Công Sói Thụ Hồ Ly

Chương 6: Cuộc sống mới

/334
Trước Tiếp
Đổi với chuyện mình biến thành Bạch Hồ, Vệ Trường Khanh không thể chấp nhận ngay được.

Y cúi đầu ngồi trên bờ sông, nhìn chằm chằm vào bóng của mình dưới nước. Tại sao lại như thế này? Cho dù biến thành động vật cũng không nên giữ ký ức của y chứ, bây giờ thì y hoàn toàn không biết nên sống như thế nào.

Vệ Trường Khanh không muốn động đậy, cứ ngồi như thế.

Y thậm chí còn quên mất bây giờ mình đang ở trên thảo nguyên lớn, xung quanh tràn đầy nguy hiểm, chỉ cần hơi không chú ý là sẽ bị các con thú hoang khác nhắm trúng, xé nát ra, trở thành một món ăn.

Nhưng y cũng may mắn, trong lúc y ngẩn người thì không có con thú nào khác, dù có một con sư tử cái đi ngang qua cũng không tấn công y vì nó đã ăn no nê rồi.

Vệ Trường Khanh cũng không biết mình ngồi ở bờ sông bao lâu, cảm thấy lúc đi ra sắc trời còn rất sáng, lúc này mặt trời đã lặn rồi, nếu ngôi thêm chút nữa thì trời sẽ tối.

Y đứng lên, cảm thấy mình không nên ở đây mãi, cuối cùng cũng ý thức được sẽ có nguy hiểm, thế nên y nghĩ đến cái hang đất lúc mình vừa tỉnh dậy, nghĩ rằng ở trong đó sẽ an toàn hơn. Y chuẩn bị về mới nhớ ra chân mình còn đang bị thương, y cúi đầu nhìn thì phát hiện ra ở trên bắp đùi có một vết thương nhỏ giống như bị nhánh cây cào, nhưng vì đã lâu nên máu đã đông lại, có lẽ đi ngủ một giấc là ổn.

Y chậm rãi đi về, bởi vì đã biến thành Bạch Hồ nên y biết khứu giác của mình bây giờ khá nhạy bén, y hít hà là nhận ra được mùi của mình, sau đó lần theo mùi nhanh chóng tìm được cái hang đất trước đó. Y cũng nhận ra cái hang này rất gần bờ sông, lúc trước y cứ lòng vòng trong bụi có nên mới tìm mãi không thấy nước.

Y đi về hang, sau khi đi vào còn kéo dây leo đang chặn trước cửa, đến khi chặn kín cửa mới dám đi vào trong, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.

Sau khi nằm xuống thì y cảm thấy hơi đói. Nhưng trời đã tối rồi, kiếm đâu ra đồ ăn chứ?

Hơn nữa nếu y nhớ không nhầm thì thú hoang đều ăn thịt sống, vừa nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu kia, y lập tức không còn muốn ăn gì nữa. Nếu đó là cuộc sống sau này của y, vậy thì để ý thích nghi được trước đã, nếu không thì y không có cách nào để sinh sống trên thảo nguyên lớn này.

Vệ Trường Khanh không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, đến khi y tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, mặc dù cửa hàng có dây leo che khuất nhưng vẫn có tia sáng. Sau một buổi tối nghĩ sâu tính kỹ, Vệ Trường Khanh nghĩ mình đã thế này rồi, cũng không có can đảm chết thêm một lần nữa, vậy thì hãy cố gắng sinh sống trên thảo nguyên lớn này đi.

Mặc dù phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, nhưng so với con người, y tin rằng động vật sẽ đơn thuần hơn, ít nhất y cũng không cần lo lắng sau này mình sẽ bị người thân ám hại, cho dù có chết cũng là chuyện rất dứt khoát.

Sau khi nghĩ thông suốt, y cảm thấy chuyện mình biến thành Bạch Hồ chưa chắc đã là chuyện xấu, lúc y còn là người đã rất muốn đi đến thảo nguyên lớn, nhìn những động vật hoang dã y ít khi thấy. Nhưng vì phụ thân luôn lo lắng nên không cho y đi, bây giờ xem như là y đã thực hiện được mong muốn, chỉ cần y bảo đảm được tính mạng thì có thể nhìn thấy tất cả các loài động vật trước đây chưa bao giờ thấy.

Nghĩ kỹ lại thì tâm trạng cũng không tệ lắm.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
thuvu0215Ad ơi duyệt thẻ giúp em với ạ - sent 2023-02-08 00:24:23
yuukipham819Nhờ ad duyệt thẻ giúp em với ạ - sent 2022-12-10 14:40:17
phamtrongdatôm ôm thơm thơm...cảm ơn ad. - sent 2022-11-30 16:04:28
fkdjdkjfjkdjfđể ad đăng đều nhen. - sent 2022-11-30 15:32:56
phamtrongdatadmin đừng quên truyện này nhé. hi vọng sẽ có bão chương. - sent 2022-11-30 15:29:39
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương