe ông lão kia hỏi: “Từ từ đã, ngươi... ngươi không tò mò muốn biết ta là ai sao?

“Tò mò?” La Chinh dừng bước, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ nói: “Còn chưa biết ngài là...”

“Thôi, thôi... Thằng nhóc như ngươi giả vờ cũng giả tạo quá.” Ông lão dở khóc dở cười. Thấy thằng nhóc này rõ ràng là không để tâm đến lão, liền nói thêm: “Thanh Vân Tông tuy lớn nhưng nếu ngươi đã không phải vật trong ao(1), sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại.”

Sau khi nghe được lời này, La Chinh chỉ cười hắc hắc rồi quay đầu rời đi.

Chờ sau khi La Chinh đi khỏi, ông lão đứng sững người một hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, thì thào nói với màn không khí trước mắt: “Không nghĩ rằng sau nhiều năm như vậy mà bản công pháp kia vẫn bị người lấy đi, nếu không phải ý trời... ta nghĩ ngươi cũng sẽ không tin nhỉ?”

Đương nhiên, La Chinh không nghe được những lời ông lão kia nói. Dù có nghe được hắn cũng chẳng hiểu nổi ý tứ trong lời nói đó.

Những người trong đại sảnh công pháp địa giai đã rời đi từ lâu, trong đại sảnh công pháp huyền giai cũng chẳng còn một bóng người nào.

Trong Thiên Thư Các này, lúc nào cũng phải chịu đựng uy áp của Hình Thiên Ý, quả thực cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì. Sau khi lựa chọn được công pháp thích hợp cho mình, đương nhiên sẽ nhanh chóng dời đi.

La Chinh là người cuối cùng ra khỏi Thiên Thư Các.

Đến lúc hắn ra ngoài, các đệ tử của ba mươi hai phong kia đã sớm rời đi.

Chỉ có những người của Tiểu Vũ Phong vẫn còn chờ ở nơi này.

“Đã khiến các ngươi đợi lâu, thật xin lỗi.” La Chinh đi ra liền cười nói với mọi người.

“Có gì đâu, sau này chúng ta sẽ là huynh đệ trong Tiểu Vũ Phong, về sau mong mọi người quan tâm nhiều hơn!” Một vị đệ tử ngoại môn lên tiếng.

Một đám đệ tử ngoại môn lựa chọn vào Tiểu Vũ Phong đều là con nhà bình thường chẳng có lấy một vị đệ tử sĩ tộc nào, nên tính kiên nhẫn rất cao.

Tô Linh Vận vốn đứng không xa ngắm nhìn gì đó, thấy La Chinh đi ra liền mỉm cười hỏi: “Ngươi vào đại sảnh công pháp thiên giai?”

La Chinh tiến vào đại sảnh công pháp thiên giai, chỉ có những người trong đại sảnh công pháp địa giai biết được, Tô Linh Vận chắc là nghe được từ những vị đạo sư của họ.

Các đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong nghe thấy Tô đạo sư nói vậy, cả đám đều trợn tròn mắt. Bọn họ chỉ cho rằng La Chinh chọn tới chọn lui tốn kha khá thời gian nên mới ra chậm, nào nghĩ đến La Chinh không ngờ có thể tiến vào đại sảnh công pháp thiên giai, vậy linh hồn hắn hẳn là rất cường đại?

La Chinh đang nghĩ Tô Linh Vận chắc sẽ hỏi hắn lựa chọn công pháp nào, dù sao thì ông lão áo trắng kia còn đưa tặng hắn một quyển Kinh Thần Thứ thuộc hàng công pháp thiên giai. Hắn đang định nói ra thì Tô Linh Vận lại khoát tay bảo: “Chọn được cái nào tốt thì cũng không cần nói. Muốn sống trong Thanh Vân Tông thì phải học cách giữ bí mật cho mình, mọi người nhanh xuất phát thôi, phải lên tới Tiểu Vũ Phong trước khi trời tối.”

Sau khi mọi người tập hợp đủ, Tô Linh Vận liền đưa bọn họ rời khỏi Thiên Thư Các.

Đi trong Thanh Vân Tông ước chừng hai canh giờ, trước mắt liền xuất hiện một ngọn núi, đây chính là một trong ba mươi ba phong - Tiểu Vũ Phong.

Phía trên Tiểu Vũ Phong là một loạt các đỉnh đài lầu các được kiến tạo sắp xếp chỉnh tề, mây mù dày đặc giống như tiên cảnh Thiên giới vô cùng xinh đẹp.

Sau khi đưa mọi người lên Tiểu Vũ Phong, Tô Linh Vận tìm vài vị đệ tử ngoại môn lại phân phó vài câu rồi vội vàng rời đi. Dường như còn những chuyện quan trọng khác cần làm.

Một vị đệ tử ngoại môn tiến lại gần, chắp tay chào đoàn người La Chinh: “Ta tên Chu Hiển, hoan nghênh mọi người gia nhập Tiểu Vũ Phong, những việc tiếp theo đây sẽ do ta phụ trách.”

Sau khi hành lễ với nhau, đám người La Chinh được Chu Hiển hướng dẫn đi làm các thủ tục của đệ tử nhập môn. Ví dụ như đổi thẻ đệ tử, nhận trang phục đệ tử ngoại môn, phân bố chỗ ở...

Sau khi Mạc Xán nhận trường bào trắng của đệ tử ngoại môn, không thể chờ đợi được liền mặc lên người, vẻ mặt đắc ý nói: “Ha ha, mặc trường bào trắng này đi một vòng trên đường Đế Đô uy phong biết bao, ta xem còn ai dám trêu chọc ta!”

Chu Hiển thấy một màn như vậy liền cười nói: “Chỉ là một bộ trường bào trắng thôi. Nếu ngươi chịu khó tu luyện trở thành đệ tử nội môn, mặc vào trường bào đen mới đáng để kiêu ngạo!”

Mạc Xán ngược lại không cho rằng như vậy, cười nói: “Chuyện đó không biết tới tận ngày tháng năm nào.”

“Mạc Xán huynh đừng tự khinh thường bản thân, đệ tử nội môn chẳng phải đều từ đệ tử ngoại môn đi lên đấy thôi?” Chu Hiển là một người nhiệt tình, không ngại giảng giải hết quy củ của đệ tử ngoại môn cho người mới.

“Thanh Vân Tông quy củ phức tạp nhưng vẫn coi trọng nhất là thực lực! Những khuôn sáo quy củ đó đều là đặt ra cho kẻ yếu, các ngươi nếu muốn thoát khỏi quy tắc này thì rất đơn giản. Một là có thực lực cường đại, hai là có thiên phú cực lớn khiến cho người khác cảm thấy tương lai ngươi rất có thực lực!”

Nghe Chu Hiển nói vậy, lòng La Chinh có chút xúc động. Kỳ thật không chỉ có Thanh Vân Tông, khắp bầu trời Đế Đô này, thậm chí toàn bộ Đông Vực, toàn bộ thế giới này chẳng phải đều là như vậy sao? Nắm đấm ai lớn thì người đó được định đoạt, đây là một đạo lý luôn luôn đúng.

Nếu có thực lực hắn cần gì đến Thanh Vân Tông? Một câu cũng có thể cứu La Yên ra khỏi Luyện Ngục Sơn rồi.

Nghĩ đến La Yên, đây mới chính là người La Chinh quan tâm nhất, hắn liền hỏi ngay: “Chu Hiển huynh, ta muốn xin ngươi chỉ dạy một chuyện.”

Chu Hiển gật đầu: “Cứ nói đừng ngại.”

“Luyện Ngục Sơn của Thanh Vân Tông ở nơi nào?” La Chinh hỏi với vẻ mặt thận trọng.

Chu Hiển nhướng lông mày, giọng nói cao hơn tới hai phần, “Luyện Ngục Sơn? Ngươi hỏi nơi xúi quẩy đó làm gì?”

“À, ta chỉ là muốn hỏi một chút thôi.”

“Luyện Ngục Sơn ở góc Tây Bắc của Thanh Vân Tông, là một ngọn núi độc lập, bất kỳ đệ tử tông môn nào phạm phải sai lầm nghiêm trọng đều bị bắt giam ở đó. Ta đương nhiên chưa từng vào đó, chỉ nghe nói tình hình trong Luyện Ngục Sơn vô cùng ác liệt, Thanh Vân Tông chúng ta có tới ngàn đệ tử bị nhốt vào Luyện Ngục Sơn tự kiểm điểm đấy!” Chu Hiển nói xong, nhìn sắc mặt La Chinh, lại hỏi tiếp: “Không phải là ngươi có bằng hữu nào bị nhốt trong Luyện Ngục Sơn đấy chứ?”

La Chinh không trả lời vấn đề này, mà lại hỏi tiếp: “Có cách nào tiến vào Luyện Ngục Sơn không?”

(1)không phải vật trong ao: người có hoài bão rộng lớn, có tài năng phi thường.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
KaKa NhokSao Vip rồi vẫn k hết QC vậy ạ - sent 2024-04-24 08:53:19
anhchienDuyệt thẻ đi ad ơi. Đang đọc cuốn - sent 2023-12-02 00:10:24
bachyeuuDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-06-25 20:14:15
toannguyen123duyệt thẻ ad ơi - sent 2023-04-23 10:54:16
heo xinhAd oi.duyet thẻ giùm cái - sent 2023-03-28 13:45:52
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương