Bách Luyện Thành Thần full

Chương 40: Cảnh giới vong ngã

/3886
Trước Tiếp
“La Chinh kia vì sao ngốc như vậy, thế mà nhận khiêu chiến của Từ Liệt? Nếu là ta liền ngậm chặt miệng, có đánh chết cũng không đáp ứng!”

“Hắc hắc, có vẻ vừa mới thông qua thử luyện khảo hạch, trở thành đệ tử ngoại môn nên tâm cao khí ngạo cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Cái loại này phải cho trả giá bằng máu mới cam lòng.”

“Nghe nói không phải vậy, La Chinh kia rất khí phách, chủ động muốn Từ Liệt khiêu chiến hắn!”

Về chuyện La Chinh muốn khiêu chiến Từ Liệt, rất nhanh đã truyền khắp ngoại môn Tiểu Vũ Phong, trở thành chuyện nóng hổi nhất trong ngày.

La Chinh là một trong những nhân vật chính của lôi đài, vậy mà lại cực kì lạnh nhạt ngồi trên giường của mình tiếp tục trầm tư khổ luyện Kinh Thần Thứ.

Còn vài ngày nữa là lên lôi đài, nếu đã đáp ứng, hắn tuyệt đối sẽ không làm rùa đen rụt đầu.

Nếu luyện được Hóa Hồn Vi Thứ thì phần thắng trên lôi đài sẽ lớn hơn một chút.

Hóa Hồn Vi Thứ…

Rốt cuộc làm thế nào để biến hồn phách thành một mũi nhọn?

Linh hồn là loại vô hình vô chất, thông thường đều duy trì hình dạng vốn có của bản thân.

Bởi vì trong lúc trầm tư bất tri bất giác lại đưa bản ngã của mình tiến vào. Cho nên linh hồn La Chinh liền hiện ra bộ dáng của chính mình.

Chỉ cần không quên chính mình, thì linh hồn La Chinh sẽ vĩnh viễn duy trì bộ dạng của hắn, không có khả năng hóa thành bộ dạng khác, càng không có khả năng Hóa Hồn Vi Thứ.

Chỉ có hoàn toàn quên đi chính mình, mới có khả năng biến hóa thành những hình thái khác.

Nghĩ đến đây, trong lòng La Chinh chợt lóe một tia linh quang.

“Ta hiểu rồi, để làm được bước mấu chốt này cần phải quên đi chính mình!”

Làm sao mới có thể tiến vào cảnh giới Vong Ngã(1)? Hoàn toàn quên đi chính mình? Điều này sao có thể?

Chân mày La Chinh cau lại.

Hắn nhắm mắt lại muốn quên đi chính mình là ai.

Qua hơn nửa canh giờ, ngoài những đợt ủ rũ kéo tới thì không có chút hiệu quả nào.

La Chinh bắt đầu nôn nóng, trong lòng có hơi buồn bực. Nguyên nhân là vì, chọn hai quyển công pháp thượng phẩm, nhưng mà tư chất bản thân lại ngu dốt đến một quyển cũng không thể lĩnh ngộ. Đối với La Chinh mà nói, đây thực sự là một đả kích.

Mang theo buồn bực, La Chinh rời khỏi gian phòng của mình, men theo con đường hiểm trở trong Tiểu Vũ Phong mà đi.

Hiện tại mới là canh năm, mặt trời còn chưa mọc, bốn phía đều im ắng.

Ước chừng đã đi được khoảng bảy trượng trên con đường núi, phía trước mặt có một vách núi dốc đứng, kéo dài ra tạo thành một cái đài ngắm cảnh thiên nhiên.

Thợ thủ công trong Thanh Vân Tông đương nhiên không bỏ qua nơi này, đã cho dựng một tòa đình nhỏ tinh xảo ở đó.

Giờ phút này bên trong đình lại không có bóng dáng ai.

La Chinh lững thững đi tới, đứng trong đình dõi mắt nhìn ra xa. Xa xa ngoài kia là những ngọn núi liên miên không dứt, toàn bộ xen vào tầng mây trắng xóa.

Gần nhất là Thiên Quỳnh Phong xếp hạng thứ hai mươi mốt, xa hơn là Hoàn Linh Phong xếp hạng thứ năm…

Những ngọn núi sừng sững bên trong đất trời. Có lẽ là trăm vạn năm, ngàn vạn năm đi chăng nữa, cho dù là các đệ tử tài năng vượt bậc, đối với chúng mà nói cũng chỉ tựa như bóng câu qua cửa sổ mà thôi.

La Chinh đứng giữa ngọn núi hùng vĩ cảm nhận chính mình như một hạt cát nhỏ bé trong dòng sông lớn vậy.

Đối với hình ảnh hùng vĩ này, trong lòng La Chinh bỗng dấy lên một nỗi xúc động.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình ngày càng nhỏ bé, so với hạt cát còn nhỏ bé hơn chính là tro bụi, nhỏ bé hơn so với tro bụi chính là…

Nhỏ bé đến mức độ có thể bỏ qua không đáng kể đến, nhỏ bé đến hư vô…

Ầm một tiếng, trong đầu La Chinh giống như có một cánh cửa lớn được mở ra.

Vào thời khắc này, La Chinh dùng biện pháp của mình tiến vào cảnh giới hư vô, làm mình biến mất hoàn toàn, không còn tồn tại, đây chính là cảnh giới Vong Ngã!

Tuy hắn đang mở to hai mắt, nhưng trong mắt hắn lại không có bất cứ thứ gì. Giống như, hắn muốn mình là cây thì sẽ có thể biến thành cây, mình là cỏ thì có thể biến thành cỏ, vạn vật trên thế gian hắn đều có thể biến ảo.

Về phần Hóa Hồn Vi Thứ, tâm tư La Chinh vừa động, từ ấn đường của hắn liền có một mũi nhọn xám xịt mịt mờ nửa trong suốt đột nhiên đâm ra ngoài.

Rốt cuộc thành công rồi!

Hắn thành công phóng ra Kinh Thần Thứ, một mũi nhọn nửa trong suốt này được biến thành từ chính linh hồn của La Chinh. Ngoài La Chinh ra, người khác không nhìn thấy, căn bản khó lòng phòng bị được!

Tuy nhiên, thời gian hắn tu luyện Kinh Thần Thứ còn ngắn, mũi nhọn này chỉ có thể công kích trong khoảng cách một mét, còn kém xa so trong công pháp ghi lại: Trong vòng một ngàn mét, khó lòng phòng bị. Chẳng qua, hiện giờ hắn đã lĩnh ngộ được “cảnh giới Vong Ngã”, đã đả thông một cây cầu qua sông thì con đường tiếp theo sẽ dễ dàng hơn.

La Chinh mỉm cười, vốn dĩ hắn còn lo lắng chuyện ba ngày sau phải tỉ thí lôi đài, giờ phút này lại mơ hồ có một chút chờ mong.

Thời gian ba ngày đảo mắt cái liền tới.

Tại Tiểu Vũ Phong, lên lôi đài luôn là chuyện được chú ý nhất.

Trên lôi đài, có thể quan sát học hỏi chiến đấu chân chính, có thể cảm nhận được những thứ mà tu luyện bình thường khó có thể lĩnh hội.

Có rất nhiều đệ tử ngoại môn từ quan sát mà lĩnh ngộ, thông hiểu đạo lý tâm pháp của chính mình và đột phá.

Trong kiếp sống tu luyện buồn khổ, hình thức so đấu trên lôi đài tràn ngập ân oán này, chỉ riêng tính chất của nó thôi đã đủ để phải xem rồi.

Huống hồ, lần này so đấu lại là Luyện Tạng Cảnh với Nửa Bước Tiên Thiên!

Nếu như nói Nửa Bước Tiên Thiên - Từ Liệt là một con sư tử mạnh mẽ, thì Luyện Tạng Cảnh - La Chinh lại giống như là một con chuột. Hai người hoàn toàn không phải là đối thủ cùng đẳng cấp.

Phần lớn mọi người đều khẳng định rằng, thời gian trận đánh này chỉ sợ chẳng duy trì được bao lâu, kết quả thì khỏi cần bàn cãi, phần thắng nhất định là nghiêng về phía Từ Liệt.

Đoàn người Từ Liệt đã tới chờ ở lôi đài từ lâu.

Hôm nay, bên đám người Từ Liệt còn có thêm một người trung niên.

Người trung niên kia đầu đội khăn vuông, mặc quần áo bình dân màu xám, là kiểu cách ăn mặc của hạ nhân.

Nhưng mà, khi đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong nhìn đến hình thêu bát quái trên người trung niên, ai nấy đều không dám coi thường.

Hoa văn bái quái kia chính là gia huy của một trong bảy đại thế gia - Gia Cát gia.

Tuy nói người này chẳng qua chỉ là một hạ nhân nhưng chung quy lại cũng đến từ một trong bảy đại sĩ tộc của cả Đế Quốc, không phải là người mà đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông có thể coi khinh.

“Thiếu gia nhà ta nói, dù có phải trả cái giá nào đi nữa người này hôm nay nhất định phải chết.”

Giọng điệu của hạ nhân kia cực kì nghiêm túc, cho dù là đối mặt với Từ Liệt thuộc cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên vẻ mặt cũng rất kiêu căng, không coi Từ Liệt ra gì.

Người có thể bước vào cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên dù ít dù nhiều trong lòng cũng sẽ sinh ra thái độ kiêu ngạo, nhưng khó chịu thì khó chịu, con đường tương lai của Từ Liệt còn phải dựa vào cái vị “thiếu gia” trong miệng người kia, cho nên hắn vẫn nhẫn nhịn gật đầu nói: “Chuyện này là đương nhiên. Trên lôi đài, quyền cước không có mắt, một tên Luyện Tạng Cảnh nhãi nhép lại dám nhận khiêu chiến của ta thì chắc chắn chết chắc rồi.”

Tên hạ nhân gật gật đầu: “Vậy thì tốt, ngươi vẫn luôn muốn được trở thành đệ tử nội môn đúng không? Thiếu gia có nói, giải quyết xong chuyện hôm nay, tháng sau liền chuyển ngươi tới Hắc Nham Phong, còn cho ngươi trở thành đệ tử nội môn!”

Từ Liệt nghe nói vậy, lập tức vui sướng ngất ngây cảm tạ liên tục: “Ta đây đa tạ thiếu gia trước.”

Trở thành đệ tử nội môn đối với đệ tử sĩ tộc mà nói là chuyện cực kỳ dễ dàng, nhưng với tầng lớp dân thường như Từ Liệt lại vô cùng gian nan.

Từ Liệt vào Tiểu Vũ Phong đã năm năm có thừa, trong thời gian năm năm ở đây, thực lực của hắn có tiến bộ nhảy vọt, một lòng muốn trở thành đệ tử nội môn.

Dù là ở phong nào, đãi ngộ với đệ tử nội môn và ngoại môn đều có chênh lệch vô cùng lớn. Chỉ cần trở thành đệ tử nội môn, đan dược để tu luyện hay các loại tiền tiêu hàng tháng, cùng với nơi dành cho tu luyện đều được tăng lên rõ rệt.

Nhưng muốn vào nội môn, nhất định phải bộc lộ tài năng hơn được vạn đệ tử ngoại môn khác. Cho dù thực lực của Từ Liệt vốn không tồi, trong ngoại môn Tiểu Vũ Phong có thể xếp trên vị trí ba mươi, nhưng mỗi lần tranh đoạt thành đệ tử nội môn hắn đều thất bại chỉ trong gang tấc.

Qua năm năm chờ đợi, Từ Liệt rốt cuộc đã hết sạch kiên nhẫn, hiện tại có người nhờ hắn xử lý La Chinh, xử lý xong là có thể đưa hắn tới Hắc Nham Phong xếp hạng hai trong các phong, lại còn có thể khiến hắn trở thành đệ tử nội môn của Hắc Nham Phong. Đây tuyệt đối là trao đổi cực kỳ hấp dẫn.

Từ Liệt không thể không động lòng.

Về phần tên La Chinh mới tiến vào Tiểu Vũ Phong kia, tính mạng của tên đó chính là hòn đá lót đường cho tiền đồ của Từ Liệt hắn mà thôi, ai thèm để ý chứ?

Nghĩ đến cảnh mình sắp thoát khỏi bể khổ, trên mặt Từ Liệt cũng nhịn không được mà toát ra một tia hưng phấn.

Đợi nửa canh giờ, Từ Liệt cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, đồng thời trong lòng cũng sinh ra nghi hoặc: thằng nhóc kia sẽ không nhận lời rồi hối hận đó chứ?

Những người chờ xem cuộc chiến cũng nghị luận sôi nổi.

Ngoại môn Tiểu Vũ Phong là một tập thể lớn, danh dự của mỗi người đều rất quan trọng, nếu La Chinh đã đáp ứng thách đấu mà cuối cùng lại đổi ý, thì đối với danh dự của hắn mà nói là một đả kích lớn.

“La Chinh này có vẻ không dám tới, chỉ biết mạnh miệng, đến lúc lâm trận lại lùi bước. Người như thế khẳng định sau này sẽ chẳng có tiền đồ gì đâu!”

“Đi thôi, đi thôi, có gì xem đâu. Rảnh rỗi như vậy chẳng bằng đi tu luyện đi, ta chỉ biết Tiểu Vũ Phong chúng ta lại có thêm một kẻ vô dụng!”

Sau một canh giờ, không ít người đã mất hết kiên nhẫn, đang chuẩn bị rời đi.

Từ Liệt vốn tính tình nóng nảy, sau khi chờ hoài, chờ mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng La Chinh đâu thì cũng cực kì mất kiên nhẫn.

“Từ Liệt, ngươi nói hôm nay La Chinh sẽ ứng chiến, sao đến giờ còn chưa thấy xuất hiện?” Hạ nhân Gia Cát gia hỏi.

Từ Liệt tươi cười nói: “Chu quản sự yên tâm, thằng nhóc kia không dám không đến!”

Chu quản sự hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì tốt, hy vọng ngươi không lãng phí thời gian của ta, phụ lòng thiếu gia nhà ta phân phó.”

“Không dám, không dám!” Từ liệt đang nói lại nhìn thấy La Chinh đang sải bước đi tới từ phía cổng.

(1)vong ngã: quên mình
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
anhchienDuyệt thẻ đi ad ơi. Đang đọc cuốn - sent 2023-12-02 00:10:24
bachyeuuDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-06-25 20:14:15
toannguyen123duyệt thẻ ad ơi - sent 2023-04-23 10:54:16
heo xinhAd oi.duyet thẻ giùm cái - sent 2023-03-28 13:45:52
heo xinhDuyệt thẻ ad ơi - sent 2023-03-28 13:34:08
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương