Gặp Anh Vào Ngày Tươi Đẹp Nhất full

Chương 41: Chỉ mong hai trái tim sẽ cùng chung nhịp đập

/306
Trước Tiếp
Giang Tử Phong im lặng nhìn mẹ mình.

Trình Khê nói: “Lâm Nhiên bảo con bé không biết hôm qua con uống bia với ai. Thế mà vừa rồi lại đến cùng với thằng bé tên Trương Hạo kia, không ngờ con bé này lại biết nói dối.”

Giang Tử Phong giải thích, “Cô ấy không nói dối, cô ấy không biết thật. Hôm qua chỉ có con với Trương Hạo ngồi uống bia với nhau thôi, cô ấy không có mặt.”

Giang Tử Phong không muốn để Trình Khê có ấn tượng xấu với Lâm Nhiên, nên dù đêm qua cả người nồng nặc mùi bia, cậu vẫn kiên quyết đợi Lâm Nhiên về đến nhà rồi mình mới về.

Cậu không muốn để Trình Khê bắt gặp cảnh mình và cô ở bên nhau khi say bia. Nhưng cậu lại không hề biết thái độ bao che này của mình càng khiến Trình Khê nổi giận.

Trình Khê không tin Lâm Nhiên không biết gì về chuyện hôm qua, bà hiểu con trai mình hơn ai hết, Giang Tử Phong không bao giờ đi ăn cơm uống bia với người chỉ mới gặp một lần.

Huống hồ Giang Tử Phong còn chịu ảnh hưởng từ bà, không thích đồ ăn bên ngoài. Trước kia mỗi khi bà bận công việc, Giang Tử Phong thà tự ở nhà nấu cơm chứ không chịu ra ngoài ăn.

Trình Khê biết rõ nội tình chuyện này, nhưng để tránh làm tổn thương tình mẹ con, bà sẽ không nói thẳng ra.

Bà chỉ nói: “Muốn biết giáo dục và phẩm chất của một người thì cứ nhìn bạn bè của họ. Trước đây mẹ còn cảm thấy con bé Lâm Nhiên này khá hoạt bát đáng yêu, nhưng hôm nay lại thấy hoạt bát quá mức. Vào bệnh viện còn trêu đùa đuổi đánh nhau với con trai, không biết có phải là yêu sớm hay không?”

Lời của Trình Khê là đang muốn nhắc nhở Giang Tử Phong không nên quá thân cận, phải giữ khoảng cách với Lâm Nhiên.

Giang Tử Phong yên lặng mím chặt môi, tuy trong lòng cậu biết Trương Hạo và Lâm Nhiên không phải người yêu, nhưng cậu vẫn rất khó chịu khi thấy bọn họ thân thiết với nhau như vậy.

Trình Khê thấy Giang Tử Phong không cãi lại thì cũng biết vậy là đủ rồi, không nói thêm gì nữa.

Bà vốn nghĩ rằng khi Giang Tử Phong lên đại học, cách xa Lâm Nhiên thì tình cảm tuổi học trò này sẽ dần phai nhạt. Nhưng điều khiến bà không ngờ tới nhất chính là trường đại học mà Giang Tử Phong chọn lại không phải là Hán Đại như mọi người vẫn nghĩ, mà lại là Hoa Đại, một trường đại học không lọt nổi vào tuyến một.

Lúc nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, bàn tay Trình Khê run rẩy, rối loạn như bị sét đánh, sắc mặt xám xịt khó coi.

Bà đi đến phòng bệnh, rốt cuộc cảm xúc cũng không kiểm soát được nữa mà bùng nổ.

Trình Khê đập mạnh phong bì đựng thư mời nhập học xuống giường, chỉ vào Giang Tử Phong gào thét: “Giang Tử Phong, đây là nguyện vọng mà con điền đây. Đại học Hoa Đại, một trường mà đến tên mẹ cũng chưa bao giờ nghe thấy!”

Giang Tử Phong yên lặng vươn tay cầm lấy thư mời nhập học trên chăn.

Giang Huân nhìn con trai, lại liếc nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của vợ mình. Tuy ông cũng ngầm phê bình hành động đăng ký nguyện vọng vào trường bình thường của Giang Tử Phong, nhưng ngoài mặt vẫn khuyên Trình Khê: “Em đừng giận nữa, anh tin con mình đã có tính toán cẩn thận mới chọn trường này.”

“Có tính toán? Hừ, nó chọn trường này đơn giản chỉ vì cái con bé Lâm Nhiên kia thôi. Chỉ vì muốn được học cùng trường với con bé đó mà con trai anh đã mang cả tương lại sự nghiệp của mình ra để đánh cuộc. Thật quá điên rồ lố bịch.”

Trước đây lúc gặp Hứa Tình, Trình Khê đã hỏi bà về những trường mà Lâm Nhiên muốn đăng ký. Hiện giờ thấy thư mời nhập học của Giang Tử Phong, có cái gì mà bà không hiểu nữa.

Giang Huân nghe Trình Tiêu nói vậy thì sa sầm mặt, quay lại hỏi Giang Tử Phong: “Lời mẹ con nói có thật không? Chỉ vì theo đuổi con gái mà con đăng ký vào một trường đại học kém cỡ đó?”

Giang Tử Phong nhìn ba mình bằng ánh mắt sáng quắc, không trả lời trực tiếp mà chỉ nói: “Ba, con biết rõ bản thân đang làm gì. Đội ngũ giảng viên ngành lập trình của Hoa Đại rất mạnh, chắc chắn sau này con sẽ đạt được thành tựu.”

“Con quá liều lĩnh rồi!”

Giang Huân đứng dậy, run rẩy giơ tay lên định cho Giang Tử Phong một cái tát. Nhưng bàn tay cứ khựng lại giữa không trung không sao đánh xuống được. Cuối cùng ông đành bực tức buông thõng tay xuống, mài nhăn nhúm cả chiếc quần âu mới tinh.

Trình Khê vẫn không ngừng mắng mỏ, hiện giờ khi đứng trước lá thư mời nhập học này, mọi kiềm chế tu dưỡng mà bà tự hào bao năm nay đã biến mất sạch sẽ. Bà nổi khùng lên, kích động mắng chửi Giang Tử Phong.

Giang Huân đã buồn bực rồi, nghe Trình Khê mắng mãi không thôi thì càng thêm tức giận, ông nghiêm nghị chỉ trích bà.

“Nếu ban đầu em không bảo con mình đi sang hướng dẫn con bé nhà hàng xóm, không có em đứng giữa bắc cầu thì sao nó có thể thích con bé đó. Rồi đến hôm nay lại tự tay huỷ hoại tương lai của mình thế này!”

Lời này của Giang Huân chọc thẳng vào chỗ đau của Trình Khê, từ khi bà biết Giang Tử Phong thích Lâm Nhiên là bà đã hối hận rồi.

Bà không bao giờ tưởng tượng nổi đứa con trai luôn kiêu ngạo của mình lại thích đứa con gái tầm thường, lôi thôi tuỳ tiện Lâm Nhiên đó, hơn nữa còn thích đến sâu đậm như vậy.

Nhưng lúc này hối hận cũng muộn rồi, sai lầm lớn đã đúc thành, bà còn có thể quay lại quá khứ thay đổi hết thảy sao?

Bị Giang Huân chỉ trích một trận, Trình Khê cũng không cam lòng yêu thế, bà nói ban đầu chính ông cũng đồng ý quyết định của bà, đây không phải là sai lầm của một mình bà.

Giang Tử Phong nhìn ba mẹ mình đang không ngừng chỉ trích lẫn nhau, trong lòng chợt thấy tội lỗi áy náy, nhưng cậu vẫn không hối hận.

Cậu đã nghiên cứu kỹ chuyên ngành lập trình của Hoa Đại, trong mấy chục năm nay họ đã đào tạo ra rất nhiều tài năng. Lực lượng giảng viên và bầu không khí học tập cũng tiếng lành đồn xa. Tuy không thể phủ nhận rằng, việc nghiên cứu học thuật của Hoa Đại không bằng những trường top đầu, nhưng Giang Tử Phong nhận định rõ, thành tựu tương lai của mình chắc chắn sẽ không bị hạn chế bởi trường học.

Huống chi cậu bước vào trường đại học còn vì một mục đích khác. Để đạt được mục đích của mình, một người luôn phải trả giá điều gì đó. Chỉ cần cậu cảm thấy cái giá này là xứng đáng, vậy thì không ai có thể can thiệp vào quyết định của cậu.

Tất nhiên cậu rất xin lỗi vì đã làm phụ sự kỳ vọng của ba mẹ, nhưng cậu tin rằng sẽ có một ngày ba mẹ tự hào vì mình, cậu có tự tin này.

Giang Huân và Trình Khê cãi nhau mệt rồi thì cùng thở dài, hôm nay thư mời nhập học đã gửi đến nơi, ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi được điều gì nữa. Bây giờ hai người chỉ có thể bàn bạc với nhau xem về sau nên làm thế nào.

Ý của Trình Khê là bọn họ có thể châm chước xem xét chuyện đại học, nhưng tình cảm của Giang Tử Phong với Lâm Nhiên thì nhất định phải cắt đứt càng sớm càng tốt.

Trình Khê gọi điện cho em trai Trình Lạc của mình. Bảo ông nhanh chóng đưa Giang Tử Phong đến Thượng Hải ở một thời gian.

Trình Lạc là giáo viên chuyên ngành tiếng Trung, năm nay ba mươi tám tuổi, miệng rất khéo ăn nói. Vì hồi trẻ bị tổn thương tình cảm nên ông có tâm lý khá bài xích với phái nữ, đến ngần này tuổi rồi vẫn còn là đàn ông độc thân.

Trình Khê dự định để Trình Lạc lấy kinh nghiệm đau thương của bản thân ra làm ví dụ, khuyên bảo Giang Tử Phong buông bỏ tình yêu sai lầm, đừng tiếp tục si mê loại con gái không phù hợp với mình.

Tuy trong lòng rất có ý kiến với sự sắp xếp này nhưng ngoài mặt Giang Tử Phong vẫn không nói gì. Cậu biết nếu lúc này cậu tỏ thái độ bất mãn thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, chắc chắn sẽ dẫn tới cuộc cãi vã mới, bởi ba mẹ cậu đã đang rất tức giận rồi.

Trong sân bay, Giang Tử Phong bình tĩnh nhìn ba mẹ mình: “Ba, mẹ, có một số việc không phải ba mẹ muốn cắt đứt là có thể cắt đứt. Không phải chuyện gì con cũng sẽ nghe lời ba mẹ.”

Giang Huân trợn to mắt nhìn Giang Tử Phong, ông không ngờ, cũng không dám tin đây là những lời được nói ra từ miệng cậu con trai mà bao năm nay ông vẫn luôn kiêu ngạo.

Trình Khê chỉ thấy đau hết cả đầu, nhưng bà ráng chịu đựng, nghiêm nghị quở trách Giang Tử Phong, “Tử Phong, chỉ cần mẹ và ba con còn có thể quản lí con thêm một ngày thì con sẽ phải giữ khoảng cách với con bé Lâm Nhiên đó một ngày. Con và nó không phải cùng loại người, mẹ sẽ không cho phép hai đứa dây dưa với nhau để nó làm ảnh hưởng đến tương lai của con.”

Giang Tử Phong nghe xong không hề đáp lại mà quay đầu đi thẳng về phía cửa lên máy bay.

Điện thoại của cậu đã bị tịch thu, các loại tài khoản xã hội cũng bị ba mẹ kiểm soát. Ba mẹ cậu còn chưa biết phải làm thủ tục đại học cho cậu thế nào.

Không những vậy, cậu và Lâm Nhiên còn chưa xác định mối quan hệ mà đã phải chia xa hơn hai tháng. Chẳng ai biết được điều gì sẽ xảy ra sau tám mươi ngày nữa.

Giang Tử Phong ngồi lên máy bay, nhìn ra tầng mây dày bên ngoài cửa sổ với trái tim trống rỗng.

Chỉ mong hai trái tim sẽ cùng chung nhịp đập, để không phụ trái tim tương tư này.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
ngocmy0708B ơi cập nhật lại chức năng tìm kiếm truyện đi b ơi , ko có cái đó ko kiếm đc truyện nào hết - sent 2023-05-19 19:58:58
hienkhangBạn ơi! duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-04 07:21:33
Kim Phụng1633967711Truyện drop r hả ad?? S k thấy ra tiếp ạ - sent 2023-02-13 22:35:35
bichtraTruyện ko ra chap nào nữa thế? - sent 2023-01-30 17:33:26
dan123456Bao giờ có chương mới vậy adm? - sent 2023-01-09 12:25:09
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương