Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi full

Chương 48: Đến lúc kiểm tra tu hành

/390
Trước Tiếp
Chúc Dao hít sâu một hơi, cô nhìn lên bầu trời vẫn đang sáng sủa, sau đó...

Mặt trời lập tức xuống núi.

Má, lôi kiếp đâu? Chúc Dao đợi cả một ngày mới quay đầu tìm viện trợ: “Sư phụ...” Tại sao lại không có lối kiếp vậy? Rõ ràng cô đã kết đan rồi cơ mà? Lúc nên tới thì không tới, lúc không nên thì lại bổ xuống ầm ầm! Thế giới này chắc chắn là có vấn đề! Ngọc Ngôn cũng không biết chuyện này là sao.

Theo lý thuyết thì đồ đệ của hắn đã có tu vi Kim Đan, hơn nữa dựa theo hình dạng kết đan thì uy lực của lôi kiếp cũng không hề yếu, cho nên hắn mới mất công chuẩn bị như thế này...

Nhưng tròn một ngày rồi mà trên bầu trời vẫn không có chút động tinh nào.

“Đi về trước đã!” Không còn cách nào khác, chuyện lạ xảy ra trên người đồ đệ cũng không ít, hắn đã sớm quen rồi.

Chúc Dao gật đầu đứng dậy.

Mặc dù đối với người tu hành thì không bị sét đánh thật sự là chuyện tốt, bởi vì cũng coi như bớt đi được một kiếp nạn, nhưng vì sao cô lại có cảm giác khó chịu như bị người ta lừa gạt thể nhỉ? “Khoan đã!” Ngọc Ngôn đột nhiên dang tay ngắn cô lại, vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu nhìn lên trời: “Có hơi thở của vấn kiếp”!” *Mây mang sấm sét tới.

Chúc Dao cũng lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Bây giờ đã là chiều tối, sắc trời đã tối đen hơn nữa, chỉ còn chút ánh sáng lờ mờ mà thôi.

Cô nhìn chăm chú hồi lâu, đột nhiên nhìn thấy một đám mây đen nhẹ nhàng bay tới.

Nhưng...

Má nó! Sao lại nhỏ vậy chứ? Chúc Dao trợn mắt há mồm nhìn vân kiếp to bằng cái chậu rửa mặt kia.

Trông nó như đang vội vã lật đật bay tới, trông hết sức tức cười, còn vừa bay vừa bốc hơi nữa...

Giống như xe ô tô nhả khói vậy, phun phù phù ra ngoài.

Mỗi một lần phun, đám mây đó lại nhỏ đi một chút, đến khi tới đỉnh đầu cô thì nó chỉ còn to bằng miệng chén mà thôi, Quan trọng là đám mây kia còn có vẻ hơi mù đường...

không cẩn thận bay qua đầu cô, sau đó dừng lại một chút rồi mới quay về đúng chỗ.

Cuối cùng vẫn kiếp cũng đứng im trên đỉnh đầu, không động đậy nữa.

Sau đó nó có vẻ như đang chuẩn bị gì đó, ngừng lại một hồi lâu mới phát ra tiếng két, trong tầng mây có một tia chớp nhỏ như sợi chỉ đánh về phía cô.

Sau đó...

Dừng lại!

Tia chớp kia dừng lại cách cô hai bước chân, uốn éo một cái, sau đó dán lên mặt cô, kêu “chiếm chiếp”.

Chúc Dao: “...” Ngọc Ngôn: “...” Chiêm nhiếp? Chiếp cái con khỉ ấy mà chiếp! Đừng nói với cô nó chính là lôi kiếp đấy nhé! Đáng tiếc, tia chớp kia đã biến mất, sau đó...

vẫn kiếp cũng nhanh chóng bay đi! Mây bay đi mất rồi...

Bay đi mất rồi...

Bay mất rồi! Má nó chứ! Rốt cuộc chuyện này là sao? Bọn mày là do ông trời phái tới giả vờ giả vịt thể thối hả? Hai thầy trò sững sờ tại chỗ, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.

“Ngọc Vượng?” “Hả?”

“Không có gì...” “Ừm...”

Một lát sau, Ngọc Ngôn đành im lặng thu hồi trận pháp trên mặt đất, xoa đầu đồ đệ đã hoàn toàn ngây ngốc của mình.

Hắn đột nhiên hiểu ra tại sao đồ đệ của mình lại ngốc đến mức này...

thì ra là do hoàn cảnh xô

đây.

“Về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta dạy con pháp thuật.” “Um...”

Một lúc lâu sau...

“Dục vọng muội muội người ấy!”

Chúc Dao bị đả kích, lại còn là đả kích một cách nặng nề: Thử nghĩ về hào quang của nhân vật chính Tiêu Dật nhà người ta mà xem.

Khi hắn vượt lôi kiếp, toàn bộ phái Khấu Cổ đều bị vân kiếp bao phủ, khí thể vô cùng hoành tráng.

Đặc biệt là phần dạo đầu cũng vô cùng khí thế, phần sau lại như rồng lớn cựa mình, nghĩ thôi cũng thấy khí thế hùng tráng biết bao!

Cho dù không nhắc tới hào quang của nhân vật chính thì ngay cả lối kiếp của tên nhóc con Vương Từ Chi kia ít nhiều gì cũng bao phủ toàn bộ Kiếm Phong, từng đợt lôi kiếp đều là hàng thật giá thật, sấm chớp ầm ầm vang đến tận mây xanh.

Sao đến lượt cô lại biến thành cái chậu rửa mặt...

4 “Chậu rửa mặt aka lôi kiếp” hết sức buồn rầu! Nhưng cuộc sống vẫn trôi qua như trước, sư phụ đã đồng ý cho cô đi tới bị cảnh “Thức Vân Khải”.

Mặc dù không biết vì sao hắn lại thỏa hiệp, nhưng đối với cô thì đây cũng là một chuyện tốt.

Cô phải tìm được “Mộc linh” trước Tiêu Dật.

Tiêu Dật là Kim - Mộc song linh căn.

Mới chỉ chiếm được Kim linh” mà tu vi của hắn đã tăng nhanh như vậy rồi, chứ chưa kể đến “Mộc linh”...

Cô tin rằng đến lúc đó, loài người sẽ không còn cách nào ngăn hắn thăng cấp được nữa.

Cho nên nhất định không thể để hắn tìm được “Mộc linh”.

Nhưng tu vi của cô lại không thích hợp để đụng độ trực tiếp với hắn, cho nên Chúc Dao bắt đầu nỗ lực tu luyện hơn bao giờ hết.

Cô gần như dùng hết khí thế khi thi đại học trước kia, ngày đêm tu luyện không ngừng.

Hơn nữa, cô phát hiện ra rất nhiều pháp thuật ở thế giới này có liên quan tới game.

Thân là một nhân viên kỹ thuật game, cô cũng dễ dàng tiếp nhận những thứ này hơn.

Nhưng cho dù vậy, muốn hiểu tường tận những thứ này, cô cũng phải mất ba năm dài đằng đẵng.

Bich!

Lần thứ 3569 Chúc Dao bị tên sư phụ nào đó dùng một chiêu đánh ngã.

Cô bứt mấy cọng cỏ dại ra, nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục vung trường kiểm trong tay: “Lại lần nữa!” Chúc Dao lao thẳng về phía trước.

Cô luôn cho rằng cách nâng cao kỹ năng tốt nhất chính là thực chiến, cho nên trong ba năm này, việc cô làm nhiều nhất chính là “gạ đòn”.

À...

không đúng, là tìm sư phụ luyện tập.

Nhưng cấp bậc của cô và Ngọc Ngôn không phải chỉ kém nhau một chút, cho dù có thuật Thuần Kiểm thì cô cũng chỉ đành dính với số mệnh nằm sấp ra đất mà thôi.

Cô nỗ lực suốt ba năm, nhưng vẫn không chịu được quá một đòn của sư phụ.

Khoái trá! Một tiếng “bịch!” vang lên.

3570 lần! “Lần nữa!”

Chúc Dao tiếp tục nhào tới nhưng lúc này Ngọc Ngôn không tiếp chiều nữa, hắn chỉ vung tay lên, trường kiểm của đồ đệ đã tự động bay vào trong tay rồi.

“Hôm nay không cần luyện nữa.” “Hả?” Trước đây không phải đều luyện đến khi tối mịt hay sao? Chúc Dao ngẩn người, sư phụ đối xử với cô quá tốt, đúng là không thể tin nổi! Ngọc Ngôn đến gần, đưa tay xoa đầu có một cái, chân mày nhíu lại: “Con còn muốn đi Thức Vân Khải' nữa không?” Chúc Dao gật đầu: “Con nhất định phải đi!” Cô không dám tùy tiện nói ra chuyện giải cứu thế giới gì đó, nhưng nếu đã tới thế giới này thì chỉ có thể cố hết sức mà thôi.

Ngọc Ngôn khẽ thở dài một hơi, càng lo lắng hơn.

Sao đồ đệ này của hắn không ngốc thêm một chút chú: “Mai là ngày bí cảnh mở, con phải chuẩn bị trước đã.”

“Cảm ơn sự phụ!” Thì ra là vì chuyện này nên mới ngừng tập luyện.

“Con đi theo ta.” Ngọc Ngôn xoay người đi về phía nhà tranh.

Chúc Dao vui vẻ đuổi theo nhưng cô lại nhìn thấy hắn đặt kiếm của cô lên bàn, sau đó lấy kiểm tuệ” treo trên kiếm của mình xuống, suy nghĩ một lát, lại lấy ra một chiếc chuông nhỏ trắng như ngọc rồi bên hai thứ lại với nhau.

Cuối cùng hắn thắt nó lên kiếm của cô rồi đưa trả lại.

* Tua rua treo trên kiếm.

“Con khởi động linh lực thử xem.” Chúc Dao nghi ngờ cầm lấy kiểm.

Cô vừa khởi động linh lực đã thấy thanh kiếm kia đột nhiên bị hào quang màu tím của sấm sét bao phủ, biến thành một thanh kiếm mang theo sấm sét!

“Trên chiếc kiểm tuệ này có chứa ẩn ký của ta, có thể ngăn cản một đòn đánh dồn toàn lực của tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh trở xuống.

Còn chuông kia ta cũng đã phong ấn Thiên Lôi cấp chín, chỉ cần con truyền linh lực nó sẽ bám vào thân kiểm, mỗi lần dùng kiểm cũng ngang với một lần dùng thuật Lôi Điện.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Ngân Phạm1626696494chị em nào đang buồn . đang thất tình . đang stress . đang cô đơn . . . đọc ngay truyện này nha . câu từ chắc với 1 số bạn hơi trẻ trâu nhưng cốt truyện hay , truyện trong truyện , hài hước , k đọc uổn lắm nha - sent 2023-09-29 00:50:09
so_tranhDuyệt thẻ giúp e với ạ - sent 2023-09-22 23:51:53
DIỆP BẠCH MSNữ đồ đệ rút ra bài học sau 1 đêm trồng củ cải cùng sư phụ: Đừng bao h trêu chọc trai tân mấy ngàn năm , vì nam chính người ta 1 đêm 7 lần còn nam9 của mình 1 đêm có 1 lần mà kéo dài tới sáng . Ông sư phụ trong lòng nghĩ đây chỉ là hình thức song tu thôi.. hihi dễ cưng quá - sent 2023-08-04 23:22:39
mai mai1667666884 Ủa sao ko thấy bình luận của mk - sent 2022-11-20 15:59:48
mai mai1667666884Duyệt thẻ giúp e ạ - sent 2022-11-20 15:35:01
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương