Gặp Anh Vào Ngày Tươi Đẹp Nhất full

Chương 39: Hung thủ chưa đánh đã khai

/306
Trước Tiếp
Trương Hạo cũng không giấu giếm nữa mà nói thẳng ra, vừa nói đến đây, cậu ta phải lên án Giang Tử Phong một phen.

“Lâm Nhiên, cậu nói xem tại sao Giang Tử Phong này lại nham hiểm đến vậy? Đêm qua đang yên đang lành, sao tự nhiên lại chạy đến nói với mẹ mình rằng học sinh nghệ thuật cũng có thể đăng ký chuyên ngành kiến trúc? Hại mình mới sáng sớm ra đã bị ba mẹ tìm để nói chuyện, bắt mình đổi ngành cho bằng được. Bực hết cả mình.”

Nhìn dáng vẻ oán phụ cùng tiếng than thở phẫn uất thấu trời xanh của Trương Hạo, Lâm Nhiên bật cười thành tiếng. Chẳng qua tiếng cười của cô dần nhỏ lại trước ánh mắt lăng trì của đối phương. Cô an ủi cậu ta.

“Cũng không sao cả, nếu cậu không thích thiết kế thời trang thì có thể đổi sang ngành khác. Dù sao ba mẹ cũng chỉ muốn điều tốt cho con mình, cậu cứ tham khảo ý kiến của họ cũng được.”

“Được cái khỉ mốc, riêng chuyện này mình không thể nghe bọn họ được. Lâm Nhiên, nếu tự nhiên ba mẹ cậu không cho cậu học chuyên ngành thiết kế thời trang nữa thì cậu có đồng ý không?”

“Đương nhiên là không được, mình đã quyết định rồi thì đấu thể tuỳ tiện thay đổi.”

Trương Hạo hừ lạnh, “Nói người chẳng nghĩ đến thân, xin bà rút ngay lại mấy lời vừa rồi đi. Sắp xếp lại câu từ rồi hẵng đưa ra phát biểu.”

Lâm Nhiên cười, nhưng vẫn không sửa miệng.

Trương Hạo mất hứng, lại bắt đầu dầu mỏ oán hận cô, suốt đoạn đường đi đến bệnh viện, từ xa đã có thể nghe tiếng hai người vừa đi vừa cãi nhau chí choé.

Trương Hạo nói nếu cậu ta nghe lời ba mẹ không học thiết kế thời trang nữa, trong tương lai Trung Quốc sẽ mất đi một nhà thiết kế tài ba.

Lâm Nhiên giả vờ buồn nôn, nhìn cậu ta chế giễu: “Trương Hạo này, cậu tưởng tượng hay quá nhỉ, mình thật sự không nhìn nổi trình độ mặt dày của cậu nữa rồi.”

“Chuyện khiến cậu há hốc mồm vẫn còn ở đằng sau. Lâm Nhiên, cậu đừng có dùng đôi mắt thiển cận để đánh giá trình độ sâu cạn của mình. Năng lực của anh đây á, chậc chậc, tuyệt đối vượt quá sức tưởng tượng của cô em.”

Trương Hạo tự mãn khoe khoang bản thân rồi lại nhìn Lâm Nhiên, vung tay nói: “Sau này đợi mình nổi tiếng rồi, mình sẽ phong cậu làm trợ lý cho nhà thiết kế số một. Hưởng ké hào quang của anh đây.”

“Không thèm nhé!” Lâm Nhiên phản bác, nhướng mày bắt chước dáng vẻ tự biên tự diễn của Trương Hạo, “Sau này nhất định mình sẽ sáng lập ra thương hiệu thời trang riêng của mình. Đến lúc đó, có khi cậu còn phải đến nhà mình làm quần áo đặt riêng ấy chứ, ai thèm làm trợ lý cho cậu.”

Trương Hạo yên lặng liếc cô bằng vẻ mặt ngờ vực.

Lâm Nhiến đấm cậu ta, vừa đấm vừa mắng vì cậu ta dám nghe cô nói mà không thèm phát biểu ý kiến.

Thật ra Lâm Nhiên đẩm không hề đau, nhưng Trương Hạo vẫn luôn miệng kêu ầm ĩ, cố giả vờ đau đớn để cô dừng lại.

Cậu ta càng như vậy cô càng đấm tiếp, lúc hai người đang ỏm tỏi thì Trình Khê ra khỏi phòng bệnh, thấy cảnh này liền xì mặt quở trách: Hai đứa đang làm cái gì đấy? Đây là bệnh viện, phải giữ yên lặng.”

“Vâng, vâng.”

Lâm Nhiên vội vàng ngừng cười, thằng người nói xin lỗi. Cô giơ bỏ hoa trong tay lên nói bọn họ đến thăm Giang Tử Phong.

Trình Khê quan sát Trương Hạo và Lâm Khê một lượt, thấy phong cách khác người của Trương Hạo thì khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nghiêng người sang bên cạnh, nói: “Vào đi.”

Lâm Nhiên vội vàng đi vào, Trương Hạo liếc Trình Khê rồi đi vào theo.

Vào đến nơi, Lâm Nhiên thấy Giang Tử Phong mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên giường, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng tinh thần lại có vẻ rất tốt.

Trông thấy Lâm Nhiên, cậu cong môi cười.

Lâm Nhiên không nhìn đối phương mà nhìn mấy người bạn đang vây quanh cậu, chắc hẳn bọn họ cũng nghe tin cậu bị bệnh nên đến thăm.

Lâm Nhiên đã từng gặp mấy người bạn này ở phòng Karaoke, nhưng cũng chỉ quen mặt thôi, vì ngoài Cố Nghị và Diệp Dao ra thì cô không biết tên ai nữa.

Diệp Dao đang ngồi bên giường Giang Tử Phong, nhìn thấy Lâm Nhiên, cô ta liếc cô một cái rồi quay đi với vẻ mặt không thân thiện chút nào.

Lâm Nhiên bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị cô ta nhìn như vậy, xem ra cô đến không đúng lúc thì phải.

Cố Nghị thì ngược lại, thấy hai người liền thân thiện chào hỏi, còn chủ động xếp hộ quà mà hai người mang đến lên bàn.

Trương Hạo lại gần, nhỏ giọng hỏi Lâm Nhiên: “Ngoài cửa ban nãy là mẹ Giang Tử Phong à?”

Lâm Nhiên gật đầu, không dám lên tiếng vào lúc này.

Trương Hạo lại tiếp tục nói nhỏ: “Trông mẹ Giang Tử Phong đáng sợ thật đấy, vừa rồi làm mình giật cả mình. Bọn mình nói chuyện đầu có to, có cần hung dữ như vậy không? Thật là...”

Trương Hạo còn đang luôn miệng oán thán, Lâm Nhiền nhanh mắt thấy Trình Khê liếc về phía này thì vội vàng kéo tay áo cậu ta, ý bảo cậu ta đừng nói nữa.

Trương Hạo biết Trình Khê đang nhìn mình thì lập tức im bặt, nhe răng cười chào hỏi nhiệt tình: “Chào dì ạ.”

Sắc mặt Trình Khê hơi dịu đi khi thấy thái độ lấy lòng của Trương Hạo, bà đáp lại một câu “chào cháu”, rồi hỏi thăm xem cậu ta có phải bạn học của Giang Tử Phong hay không.

Trương Hạo lắc đầu, “Dạ không ạ, cháu là bạn học của Lâm Nhiên. Vì hôm qua cháu với Giang Tử Phong cùng ăn cơm, hôm nay nghe tin cậu ấy nằm viện nên đến thăm ạ.”

Vốn dĩ Trình Khê cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, nào ngờ nghe thấy câu trả lời này của Trương Hạo, bà cảm thấy có gì đó không ổn, liền truy hỏi cậu ta: “Tối qua cháu với Tử Phong ăn cơm cùng nhau? Có phải các cháu còn uống bia không?”

Trương Hạo hơi ngần người khi thấy Trình Khê bất ngờ cao giọng với mình, cậu ta nhìn Lâm Nhiên theo bản năng, thấy vẻ mặt cô trở nên lúng ta lúng túng thì chợt hiểu ra mình đã nói sai rồi. Cậu ta không dám nói thẳng mà chỉ ấp úng trả lời qua loa: “Cũng không... không uống nhiều lắm ạ.”

Câu này nghĩa là có uống.

Trình Khê nghĩ đến chuyện Giang Tử Phong uống bia nên mới bị viêm dạ dày, bà sa sầm mặt không nói một lời nào.

Bầu không khí trong phòng bệnh nhất thời trở nên đông cứng. Nào ngờ Diệp Dao lại cười nói: “Trương Hạo, cậu không uống nhiều lắm mà lại để Giang Tử Phong uống nhiều đến mức phải nhập viện à? Nếu cậu mà uống nhiều thì Giang Tử Phong còn phải uống đến mức nào nữa đây?”

Lời này của Diệp Dao lộ rõ vẻ trách móc, Trương Hạo nghe giọng điệu của cô ta liền muốn nổi giận. Nhưng cậu ta vẫn biết giữ phép lịch sự trước mặt phụ huynh và mấy người bạn không quen ở đây, nên cố nén cơn giận xuống.

Trương Hạo cười ha hả, hào phóng thừa nhận: “Đúng, lần này bạn Giang nằm viện là trách nhiệm của tôi. Tôi không biết cậu ấy không uống được bia nên mới rủ cậu ấy uống cùng, đều là lỗi của tôi.”

Diệp Dao nghe xong thì cười lạnh, dường như còn định nói thêm gì nữa.

Đúng lúc này Cố Nghị nói xen vào, giọng điệu trêu chọc mang ý giảng hoà, “Trương Hạo này, cậu thế là không được rồi. Nếu Giang Tử Phong nằm viện là trách nhiệm của cậu, thì trong khoảng thời gian này nhất định cậu phải chăm đến bệnh viện hỗ trợ đấy.”

“Đương nhiên, đương nhiên, trong khoảng thời gian này bạn Giang có gì cần căn dặn, nhất định mình sẽ đi theo làm tuỳ tùng, tuyệt không từ chối.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
ngocmy0708B ơi cập nhật lại chức năng tìm kiếm truyện đi b ơi , ko có cái đó ko kiếm đc truyện nào hết - sent 2023-05-19 19:58:58
hienkhangBạn ơi! duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-04 07:21:33
Kim Phụng1633967711Truyện drop r hả ad?? S k thấy ra tiếp ạ - sent 2023-02-13 22:35:35
bichtraTruyện ko ra chap nào nữa thế? - sent 2023-01-30 17:33:26
dan123456Bao giờ có chương mới vậy adm? - sent 2023-01-09 12:25:09
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương