Gặp Anh Vào Ngày Tươi Đẹp Nhất full

Chương 40: Muốn học trường đại học địa phương

/306
Trước Tiếp
Câu nói hùng hồn khí phách kết hợp với gương mặt chân thành của Trương Hạo khiến mấy người bạn trong phòng đều không nhịn được mà bật

cười.

Tiếng cười này đã làm dịu đi bầu không khí lạnh lẽo trong phòng vừa rồi.

Trương Hạo nói như vậy khiến khúc mắc cũng được cởi bỏ.

Cố Nghị cười to chỉ vào Trương Hạo rồi hỏi Lâm Nhiên: “Ông này là thành pha trò của lớp cậu đúng không?”

Vẻ mặt Lâm Nhiên cũng mang theo ý cười, cô gật đầu ngượng nghịu, còn chưa kịp nói gì thì Trương Hạo đã lên tiếng: “Cái này còn phải hỏi hả? Tế bào hài hước trên người anh đây có muốn giấu cũng không được.”

Mọi người trong phòng lại cười phá lên.

Diệp Dao không cười mà chỉ nhìn Lâm Nhiên: “Hôm qua Trương Hạo với Giang Tử Phong uống bia, cậu cũng có mặt đúng không? Nếu không làm gì có chuyện hai người họ lại ăn cơm cùng nhau.”

Lâm Nhiên không khỏi giật mình, cô thật sự không biết trả lời thế nào.

Trương Hạo nhận ra vẻ bối rối của cô, đang định nói đỡ cho cô mấy câu thì một giọng nói lạnh nhạt truyền tới.

“Hôm qua Lâm Nhiên không có mặt, là mình với Trương Hạo vừa gặp như đã quen từ lâu nên mới uống chút bia.”

Diệp Dao kinh ngạc quay lại, thấy Giang Tử Phong bảo vệ Lâm Nhiên thì cực kỳ uất ức. Nhưng cô ta cũng không tiếp tục hỏi nữa, càng hỏi chỉ càng khiến mình mất mặt mà thôi.

Diệp Dao đổi giọng, thái độ không còn hung hăng cạnh khoé nữa mà chỉ cười nói rằng, cô ta thấy Trương Hạo và Giang Tử Phong mới gặp nhau có một lần, không ngờ quan hệ của hai người lại tốt đến mức ngồi uống bia với nhau.

Giọng điệu vẫn đang gầm ám chỉ rằng tại Lâm Nhiên thêm dầu vào lửa mới khiến Giang Tử Phong uống bia.

Cố Nghị cười nói với cô ta: “Tuy hai lớp mới gặp nhau có một lần trong phòng karaoke, nhưng cái cậu Trương Hạo nghịch ngợm này thì ai mà không ấn tượng. Đừng nói Giang Tử Phong, ngay cả mình nếu gặp cậu ta trên đường cũng phải kéo lại uống một ly, coi như để kết bạn, ha ha.”

Bị Cố Nghị liên tục ngắt lời, Diệp Dao không tiện khơi chuyện ra nữa.

Cô ta nhìn Cố Nghị, không hiểu tại sao cậu bạn ngày thường có quan hệ khá tốt với mình lại luôn đứng về phía Lâm Nhiên, cố tình đối nghịch cô ta.

Diệp Dao không cam lòng, nhưng thấy sắc mặt Trình Khê càng lúc càng khó coi, cô ta thầm hừ lạnh, nghĩ bụng lời mình nói cũng không hẳn là không có tác dụng

Lâm Nhiên cảm giác ánh mắt Trình Khê thi thoảng lướt qua người mình khiến cô như ngồi trên đống lửa. Nhớ đến lời nói dối ban sáng của mình, cô càng thêm chột dạ, ngượng ngùng mất tự nhiên.

Vốn dĩ Trương Hạo không hề muốn đến thăm Giang Tử Phong, đến nơi còn bị Diệp Dao luôn miệng sỉ vả càng khiến cậu ta không muốn ở lại lâu. Cậu ta mượn cớ mình và Lâm nhiên còn có việc phải đi.

Đây chính là điều mà Lâm Nhiên muốn, cả hai đứng dậy tạm biệt mọi người, đang định rời đi thì Giang Tử Phong giữ lại: “Ở lại ăn cơm đi.”

Cố Nghị gật đầu: “Đúng, đến giờ cơm rồi, ăn cơm xong rồi hẵng đi.”

“Không cần đâu, bọn mình còn có việc.”

Lâm Nhiên vội xua tay từ chối, cô vừa nói xong liền thấy ánh mắt Giang Tử Phong trở nên lạnh lùng, hiển nhiên cậu đang mất hứng vì bị từ chối.

Nhưng hiện giờ cô chẳng buồn bận tâm xem đối phương vui hay buồn, cô nhanh chóng cùng Trương Hạo rời khỏi phòng bệnh, đi thẳng vào thang máy.

Ra đến cổng viện, Trương Hạo sốt sắng hỏi Lâm Nhiên có phải ban nãy cậu ta đã lỡ lời không?

Lâm Nhiên gật đầu, “Sáng nay dì Trình hỏi mình có biết đêm qua Giang Tử Phong uống bia với ai không? Mình không tiện nói ra tên cậu nên nói không biết. Bây giờ chắc hẳn dì ấy đang nghĩ mình nói dối.”

“Không sao đâu, cứ nói cậu không có mặt là được. Vừa rồi Giang Tử Phong cũng giải thích rồi đó, hôm qua chỉ có mình với cậu ta uống bia với nhau, không liên quan gì đến cậu cả.”

Trương Hạo an ủi cô.

Lâm Nhiên thở dài, nghĩ bụng cũng chỉ còn cách đó. Cô mong dì Trình Khê sẽ không nghĩ nhiều.

Trương Hạo lại an ủi thêm vài câu rồi mới quay sang nói, cậu ta thấy mẹ Giang Tử Phong là một người rất ghê gớm.

Lâm Nhiên nói Trình Khê là bác sĩ trưởng khoa ở bệnh viện lớn nhất thành phố.

Trương Hạo lại hỏi ba Giang Tử Phong làm nghề gì, sau khi biết ông là sếp lớn của một doanh nghiệp nhà nước. Cậu ta tặc lưỡi cảm thán, thảo nào lại bồi dưỡng được một Giang Tử Phong ưu tú như vậy, hoá ra cậu ta có xuất thân từ gia đình toàn người tinh anh trong xã hội.

Lâm Nhiên gật đầu, qua câu cảm thán của Trương Hạo cũng cảm thấy chênh lệch giữa mình và Giang Tử Phong. Nhớ tới cảnh tượng mất tự nhiên trong phòng bệnh ban nãy, không hiểu sao cô lại thấy ủ rũ thất bại khó tả, tự thấy bản thân mình thật tầm thường.

Đột nhiên điện thoại của cô rung lên.

Lâm Nhiên bỏ điện thoại ra xem, có tin nhắn Giang Tử Phong mới gửi tới, đối phương hỏi cô và Trương Hạo định đi đâu.

Tin nhắn này của Giang Tử Phong khiến Lâm Nhiên rất khó hiểu, nhưng cô vẫn thành thật nhắn lại, nói mình chuẩn bị đi ăn.

Trên giường bệnh, Giang Tử Phong đọc được câu trả lời này thì vô thức siết chặt tay cầm điện thoại, cậu gõ hai chữ “Đừng đi” vào khung nhập thoại, nhưng thật lâu vẫn không nhấn nút gửi. Cuối cùng xoá từng chữ một mà không nhắn lại nữa.

Thấy Giang Tử Phong cứ xem điện thoại mãi, Diệp Dao còn cười nhắc cậu không nên nhìn lâu vào đồ điện tử, bây giờ nên nghỉ ngơi thật nhiều.

Giang Tử Phong lơ đễnh đáp lại, vẻ mặt không tốt lắm đặt điện thoại xuống bàn.

Diệp Dao đổi chủ đề, hỏi: “Giang Tử Phong, cậu định đăng ký vào trường nào?”

Diệp Dao vừa hỏi xong, Trình Khê cũng nhìn sang, hiển nhiên bà cũng quan tâm đến câu trả lời này của cậu.

“Mình học trường đại học địa phương.”

Câu trả lời của Giang Tử Phong khá mơ hồ, nhưng với điểm số của cậu thì mọi người lập tức nghĩ ngay đến trường đại học tốt nhất địa phương là Hán Đại - trường đại học xếp thứ năm, thứ sáu cả nước, cũng khá tốt nhưng nào có thể so được với Thanh Hóa Bắc Đại.

Diệp Dao hỏi dò: “Cậu được điểm cao như vậy mà sao không đến Bắc Kinh học đại học?”

“Mình đăng ký chuyên ngành lập trình, ở lại đây sẽ tốt hơn đi Bắc Kinh.” Giang Tử Phong đáp ngắn gọn, không nói thêm gì nữa.

Nhắc đến chuyên ngành, Cố Nghị liền hỏi Diệp Dao định đi trường nào.

Vốn dĩ Diệp Dao định đi Bắc Kinh vì điểm số của cô ta khá cao, ba mẹ cô ta lại có người quen ở Bắc Kinh, cô ta tin rằng mình sẽ có cơ hội phát triển tốt nhất đó.

Nhưng hiện tại nghe nói Giang Tử Phong muốn ở lại, cô ta liền dao động, nói rằng mình vẫn đang suy nghĩ.

Mọi người lại hỏi chuyện lẫn nhau, Cố Nghị nói muốn học chuyên ngành tiếng Pháp ở Hán Đại. Hai cậu bạn còn lại thì một người muốn học chuyên ngành kỹ thuật của Đại học Giao thông Thượng Hải, một người muốn học chuyên ngành chính trị và pháp luật của Đại học Phúc Đán. Còn một cô bạn nói muốn học chuyên ngành tiếng Trung của Bắc Đại.

Trình Khê nghe được những lời này, cảm thấy bạn bè của Giang Tử Phong đều có thành tích thật tốt, tất cả đều vào đại học hàng đầu, mỗi người đều là trụ cột trong tương lai.

Tuy nhiên bà thấy hơi đáng tiếc khi Giang Tử Phong chọn Hán Đại, bởi điểm số của cậu thừa sức vào Thanh Hoa.

Nhưng Giang Tử Phong đã đưa ra quyết định thì bà cũng không tiện can thiệp. Bà luôn tin tưởng vào sự lựa chọn của con trai mình, hơn nữa Hán Đại cũng là một trường nổi tiếng, Trình Khê liền thôi không nói gì nữa.

Sau đó đám Cổ Nghị nói muốn ra ngoài ăn cơm, ăn cơm xong lại đến tìm Giang Tử Phong để phân tích kế hoạch nghề nghiệp tương lai.

Giang Tử Phong đồng ý.

Đợi bọn họ đều rời đi hết, Trình Khê ngồi xuống bên giường cậu, vừa gọt táo vừa kể chuyện mình gặp Lâm Nhiên vào buổi sáng.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
ngocmy0708B ơi cập nhật lại chức năng tìm kiếm truyện đi b ơi , ko có cái đó ko kiếm đc truyện nào hết - sent 2023-05-19 19:58:58
hienkhangBạn ơi! duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-04 07:21:33
Kim Phụng1633967711Truyện drop r hả ad?? S k thấy ra tiếp ạ - sent 2023-02-13 22:35:35
bichtraTruyện ko ra chap nào nữa thế? - sent 2023-01-30 17:33:26
dan123456Bao giờ có chương mới vậy adm? - sent 2023-01-09 12:25:09
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương