Trì Ý Nam cũng sửng sốt vì lời nói của mình, nhưng đã nói ra thì không rút lại được, anh xoa đầu cô rồi đi tới chỗ con vẹt.
Con vẹt kia đứng một chân trên tay vịn sofa nhìn anh chằm chằm. Anh đổ thức ăn cho chim xuống sàn, nhân lúc con vẹt đang ăn thì bắt lấy nó nhốt vào trong lồng, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.
Nhìn căn phòng bừa bộn, cô cảm thấy khá khó chịu, lại phải làm phiền dì Tuyết rồi.
Cả buổi tối nét mặt Trì Ý Nam sa sầm, ngay cả lúc ngủ cũng vậy, nhưng lại là hôm nay anh không hề nổi giận, không nhắc gì về chuyện ban ngày, cũng không thấy có vẻ gì là đau lòng. Nhưng lúc cô nhìn dì Tuyết quét dọn đống bã vụn kia lại đau lòng khôn nguôi.
“Em xin lỗi, Trì Ý Nam.”
Nói xong, cô kéo chăn, ngủ xoay lưng lại với anh, không quan tâm anh có nghe thấy không, nhưng chỉ một lúc sau người đàn ông phía sau nhích tới, cô biết anh đã nghe thấy.
“Noãn Cẩn, lực sát thương của em lớn thật.” Anh vuốt ve hông cô, giọng điệu không nghe ra vui giận, nhưng có thể chắc chắn anh sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
“Cảm ơn lời khen của anh.”
Mấy ngày cô không đến Thượng u, trước cửa đã chất một đống cây hồ điệp, cô đau đầu nhìn từng chậu cây hồ điệp được đặt liền kề nhau, xách túi đi vào trong. Bằng gạc trên đầu cô vẫn chưa được tháo, nhưng vì có tóc mái che đi nên không nhìn ra. Cô vừa ngồi vào chỗ của mình không lâu thì Tiểu Thảo đã cầm một bó hoa hồng xanh đi vào.
Khi nhìn thấy hoa, cô lại đau đầu hơn, phải làm thế nào Lâm Cảnh Sinh mới buông tha cho cô đây.