Công Sói Thụ Hồ Ly

Chương 4: Khuôn mặt lông lá

/334
Trước Tiếp
Trường Khanh luôn cảm thấy sau khi mình chết chắc sẽ không xuống địa ngục, trong khoảng hai mươi năm ngắn ngủi là thiếu gia của Vệ phủ, y đã cứu rất nhiều người và động vật, chỉ dựa vào

chuyện này thôi, Diêm Vương đã không muốn để y ở địa phủ rồi.

Nhưng y cũng muốn biết, có phải sau khi chết con người sẽ qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà mới có thể đầu thai không. Nghe nói uống canh Mạnh Bà xong sẽ quên hết kiếp trước. Hi vọng là như thế. Con người y rất lười, lười đến nỗi không muốn mang theo hận thù đi đầu thai kiếp khác.

Vào lúc Vệ Trường Khanh ngừng thở đã nghĩ có lẽ mình phải mình đi đầu thai rồi. Thế nhưng khi y lại mở mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh thì giật mình, hóa ra địa phủ trông như thế này à? Xung quanh tối đen như mực, không nhìn rõ cái gì cả, đến khi y thích ứng được mới mở mắt ra một lần nữa. Lần này dường như mắt đã có thể thích nghi với cường độ ánh sáng xung quanh, sau đó y ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, giống như mùi bùn đất nồng nặc. Y nhìn xung quanh một lúc, lúc này mới thấy phía bên phải có ánh sáng, nhưng ánh sáng này bị rất nhiều lớp vật nặng che lại nên chỉ có thể len lỏi chiếu vào. Y đứng lên, lúc này y mới cảm thấy chân phải của mình hơi đau. Vệ Trường Khanh cảm thấy kì lạ, tại sao y đã chết rồi mà vẫn còn cảm thấy đau? Tại sao ở dưới địa phủ lại không thắp đèn? Xung quanh tối đen thế này thì y làm sao tìm được Mạnh Bà chứ!

Y vừa thầm lẩm bẩm vừa đi về phía nguồn sáng, nhưng vì trong lòng có quá nhiều nghi ngờ nên hoàn toàn không để ý đến tình trạng bất thường của mình.

Bước vài bước là đến nơi.

Lúc này Vệ Trường Khanh mới biết hóa ra thứ che khuất nguồn sáng là một đống dây leo mọc kín mít, kỳ lạ là y chưa từng thấy dây leo như thế này bao giờ cả. Những dây leo chồng chéo vào nhau nên ánh sáng mới bị che mất. Y cố gắng vươn tay ra để gỡ đám dây leo này. Nhưng khi tay y vừa chạm vào dây leo thì một cảm giác kỳ lạ lập tức xuất hiện, nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào thì y không nói ra được. Một lúc sau, đột nhiên y nhanh chóng vươn tay gỡ dây leo ra, một luồng sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào mắt y. Y khó chịu muốn đưa tay che mắt, chính vào lúc này, động tác của y cứng đờ.

Y nhìn chằm chằm vào tay của mình, nhìn một hồi lâu cũng không có phản ứng. Đây là tay của y sao? Không thể nào, không thể thế được, tay y không thể biến thành móng vuốt của động vật được, năm ngón tay đều biến mất, chỉ còn lại đệm thịt dày. Thế nhưng bất kể y có phủ nhận, có không dám tin thể nào thì lúc này tay y cũng chỉ còn lại móng vuốt lông lá và đệm thịt dày. Y rất kinh hoàng, sau đó đưa tay lên sờ mặt mình, suýt nữa y đã hét ầm lên. Tại sao mặt y cũng có nhiều lông như thế, còn cái khuôn mặt này, cái miệng này, cái mũi này, cái tai này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Ý muốn xem rốt cuộc mình đã biến thành quái vật gì nên bây giờ y rất muốn có một cái gương, thể là y tìm gương ở khắp nơi, lúc này y mới phát hiện ra nơi y đang ở chính là một cái hang đất.

Không có gương thì có nước cũng được, thế là y sử dụng tứ chi lạ lẫm chạy như điên ra ngoài hang.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
thuvu0215Ad ơi duyệt thẻ giúp em với ạ - sent 2023-02-08 00:24:23
yuukipham819Nhờ ad duyệt thẻ giúp em với ạ - sent 2022-12-10 14:40:17
phamtrongdatôm ôm thơm thơm...cảm ơn ad. - sent 2022-11-30 16:04:28
fkdjdkjfjkdjfđể ad đăng đều nhen. - sent 2022-11-30 15:32:56
phamtrongdatadmin đừng quên truyện này nhé. hi vọng sẽ có bão chương. - sent 2022-11-30 15:29:39
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương