Bình Hoa Di Động full

Chương 5: Ký hợp đồng

/153
Trước Tiếp
Con người của Mạnh Minh Đàn, nói sao nhỉ, ngoại trừ những lúc thông minh ra còn lại đều ngốc nghếch. Nói cách khác, ngoài những lúc ngốc nghếch, bình thường là người rất thông minh.

Khi đánh nhau cô đã tính toán kỹ lưỡng, lúc ra tay sẽ tập trung đánh vào phần không thể nhìn thấy trong quần áo, vì vậy vào ngày hôm sau, nhân viên trực ca nhìn thấy cô trong tình trạng mặt đầy vết thương, nghĩ rằng cô đã bị thiệt thòi nên chỉ khiển trách vài câu và không nói thêm gì khác.

Một căn phòng được phân rõ ràng, cô gái béo cũng không dám vượt qua nữa mà dẫn người phía sau cách xa cô gái trông có vẻ yếu đuối. Cô ta vốn không có nhiều kinh nghiệm, chỉ là nhận được chỉ thị nói là dạy cho ngôi sao nhỏ đó một bài học, không ngờ chuyện lại ầm ĩ thành thế này, không được lợi còn bị người ta xử lý mình đến mức phải gọi là thảm.

Mạnh Minh Đàn dựa vào bức tường phía sau, cô nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không còn cách nào, chỉ có thể đợi.

Nhưng cô lại không cam lòng. Chôn thân ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời hoặc chạy trốn, thay tên đổi họ, liều mạng tới nơi tận cùng thế gian đều không phải điều cô theo đuổi. Dù thay đổi vỏ bọc bên ngoài cô cũng phải sống quang minh chính đại, không thẹn với lòng.

Nếu biết sớm thì cô sẽ không đi đập đôi nam nữ chó đó, cứ âm thầm thì tốt hơn.

Suy cho cùng thì tính cách cô nóng nảy, máu nóng mà xộc lên là kích động ngay.

Nhưng cô không nhớ đau lâu. Lần trước lúc cô chết, nếu không phải kích động quá thì sao lại rơi vào bẫy của người ta rồi đi tong cái mạng chứ.

“3075 Mạnh Minh Đàn, có người muốn gặp cô.”

Là quản giáo, Mạnh Minh Đàn bĩu môi. Cuối cùng cũng có người tới rồi.

Mạnh Minh Đàn đi theo quản giáo ra ngoài, nhìn thấy người tới thì nói với vẻ thản nhiên: “Là anh à.”

Nhưng Hoa Thần Ngọc không quan tâm thái độ của cô mà chỉ người bên cạnh: “Nhớ không, Thu Thời, trợ lý đặc biệt của anh Bạch.”

Người này mặc bộ đồ đen, đeo cặp kính gọng vàng cùng một kiểu với Hoa Thần Ngọc, nhưng gương mặt nghiêm túc hơn và dáng vẻ đáng ghét hơn. Mạnh Minh Đàn không chắc chắn nên muốn thử xác minh: “Anh Bạch mà anh nói là Hi Bạch sao.”

“Không thì cô nghĩ là ai.” Hoa Thần Ngọc có hơi nghi hoặc. Là nghệ sĩ mà lại không biết ông chủ nhà mình là ai thì làm sao mà làm ăn chứ.

Thật ra không phải Mạnh Minh Đàn không biết, chỉ là trước đó không để ý chi tiết này, sự chú ý ban đầu của cô chỉ đặt vào chuyện mình là nghệ sĩ ở đây. Thật lòng mà nói, hai ngày trước, khi nói tới Hi Thế cô chỉ cảm thấy quen tai, bây giờ mới nhớ tới, hóa ra là Hi Thế đó.

Thật ra cũng không thể trách cô. Mảng kinh doanh của nhà họ Mạnh và nhà họ Hi khác nhau, qua lại cũng không nhiều, vì vậy cô chỉ nghe thấy tên chứ chưa nhìn thấy người.

“Tôi chỉ nghĩ bản thân là người của Hi Thế nên cảm thấy vinh hạnh và may mắn thôi.”

Bảo sao Hi Thế có thể nói ra những lời kiểu như giúp cô giải quyết chuyện này, lúc đó cô còn nghi ngờ, bây giờ thì đã hiểu. Nếu là nhà họ Hi thì chuyện nhỏ này chẳng là gì đối với họ.

Nhà họ Hi vốn là gia đình dòng dõi danh giá lâu đời nhất Bản Thành, gốc rễ vững chắc, bề dày sâu đậm. Dòng họ này xuất hiện trước thời nhà Thanh, là con cháu của dân tộc Mãn, trải qua nhiều năm vun đắp đã trở thành gia tộc quyền lực nhất Bản Thành. Về phần Hi Bạch, cô thật sự không hiểu rõ, nhưng từ bản hợp đồng này mà xét thì xem ra cũng không phải người tốt gì.

“Cô Mạnh nói đi, cô nghĩ thế nào rồi.”

Mặt của Mạnh Minh Đàn chỗ thì xanh chỗ thì tím. Nói thật, thực tế còn thảm hơn, cô không còn là ngôi sao xinh đẹp nổi tiếng kia nữa, chỉ là một người xui xẻo rất thảm bị người ta chỉnh.

Cô có hơi chán nản.

Hoa Thần Ngọc cảm thấy lần nói chuyện này chắc sẽ kết thúc vui vẻ: “Cô không sao chứ?”

Anh ta chỉ vào mặt của Mạnh Minh Đàn, không phải vì quan tâm mà chỉ đơn thuần nhắc nhở những gì đã xảy ra.

Mạnh Minh Đàn nở nụ cười đặc trưng: “Vết thương nhỏ này đã là gì.”

“Chẳng là gì cả, sau này vào nhà tù mới biết thế nào là tối tăm thật sự.”

Giọng Thu Thời lạnh lùng, thờ ơ, gần như cứng nhắc, không hề có tình người. Nếu có thể, Mạnh Minh Đàn muốn thử xem rốt cuộc người này là người sống hay là người máy.

Mạnh Minh Đàn nhếch khóe miệng: “Không cần như vậy, tôi sẽ ký hợp đồng.”

Nhanh gọn dứt khoát, suy cho cùng con người cần sống sót, nếu đã không thể dựa vào nhà họ Mạnh thì chỉ có thể ôm đùi của Hi Thế, cũng không phải cô không được lợi gì. Đi một bước nhìn một bước, dù sao cô cũng sẽ có cách hủy bỏ hợp đồng này. Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là ra khỏi chỗ này trước.

Hoa Thần Ngọc hơi ngạc nhiên, không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy. Anh ta sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, lấy bản hợp đồng ra để Mạnh Minh Đàn ký tên.

Được rồi, khế ước bán thân, hai mươi năm đổi tự do và sự bảo vệ. Cũng coi như đáng rồi!

Cánh chim chưa lớn, thực lực bằng không, cô chỉ có thể như vậy.

Nét chữ dứt khoát, gãy gọn, trong mảnh mai lại có sắc bén. Quả nhiên, chữ như người, trời sinh vốn không bình thường.

Hoa Thần Ngọc không nhịn được thầm nói móc. Không bình thường thì sao, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ký hợp đồng đấy thôi!

“Nếu đã như vậy thì cô Mạnh đợi tin nhé.”

Đúng như dự đoán, Hi Bạch sẽ không làm chuyện vô ích, chắc chắn ký hợp đồng rồi mới hành động. Mạnh Minh Đàn nhíu mày: “Làm phiền Luật sư Hoa rồi.”

“Việc trong bổn phận, không cần khách sáo.” Hoa Thần Ngọc cất hợp đồng, rồi dứt khoát rời đi với Thu Thời. Mạnh Minh Đàn cũng bị quản giáo áp giải đi.



“Cô ta cũng thông minh đấy.” Giọng nói trầm thấp lười biếng mà có từ tính vang lên, bàn tay trắng nõn thon dài với khớp xương rõ ràng khẽ gõ hợp đồng trên mặt bàn. Anh nhìn chữ kỹ bên trên, cách cặp kính có thể thấy được đôi mắt sâu thẳm. Nét chữ như vậy, bảo sao có thể làm ra loại chuyện này.

“Cô ta không nói gì nữa sao?” Hi Bạch hiếu kỳ nhìn Hoa Thần Ngọc và Thu Thời trước mặt.

Hoa Thần Ngọc không khỏi nhếch khóe miệng: “Lúc chúng tôi đi thì thấy cô ta có vẻ phức tạp, có lẽ đã nghĩ thông sau khi nhận được bài học, vì vậy lần này dứt khoát ký hợp đồng luôn.” Anh ta không khỏi nhìn Thu Thời: “Thu Thời đi uổng công rồi. Vốn dĩ còn cho rằng sẽ tốn thời gian một lúc, không ngờ cô ta không nói lời thừa thãi nào.”

Hi Bạch lại gõ tờ giấy trắng: “Có thể nghĩ thông vào lúc quan trọng thì không phải hoàn toàn không có não, cũng là một chuyện tốt.” Dừng một chút, hai tay anh đan vào nhau: “Nếu đã như vậy cũng đừng chậm trễ nữa, Thu Cảnh, anh đi đi. Đi gặp người nhà họ Lục, nói với bọn họ tôi muốn bảo vệ cô gái này, xem bọn họ đưa ra điều kiện gì.”

Đối diện với ông chủ nhà mình, Thu Cảnh thể hiện ra vẻ mặt nghiêm túc và sự sùng bái từ trong nội tâm. Anh ta đứng thẳng người, tuy giọng nói vẫn còn máy móc, cứng nhắc, nhưng không còn vẻ lạnh lùng. “Vâng, anh Hi.”

Hi Bạch nhìn Hoa Thần Ngọc đang có vẻ muốn nói lại thôi: “Tiểu Hoa, cậu còn chuyện gì muốn nói sao.”

Cách gọi này giống như khi làm đề ứng dụng Toán học và đặt câu hồi tiểu học, vừa gọi là khiến người ta bất giác nổi da gà. Nhưng Hoa Thần Ngọc lại rất thoải mái, thẳng thắn nói ra thắc mắc của mình.

“Mạnh Minh Đàn này có giá trị lớn đến vậy sao?” Nhà họ Lục không dễ giải quyết, chưa đến mức đưa ra yêu cầu cao nhưng không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy. Dù sao cô cũng chỉ là một diễn viễn nữ, dù không có Mạnh Minh Đàn thì vẫn còn có Lý Minh Đàn, Trương Minh Đàn mà.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
- T - - T -Duyệt thẻ giúp mk với - sent 2023-07-02 20:55:19
linachan channelduyệt the vs a - sent 2023-04-20 21:53:28
luckyluckyDuyệt thẻ dùm mình với - sent 2023-04-06 08:22:53
nguyenthihonggamDuyệt thẻ dùm với ạ... - sent 2023-03-26 21:42:20
annhien31051993Duyệt the giup minh voi sj - sent 2023-03-20 12:21:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương