Công Sói Thụ Hồ Ly

Chương 1: Gian phu d a m phu

/334
Trước Tiếp
Cửa chính Vệ phủ Bắc Trinh Quốc, Vệ Trường Khanh trong bộ áo trắng bước xuống xe ngựa.

Y sửa sang quần áo trước rồi mới phe phẩy quạt, ung dung đi vào bên trong. Trên đường đi, đám người hầu thấy y thì nhao nhao hành lễ: “Bởi kiến thiếu gia!” Vệ phủ rất lớn nên nô tài cũng rất nhiều, phải cả mấy trăm người, ai ai cũng hành lễ với Vệ Trường Khanh nhưng y cũng không cảm thấy phiền mà đáp lại hết. Mãi cho đến khi đến thư phòng của mình, y mới dừng bước vì đột nhiên nhớ tới một việc, y hỏi gã sai vặt bên cạnh: “Tiểu An, bây giờ đại thiếu gia đang ở đâu?” Tiểu An suy nghĩ rồi lập tức trả lời: “Có lẽ ngài ấy đang ở trong viện của mình ạ.” “À, là thế này, hình như hôm qua Thần Trinh gọi ta đến nhưng ta bận nghiên cứu văn thư nên quên mất, hôm nay vừa hay có thời gian nên đi sang đó xem sao.” Vì thế y lại đi đến viện của đại thiếu gia.

Thật ra người tên là Thần Trinh này không phải là đại thiếu gia thật sự của Vệ phủ, thiếu gia chân chính của Vệ phủ chỉ có Vệ Trường Khanh mà thôi.

Mười năm trước, cha mẹ của Thiệu Thần Trinh bị thổ phỉ giết chết, chỉ còn lại một mình hắn túc trực bên thi thể của cha mẹ, Vệ Trường Khanh đi ngang qua thì nhìn thấy.

Bởi vì không đành lòng nên Vệ Trường Khanh đã đưa hắn về.

Thiệu Thần Trinh là người rất biết nhìn sắc mặt người khác, cho nên chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã có thể lấy lòng được lão gia Vệ phủ, trở thành con nuôi của người giàu có nhất nhì Bắc Trinh Quốc, đồng thời quản lý một nửa việc kinh doanh của Vệ phủ.

Đối với chuyện này Vệ Trường Khanh không hề cảm thấy bất mãn, nhiều người khuyên y nên đề phòng người này. Nhưng Vệ Trường Khanh cảm thấy không cần thiết, có thể trở thành con nuôi của phụ thân y là do năng lực của người ta, nếu không thì tại sao y đã từng cứu biết bao nhiêu người mà chỉ có một mình hắn có thành tựu như thế chứ?

Hơn nữa y cũng không thích làm ăn buôn bán, bây giờ có người giúp đỡ phụ thân, y cảm kích còn không kịp nữa là, cho nên y rất hài lòng, rất thích, cũng rất kính trọng nghĩa huynh.

Một lúc sau Vệ Trường Khanh đã đến viện của Thiệu Thần Trinh. Thiệu Thần Trinh không thích người khác động vào đồ của mình, thậm chí còn không thích có người quấy rầy hắn nên rất ít khi thấy người hầu trong viện.

Vệ Trường Khanh quen cửa quen nẻo đi đến phòng Thiệu Thần Trinh.

Mọi khi y cũng thường xuyên đến đây tìm hắn, không biết vì sao Thiệu Thần Trinh không cho người khác đụng vào đồ của mình nhưng lại không hề kiêng dè Vệ Trường Khanh, cho nên việc leo lên giường nằm cũng là chuyện bình thường. Vệ Trường Khanh đã nằm ngủ trên giường hắn không chỉ một lần.

Nếu người khác làm thế thì sợ là Thiệu Thần Trinh sẽ cho người vứt luôn giường đi.

Vì vậy Vệ Trường Khanh lại càng tin tưởng Thiệu Thần Trinh hơn.

Giống như vô số lần trước đó, y không hề do dự mà mở cửa ra. Đúng lúc này, một giọng hét chói tai vang lên: “A!” Chỉ thấy một cơ thể trắng nõn vội vàng trốn vào trong chăn.

Mặc dù như thế nhưng y vẫn nhìn thấy rõ người ấy. Sắc mặt của Vệ Trường Khanh lập tức trắng bệch, bởi vì người đó không phải ai khác mà là hôn thê của y, Thẩm Mộng Hi.

Người còn lại thì đang trần truồng ngồi trên giường, một tay kế lên trên đùi, cái thứ dưới thân còn đang ngạo nghễ dựng thẳng lên.

Nếu là bình thường thì chắc chắn y sẽ đi thẳng vào nhìn kỹ càng cái thứ kia rồi trêu chọc. Thế nhưng vào giờ phút này, y lại cảm thấy cái thứ kia làm bẩn mắt mình, thể là y vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt bằng lơ kia không hề hổ thẹn khi bị bắt quả tang, mà còn khiêu khích nhìn y, đôi mắt như yêu nghiệt kia còn có vẻ vô cùng trào phúng.

Vệ Trường Khanh cảm thấy có lẽ mình nên tát cho hắn mấy cái, rồi cho người bắt Thẩm Mộng Hi lại bỏ rọ thả trôi sông. Mặc dù nàng ta còn chưa xuất giá, nhưng những người tai to mặt lớn trong kinh thành đều biết cô gái này là hôn thê của y. Bây giờ nàng ta lại cùng nghĩa huynh của y có tiếp xúc da thịt, bọn họ đã ngủ với nhau rồi, chẳng lẽ đây không phải là cắm sừng y ư, y không nên bỏ nàng ta vào rọ thả trôi sông sao? Thế nhưng ánh mắt của Thiệu Thần Trinh lại khiến cho y dừng bước, thậm chí y không dám bước vào trong thêm một bước, mắng bọn họ là đồ gian phu dâm phụ, mà còn cảm thấy không thể chấp nhận nên chạy trối chết.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
thuvu0215Ad ơi duyệt thẻ giúp em với ạ - sent 2023-02-08 00:24:23
yuukipham819Nhờ ad duyệt thẻ giúp em với ạ - sent 2022-12-10 14:40:17
phamtrongdatôm ôm thơm thơm...cảm ơn ad. - sent 2022-11-30 16:04:28
fkdjdkjfjkdjfđể ad đăng đều nhen. - sent 2022-11-30 15:32:56
phamtrongdatadmin đừng quên truyện này nhé. hi vọng sẽ có bão chương. - sent 2022-11-30 15:29:39
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương