Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi full

Chương 37: Liêm sỉ rơi sạch

/390
Trước Tiếp
Cục bột nhỏ Chúc Dao lập tức muốn xông tới cho mặt sư phụ, người mới ngốc, cả nhà người đều ngốc“.

* Trong tiếng Trung: Nhị (E) có nghĩa là hai, cũng có nghĩa là ngu ngốc.

a “Ồ, cô bé đang làm nũng với ta này.” Nhìn cục bột nhỏ quơ tay vung chân trong ngực mình, Hồng Trù càng thích hơn, không nhịn được hôn lên mặt Chúc Dao.

Chúc Dao bị hôn, nước bọt đầy mặt: “...” “Nhưng mà cô bé này vẫn còn quá nhỏ, chắc là vẫn chưa cai sữa.

Điều trùng hợp là gần đây ta mới bắt được một con linh thú đang trong thời kỳ cho con bú, có thể cho cô bé ăn.

Hay là ta nuôi cô bé mấy năm giúp thái sư thúc nhé?” Ngọc Ngôn giơ một cánh tay lên, cục bột nhỏ trong ngực Hồng Trù bay ngược về lại ngực hắn.

Ngọc Ngôn lạnh lùng trả lời: “Không cần.” Hồng Trù bị từ chối thì thở dài ngao ngán, vẫn không chịu từ bỏ ý định, hai mắt sáng rực nhìn về phía cục bột nhỏ: “Cô bé còn nhỏ như vậy, phải uống sữa mới lớn được.” Chúc Dao lắc mình, quay người vùi đầu vào trong lồng ngực sư phụ, dùng sức cọ cọ lên trên, lau hết nước bọt trên mặt.

Thế giới này có nhiều mấy ông chú bà cô quái lạ quá, vẫn nên ở chỗ sư phụ cho an toàn.

À, không đúng, chẳng phải sư phụ là người bắt cóc cô đầu tiên sao? Ngọc Ngôn rất hài lòng với hành động làm nũng này của đồ đệ nhỏ, chỉnh trang lại quần áo giúp cô bé, sau đó nói với Hồng Trù: “Nếu vậy thì ngày mai người dẫn con linh thú kia tới Ngọc Lâm Phong.” Nói xong cũng không để cho bọn họ kịp phản ứng lại, dẫn cô đồ đệ bé nhỏ mới nhận bay về Ngọc Lâm Phong.

Chúc Dao cảm thấy mình sắp biến thành một chú heo mất rồi, mỗi ngày không ăn thì ngủ, hết ngủ lại ăn.

Sư phụ lo hết tất cả mọi thứ cho cô, cháo cô ăn do người tự nấu, đồ cô mặc do người tự may, ngay cả ngủ cũng phải nằm trên giường của sư phụ.

Đương nhiên là cô ngủ, còn sư phụ ngồi nhập định bên cạnh.

Điều duy nhất khiến Chúc Dao không cách nào chịu nổi đó là việc sư phụ tự tay tắm rửa cho cô! Cho dù hiện giờ cô chỉ là một đứa bé con, nhưng chíp hội cũng biết xấu hổ mà! Mỗi ngày đều bị một người đàn ông cởi sạch hết trơn, ném vào trong nước kỳ bên trái, cọ bên phải, cô...

cô...

cũng đã...

đã quen với những chuyện này.

Chúc Dao đơ mặt ngửa đầu nhìn trời, kỳ đi, kỳ mạnh vào, dù sao liêm sỉ của cô cũng đã rơi rụng rất nhiều rồi, không còn lại bao nhiêu nữa.

Ngọc Ngôn ôm cô đồ đệ nhỏ ra khỏi nước, lau khô người, sau đó vừa mặc quần áo vừa ngắm nhìn gương mặt tròn trịa của cô bé, bao nhiêu nghi vấn chất chứa trong lòng.

Cô đồ đệ này của hắn rất kỳ lạ, mấy ngày đầu dẫn về đây thì thường xuyên cáu kỉnh, khóc lóc ăn vạ, sao càng nuôi lại càng trầm tĩnh vậy.

Hiện giờ đừng nói là khóc, ngay cả chút biểu cảm cũng không có, suốt ngày chỉ ôm mặt, đôi mắt tròn xoe mở lớn ngắm nhìn bầu trời.

Thậm chí Ngọc Ngôn từng nghi ngờ gương mặt cô bé bị tổn thương nhưng hắn không kiểm tra ra, cho nên vẻ mặt mới cứng đơ như vậy.

Ngọc Ngôn buông tay ra, Chúc Dao ăn mặc chỉnh tề nằm xuống đất, bò về phía bình đựng sữa linh thú, ôm lấy mút chùn chụt, uống hết rồi, ăn no tắm mát giờ đi ngủ thôi.

Cô ngoẹo đầu sang nằm ngủ tại chỗ, dù sao thì cũng đã mất hết liêm sỉ rồi, cô quyết định cứ yên tâm làm một chú heo.

Vú em Ngọc Ngôn thở dài, bể cục bột nhỏ nằm trên đất lên, đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn lên trên.

Khi thấy cục bột nhỏ đã ngủ say không có dấu hiệu tỉnh lại, Ngọc Ngôn mới quay người rời đi.

Con linh thú sơ sinh kia đã cai sữa, thủ mẹ qua giai đoạn cho con bú sẽ không có sữa nữa, hắn phải đi bắt một con khác.

Nhịp sống của trẻ con rất kỳ lạ, cho dù linh hồn Chúc Dao là một bà dì già cỗi nhưng cũng không thể khống chế được nhu cầu của thân thể.

Khi Chúc Dao tỉnh lại đã là nửa đêm, trong phòng không một bóng người, không rõ là sư phụ đã đi đâu.

Chúc Dao chờ một lúc không thấy sư phụ quay về, thể là quyết định bò ra ngoài cửa.

Cho dù hiện giờ tay chân cô vẫn chưa cứng cáp nhưng vẫn có thể di chuyển rất nhanh, không bao lâu sau đã bò ra ngoài sân.

Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang.

Xung quanh tối đen như mực, thế nhưng điều kỳ lạ là cô vẫn có thể quan sát rõ tất cả mọi thứ.

Cảm giác này giống hệt như khi cô Trúc Cơ, chẳng lẽ tu vị cũng sống lại theo cô sao?

Chúc Dao cảm thấy hưng phấn, định điều động linh khí trong cơ thể thì nhận ra đan điền rỗng tuếch, căn bản không có gì cho cô điều động.

Cục bột nhỏ cảm thấy không vui, hóa ra là cô không có chút linh lực nào.

Chúc Dao cảm thấy khá thất vọng, cứ bò về phía trước, không có mục đích rõ ràng nào.

Đột nhiên cánh tay bò hụt, thân thể không khống chế được lao thẳng về phía trước, lăn tròn xuống dưới, thôi tèo rồi! Chúc Dao theo phản xạ cuộn tròn người lại để hạn chế tổn thương, thành ra thân thể núng nính của cô càng dễ lăn hơn.

Cô lăn dọc theo con đường, trên người dính toàn là bùn đất, mãi cho tới khi va phải thứ gì đó rất mềm mại mới dừng lại được.

“Ồ!” Một giọng nam trầm truyền đến, sau đó Chúc Dao bị bể bổng lên: “Nhặt được một bé bánh bao này!” Trước mặt Chúc Dao là một thanh niên mặc đồ trắng, cặp lông mày tinh tế, đôi mắt sắc như kiểm, hơn nữa đây còn là người quen của cô: “Thằng nhóc xấu xa!” Chúc Dao thốt lên, nhưng chỉ phát ra những tiếng “a a” của trẻ con.

Vô tình lăn cũng có thể lăn tới chỗ cậu nhóc này, quả là duyên phận! Ỗ, không đúng, bề ngoài của cậu nhóc không giống trước.

Cho dù vẫn là khuôn mặt đó nhưng đã trưởng thành hơn thiếu niên ngây ngô ngày trước nhiều, gương mặt góc cạnh hơn hẳn, dưới cằm lún phún vài sợi râu.

Chỉ mới vài tháng không gặp thôi mà, cậu nhóc này thay đổi quá nhiều rồi.

Đương nhiên là Vương Từ Chi không nhận ra cô, mỉm cười ôm cô vào lồng ngực, tiện tay bấm Khí Trần Quyết dọn sạch bùn đất dính trên người, sau đó chỉnh lại mái tóc bù xù của cô: “Đúng là một bé bánh bao đáng yêu.”

Chúc Dao ném cho cậu một cái nhìn khinh bỉ, cô chỉ hơi mũm mĩm thôi, bánh bao đầu mà bánh bao? Trẻ con mũm mĩm là có phúc, khi cậu mười tuổi cũng đâu khác gì bánh bao chứ, có tư cách gì mà nói ta, xí! “Sao hả? Không phục à?” Vương Từ Chi nhéo mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chúc Dao: “Vừa tròn vừa trắng lại vừa mềm mại như này, không phải bánh bao thì là gì?” Chúc Dao giãy giụa trốn tránh nanh vuốt của cậu, xí, thằng nhóc chết bầm, cậu nhớ kỹ đó, chờ khi bà đây biết nói sẽ bóc mẽ hết tất cả lịch sử đen tối của cậu.

Thấy cô bé trên tay đang muốn nổi giận vẫn cố ôm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, Vương Từ Chi càng vui vẻ hơn, lòng tốt đột nhiên bùng phát xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn bị nhéo đỏ của cô bé: “Ngoan nào, đừng giận nữa mà, sư huynh chỉ đùa với bé con thôi.

Đã muộn thế này rồi, sao bé bánh bao vẫn chạy loạn khắp nơi như vậy chứ?” Chúc Dao ngoảnh mặt đi, không thèm để ý tới cậu nhóc.

Cô không chạy loạn tới đây, cô bị lăn tới đây đó! “Bé là đệ tử phong nào? Để ta đưa bé trở về.” Vương Từ Chi hỏi.

Chúc Dao kêu “a a”, chỉ lên đỉnh núi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
Ngân Phạm1626696494chị em nào đang buồn . đang thất tình . đang stress . đang cô đơn . . . đọc ngay truyện này nha . câu từ chắc với 1 số bạn hơi trẻ trâu nhưng cốt truyện hay , truyện trong truyện , hài hước , k đọc uổn lắm nha - sent 2023-09-29 00:50:09
so_tranhDuyệt thẻ giúp e với ạ - sent 2023-09-22 23:51:53
DIỆP BẠCH MSNữ đồ đệ rút ra bài học sau 1 đêm trồng củ cải cùng sư phụ: Đừng bao h trêu chọc trai tân mấy ngàn năm , vì nam chính người ta 1 đêm 7 lần còn nam9 của mình 1 đêm có 1 lần mà kéo dài tới sáng . Ông sư phụ trong lòng nghĩ đây chỉ là hình thức song tu thôi.. hihi dễ cưng quá - sent 2023-08-04 23:22:39
mai mai1667666884 Ủa sao ko thấy bình luận của mk - sent 2022-11-20 15:59:48
mai mai1667666884Duyệt thẻ giúp e ạ - sent 2022-11-20 15:35:01
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương