Gặp Anh Vào Ngày Tươi Đẹp Nhất full

Chương 20: Rốt cuộc cậu có muốn học cùng trường không

/306
Trước Tiếp
Độ khó của kì thi đại học cùng với chính sách của nhà nước mỗi năm mỗi khác, ai biết được sang năm sẽ thế nào. Khó khăn lắm mới có được thành tích như hôm nay, đương nhiên Lâm Kiến Quốc sẽ không cho phép Lâm Nhiên học lại.

Hai người hết lời khuyên nhủ Lâm Nhiên, cuối cùng cô cũng từ bỏ ý định.

Lâm Nhiên biết, với kết quả này thì cô không thể học cùng trường với Giang Tử Phong được, vì điểm thi của người ta chắc chắn hơn xa cô, chắc chắn vào được Đại học A.

Trước khi biết điểm, trong lòng Lâm Nhiên vẫn ấp ủ một tia hi vọng, cô mong rằng mình có thể đạt được 500 điểm.

Dẫu biết đó chỉ là một hi vọng xa vời, nhưng cô vẫn khấp khởi chờ mong. Nay mộng tưởng đã hoàn toàn tan vỡ, cô đành chấp nhận sự thật.

Lâm Nhiên về phòng, thấy điện thoại có mười cuộc gọi nhỡ, ngoài các bạn cùng lớp ra thì có hai cuộc của Giang Tử Phong.

Giờ này gọi điện thoại hẳn là hỏi thăm thành tích rồi, Lâm Nhiên biết rõ là thế, có điều cô vẫn gọi lại cho Giang Tử Phong trước tiên.

“À... tôi... ừm...”

Lâm Nhiên ngắc ngứ, do dự hồi lâu, cả buổi cũng chưa nói được một câu hoàn chỉnh, sau đó bị Giang Tử Phong ngắt lời.

“Tôi biết điểm của cậu, được 490 điểm.”

Nghe thấy thế, Lâm Nhiên không nói lắp nữa, cô ngạc nhiên hỏi vì sao cậu biết.

“Có số báo danh và số căn cước của cậu thì tra được thôi chứ gì đâu.” Giang Tử Phong thản nhiên đáp.

Thật ra, cậu tra điểm thi đại học của Lâm Nhiên trước rồi mới tra điểm của mình. Giang Tử Phong lo cho thành tích của Lâm Nhiên còn hơn cả bản thân, chỉ sợ cô không thể vượt mốc 500 điểm, mà đúng là không được thật.

Giang Tử Phong hơi buồn bực, nhưng cũng không thể trách Lâm Nhiên được, cậu biết cô đã dốc hết toàn lực rồi.

Lâm Nhiên hỏi sao Giang Tử Phong lại biết số báo danh của mình.

Giang Tử Phong trả lời: “Lúc đi thi, tôi thấy giấy báo danh của cậu nên nhớ.”

Lâm Nhiên nghĩ, cậu nhiệt tình tra cứu điểm thi của cô thế kia, hẳn là hi vọng cô có thể học cùng trường với mình. Tiếc là chuyện không được như mong muốn, hai người họ không cách nào học cùng trường được, biết làm sao chứ?

Lâm Nhiên hỏi: “Cậu được bao nhiêu điểm?”

“693.”

Lâm Nhiên nói nghe thản nhiên thế thôi chứ trong lòng thoáng chua xót.

Người ta cao hơn cô gần 200 điểm, đừng nói là Đại học A, điểm cao như vậy thì muốn đăng kí vào trường đại học danh tiếng nào cũng dễ như trở bàn tay.

Hai người học hai trường khác nhau là chuyện tất yếu, không thể thay đổi.

Nhớ lại lời hứa với cậu ngày trước, Lâm Nhiên không khỏi hổ thẹn, cô nói bằng giọng áy náy: “Xin lỗi, tôi cũng muốn được 500 điểm lắm mà không được, cũng chẳng còn cách nào.”

Giọng điệu áy náy của cô làm Giang Tử Phong bật cười, nỗi phiền muộn trong lòng cũng vơi đi ít nhiều. Cậu nói: “Có gì mà phải xin lỗi, thật ra cậu đã tiến bộ rất nhiều, được 490 điểm đã tốt lắm rồi, cộng thêm điểm nghệ thuật nữa thì muốn vào trường hạng nhất cũng không khó.”

Giang Tử Phong nói vậy, xem ra cậu còn nghĩ thoáng hơn cô nữa.

Chẳng lẽ cậu không để bụng chuyện cô không thể vào học tại Đại học A?

Không hiểu sao, giọng điệu thản nhiên của Giang Tử Phong làm Lâm Nhiên hơi bực bội, trước kia cậu đã nói sau này muốn học cùng một trường với cô cơ mà?

Nay ước nguyện không thành, chẳng lẽ cậu không tiếc nuối ư, hay là những gì cậu nói lúc trước chỉ là lời nói gió bay?

Vậy mà lúc ấy Lâm Nhiên lại tin là thật, thế nên mới nỗ lực học hành, hóa ra đó chỉ là lời nói đùa của cậu?

Lâm Nhiên bực mình, định ngắt máy nhưng không cam tâm nên vẫn hỏi: “Cậu không thất vọng khi biết điểm thi của tôi à?”

“Không, tôi rất vui. Cậu thi không tồi, môn Toán còn phát huy ngoài mong đợi, tôi mừng thay cho cậu.”

“Lúc trước cậu bảo tôi phải đặt mục tiêu 500 điểm cơ mà?”

“Cậu ngốc à, chính cậu cũng nói đó chẳng qua là mục tiêu. Xưa nay người ta luôn đặt mục tiêu cao hơn mức cần thiết. Kết quả thực tế thấp hơn mục tiêu một chút là chuyện bình thường.”

Bình thường cái đầu cậu.

Lâm Nhiên mắng thầm, xem ra lúc trước Giang Tử Phong bảo cô phải vào được Đại học A chẳng qua là đặt ra mục tiêu thay cô mà thôi, không thể xem như lời thật lòng, thật ra cậu cũng chẳng tha thiết muốn học cùng trường với cô cho lắm.

Lâm Nhiên bức bối nhưng chẳng biết trút giận đi đâu, đành hậm hực nói qua điện thoại rằng mình có việc cần làm rồi vội vàng ngắt máy, không hề khách khí.

Tạm thời cô không muốn nói chuyện với Giang Tử Phong.

Gì chứ, lúc trước suốt ngày nói lời ngon tiếng ngọt, làm cô cứ tưởng cậu có ý với mình, giờ nhìn lại mới biết toàn là giả dối.

Người ta chẳng qua là buột miệng nói thế mà thôi. Điều đáng sợ nhất khi hứa hẹn là người nói chỉ nói cho vui, nhưng người nghe lại tin là thật rồi vì vậy mà rung động.

Tại nhà bên, Giang Tử Phong nghe âm báo máy bạn trong điện thoại thì thấy bất đắc dĩ hết sức. Cậu cảm nhận được hình như Lâm Nhiên không vui, nhưng lại không biết vì sao cô bỗng dưng nổi giận.

Cô không đạt được mục tiêu dự kiến, cậu an ủi cô, khích lệ cô thì có gì sai?

Một khi con gái cố tình gây sự thì chẳng chịu nói lí lẽ gì cả.

Giang Tử Phong đặt điện thoại lên bàn, lật cuốn sách hướng dẫn đăng kí nguyện vọng đại học đến đoạn liệt kê các trường đại học dành cho thí sinh ngành nghệ thuật có điểm thi từ 470 đến 490 điểm, bắt đầu cầm bút ghi chú lên trang sách.

Trình Khê bưng một đĩa trái cây vào phòng Giang Tử Phong, thấy cậu đang đọc sách hướng dẫn đăng kí nguyện vọng thì lòng thầm vui mừng.

Bà biết con mình làm việc chu đáo, không cần ba mẹ phải lo lắng.

Đấy, vừa có điểm thi đại học là cậu đã bắt đầu căn cứ vào điểm thi để tìm trường. Cậu luôn làm việc có trước có sau, chín chắn hơn hẳn so với các bạn đồng trang lứa. Trình Khê càng nghĩ càng tự hào về Giang Tử Phong.

Trình Khê đặt đĩa trái cây lên bàn Giang Tử Phong, đang định bảo cậu ăn trái cây thì vô tình nhìn thoáng qua trang sách cậu đang đọc.

Mấy chữ “Quy tắc đăng kí nguyện vọng dành cho thí sinh ngành nghệ thuật” đập vào mắt Trình Khê khiến bà ngây ngẩn cả người.

“Tử... Tử Phong, không dừng con nghiên cứu cái này làm gì? Con đâu phải thí sinh ngành nghệ thuật, con nên đọc sách hướng dẫn của các trường phù hợp với điểm thi của mình chứ?”

Trình Khê hơi lớn tiếng, bấy giờ Giang Tử Phong mới nhận ra mẹ mình đã vào phòng từ lúc nào không hay.

Giang Tử Phong khép cuốn sách lại, bình tĩnh nói: “Không có gì, con xem chơi chơi thôi.”

Trình Khê không tin, vừa rồi bà đã thấy Giang Tử Phong ghi chú chi chít trên trang sách, chứng tỏ cậu nghiên cứu rất kỹ càng, huống chi nếu chỉ xem cho vui thì cớ sao thấy mình vào phòng liền khép sách lại?

Giấu giấu giếm giếm thế kia ắt có gì đó không bình thường.

Trình Khê hơi nghi ngờ nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ ân cần dặn Giang Tử Phong nhớ ăn trái cây.

Giang Tử Phong vâng dạ, sau đó nhón lấy cây tăm trên đĩa, bắt đầu xiên táo ăn.

Trình Khê liếc nhìn cậu trong chốc lát rồi mới đi ra cửa.

Sau khi có điểm thi đại học, đăng kí nguyện vọng là chuyện quan trọng nhất.

Nếu chọn nguyện vọng không đúng thì công sức học hành vất vả bao năm coi như dã tràng xe cát, điểm chuẩn của trường phụ thuộc vào số thí sinh nộp hồ sơ mà, không thể lơ là chủ quan được.

Hầu như toàn bộ các trường trung học phổ thông của thành phố Vũ Hán đều tổ chức ngày hội đăng kí nguyện vọng, hơn nữa nhà trường còn thường xuyên thông báo học sinh phải tham khảo ý kiến giáo viên trước khi đăng kí nguyện vọng chứ không được đăng kí lung tung.

Trước khi Lâm Nhiên đến trường, Hứa Tình còn dặn cô nhớ trao đổi với giáo viên và bạn bè, ghi chép lại ý kiến của mọi người để đem về nhà cho bà tham khảo.

Lâm Nhiên gật đầu lia lịa, đeo cặp lên vai, vừa đi xuống dưới sân thì thấy Giang Tử Phong đang tựa lưng vào một gốc cây cách đó không xa, tươi cười nhìn cô, hình như đã đợi khá lâu.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
ngocmy0708B ơi cập nhật lại chức năng tìm kiếm truyện đi b ơi , ko có cái đó ko kiếm đc truyện nào hết - sent 2023-05-19 19:58:58
hienkhangBạn ơi! duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-04 07:21:33
Kim Phụng1633967711Truyện drop r hả ad?? S k thấy ra tiếp ạ - sent 2023-02-13 22:35:35
bichtraTruyện ko ra chap nào nữa thế? - sent 2023-01-30 17:33:26
dan123456Bao giờ có chương mới vậy adm? - sent 2023-01-09 12:25:09
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương