Gặp Anh Vào Ngày Tươi Đẹp Nhất full

Chương 44: (1) lựa chọn làm gia sư tại nhà

/306
Trước Tiếp
Trình Lạc không nói không rằng rút ra khỏi hàng, nổi giận đùng đùng đi về hướng khác.

Giang Tử Phong chậm rãi đi theo phía sau, khoé miệng mang theo ý cười nhàn nhạt. Nhưng nụ cười đó chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi lập tức tan biến.

Trình Lạc rất khó chịu vì lời nói vừa rồi của học sinh, đợi khi ông quay đầu lại, thấy Giang Tử Phong vẫn còn đi theo mình thì vẻ mặt trở nên suy sụp.

Ông xì mặt bảo Giang Tử Phong đi chỗ khác chơi, đừng có đi theo ông nữa.

Thấy Trình Lạc khó chịu, Giang Tử Phong cũng không nói nhiều mà chỉ vâng một tiếng rồi đút tay vào túi quần đi về hướng khác.

Trình Lạc nhìn dáng vẻ hờ hững của Giang Tử Phong, trông cháu trai mình như người đang đi tản bộ trong sân nhà chứ chẳng có lấy một tí cảm giác nào là đến đây chơi cả.

Ông nhìn chằm chằm vào bóng lưng Giang Tử Phong, trong lòng vẫn còn oán hận lời mà sinh viên nữ kia nói. Ông luôn tự thấy bản thân mình còn rất trẻ, nhìn ngoại hình cũng chỉ tầm ba mươi tuổi, giống ba của Giang Tử Phong ở điểm nào cơ chứ?

Sức phán đoán của con gái thời nay đúng là càng ngày càng kém. Hừ!

Trình Lạc căm giận nghĩ, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Nhưng không thể xả ra được nên đành ngồi xuống chiếc ghế dài dưới bóng cây mà hờn dỗi. Ông hối hạn nhớ thương tuổi trẻ tươi đẹp đã qua không thể quay lại, chán nản suy sụp khiến ông uể oải vô cùng.

Giang Tử Phong ở bên kia đang chậm rãi đi về phía trước, trước mặt cậu xuất hiện một tấm biển to viết bốn chữ “Căn Nhà Cổ Tích”. Cánh cửa kia khép hờ, có thể loáng thoáng trông thấy đủ loại búp bê hình người đang nhảy nhót ở bên trong, nhạc phim hoạt hình sôi động vang lên, nhìn qua mọi thứ trông thật náo nhiệt.

Nhưng sự náo nhiệt này chẳng có quan hệ gì với Giang Tử Phong cả.

Cậu gỡ kẹp tóc hình con gà ra khỏi tóc rồi tiện tay vứt vào thùng rác bên cạnh.

Vốn dĩ cậu chẳng thích gì mấy thứ đồ chơi nhỏ này, vừa rồi kẹp nó lên đầu chỉ vì cố tình muốn làm khó Trình Lạc, muốn ông không thể từ chối mà cũng phải kẹp lên đầu mà thôi.

Cậu muốn mượn thứ này để bày tỏ thái độ kháng cự của mình khi phải đến đây. Nhưng hiện giờ xem ra, tương lại người kháng cự khi đến Disneyland hẳn là Trình Lạc mới đúng.

Nghĩ đến cảnh xảy ra lúc xếp hàng, Giang Tử Phong bất giác buồn cười, nhờ có tai nạn đó mà Trình Lạc không còn tâm trạng ràng buộc cậu nữa, nhờ vậy mới khiến cậu thả lỏng được chút ít.

Giang Tử Phong nhìn phong cảnh xung quanh, cảnh vật như trong giấc mơ vậy. Đa số nhân vật hoạt hình được trưng bày ở đây cậu đều thấy quen mắt, bởi trước đó cậu từng thấy ở phòng của Lâm Nhiên rồi. Xem ra đưa cô ấy đến đây rất thích hợp.

Giang Tử Phong nghĩ vậy, theo bản năng định móc điện thoại ra chụp ảnh cho Lâm Nhiên xem. Nhưng thò tay vào túi quần lại trống trơn, chẳng thấy điện thoại đâu cả.

Bấy giờ cậu mới nhớ ra điện thoại của mình đã bị mẹ tịch thu.

Lúc này cậu không những không có điện thoại, mà ngay cả quyền sử dụng bất kỳ phần mềm xã hội nào cũng không có. Thậm chí cậu còn bị ba mẹ đưa đến Thượng Hải, nơi cách xa hàng nghìn cây số. Dùng sự hạn chế của khoảng cách để buộc cậu phải cắt đứt mọi liên lạc với Lâm Nhiên.

Nghĩ đến đây, Giang Tử Phong chợt cười lạnh.

Cậu cảm thấy mình thích Lâm Nhiên chẳng có gì sai, đó là sự lựa chọn của cậu.

Cậu cũng không cảm thấy ba mẹ sai khi lựa chọn thay mình, bởi đó cũng là lựa chọn của họ.

Dù ba mẹ cậu có phần tự cho mình là đúng, nhưng trong chuyện này chẳng ai là người sai cả.

Sai là sai ở chỗ, giờ phút này cậu chẳng có bất kỳ năng lực nào nên chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ.

Khi bị tịch thu điện thoại, cậu không có khả năng tài chính để mua một chiếc điện thoại mới.

Khi bị đưa đến Thượng Hải, cậu không có tư cách từ chối.

Khi bị bắt đến các địa điểm tham quan để giải sầu, cậu không có quyền phát biểu mong muốn thực sự của mình.

Mọi hành động của cậu đều do phụ huynh điều khiển, hoàn toàn không có quyền tự chủ.

Nếu muốn thay đổi tình hình, chỉ có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Giang Tử Phong nhìn về phía xa, mặt trời đang treo trên đỉnh đầu, ánh mặt trời chói chang nhuộm vàng cả khu vực rộng lớn.

Giang Tử Phong nhìn chằm chằm ánh sáng này, trong lòng biết đã đến lúc rồi. Phải tự chủ, phải trưởng thành, phải tự lập, phải đi theo trái tim mình, không để người khác điều khiển nữa.

Nếu muốn hoàn toàn tự chủ thì phải bắt đầu ngay từ bây giờ, hướng về tự chủ kinh tế, tự mình nắm giữ tương lai của mình trong tay.

Giang Tử Phong nhắm mắt, rồi lại mở ra.

Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng dường như đều đã thay đổi. Giang Tử Phong thu lại ý cười bên môi, đang định đi về phía trước thì chân bỗng và phải thứ gì đó, cùng với đó là tiếng “Ui da” non nớt vang lên dưới chân cậu.

Giang Tử Phong cúi đầu nhìn, thấy một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi ngã dưới chân mình. Mái tóc vàng của cậu bé như sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trông có vẻ như là con lại.

Xem ra cậu bé đi không nhìn đường nên va phải mình.

Giang Tử Phong ngồi xổm xuống đỡ cậu bé dậy, hỏi cậu bé có sao không.

Cậu bé đứng dậy nhìn Giang Tử Phong bằng ánh mắt ngơ ngác, hiển nhiên là không hiểu cậu đang nói gì.

Giang Tử Phong đổi sang tiếng Anh, hỏi lại lần nữa xem cậu bé có sao không.

Lúc này cậu bé mới cười hì hì đáp lại, “I am ok!”

Giang Tử Phong nhìn quanh nhưng không thấy ai đang tìm người cả. Rõ ràng cậu bé này chạy loạn nên bị lạc đường.

Giang Tử Phong hỏi cậu bé đến Disneyland với ai, sau khi biết cậu bé đi với dì thì bảo cậu bé nhìn quanh xem có thấy dì mình ở quanh đây không.

Cậu bé mở to mắt nhìn khắp nơi rồi lắc đầu.

“Vậy anh đưa em đến chỗ nhân viên để họ giúp em tìm dì em. Được không?” Giang Tử Phong hỏi bằng tiếng Anh.

Dường như cậu bé rất tin tưởng Giang Tử Phong, đứng im cạnh cậu nói đồng ý.

Giang Tử Phong dắt cậu bé đến chỗ nhân viên khu vui chơi, nhân viên dùng loa phát thông báo tìm trẻ lạc khắp khu Disneyland.

Một lúc lâu sau, một cô gái béo lùn hớt hải chạy vào phòng phát thanh, kêu gào ôm chầm lấy cậu bé ngoại quốc này, nói mình sắp bị doạ chết rồi.

Đợi đến khi cô gái này bình tĩnh lại, biết Giang Tử Phong là người đã giúp cháu mình thì ngẩn người hồi lâu, sau đó mới cúi đầu cảm ơn vì cậu đã đưa cháu trai mình đến chỗ nhân viên.

Giang Tử Phong xua tay nói không có gì, lúc đang định rời đi thì cô gái kia lại tỏ ra cực kỳ kích động, nhất quyết đòi mời cậu ăn cơm.

Giang Tử Phong lạnh nhạt nói không cần rồi rời đi.

Không ngờ cô gái lại kéo cậu bé đuổi theo, đỏ mặt nói lớn: “Nếu... nếu cậu không để tôi mời ăn cơm. Vậy cậu có thể cùng chơi với tôi được không? Tôi rất quen thuộc với Disneyland, chắc chắn có thể làm hướng dẫn viên du lịch dẫn cậu chơi những chỗ thú vị.”

Giang Tử Phong cảm thấy lời này không đúng cho lắm, cậu dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô gái. Khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi và gò má ửng hồng của cô gái kia, cậu liền biết cô nàng có ý với mình.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
ngocmy0708B ơi cập nhật lại chức năng tìm kiếm truyện đi b ơi , ko có cái đó ko kiếm đc truyện nào hết - sent 2023-05-19 19:58:58
hienkhangBạn ơi! duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-04 07:21:33
Kim Phụng1633967711Truyện drop r hả ad?? S k thấy ra tiếp ạ - sent 2023-02-13 22:35:35
bichtraTruyện ko ra chap nào nữa thế? - sent 2023-01-30 17:33:26
dan123456Bao giờ có chương mới vậy adm? - sent 2023-01-09 12:25:09
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương