Gặp Anh Vào Ngày Tươi Đẹp Nhất full

Chương 38: Tỏ tình nửa chừng lại bỏ cuộc

/306
Trước Tiếp
Ánh mắt bà cụ sáng long lanh, sắc mặt mơ màng, bắt đầu đắm chìm trong hồi ức tươi đẹp ngày nào.

“Bảy mươi năm trước, ba mẹ bà cũng sắp xếp cho bà một mối, người đó vừa đẹp trai vừa có gia cảnh không tồi, rất môn đăng hộ đối với nhà bà. Còn chồng bà thì sao nào, chỉ có hai bàn tay trắng, trong nhà không có thứ gì đáng tiền. Người nhà bà không ai vừa ý cả. Nhưng chồng bà đối xử với bà rất tốt, bà quyết chí chọn ông ấy cũng vì tấm chân tình đó. Ở bên ông ấy từ trẻ đến già, giờ đã sắp xuống mồ, bà vẫn thấy ông ấy rất tốt, không ai sánh bằng.”

Nói rồi, bà cụ mỉm cười ngọt ngào.

Làn da khô quắt của bà cụ càng thêm nhăn nheo khi mỉm cười, nhưng Trương Hạo thấy bà cụ không hề già nua tí nào.

Nụ cười của bà cụ thấm đượm nét dịu dàng được vun đắp qua bao năm tháng.

Chốc lát sau, một ông cụ tóc bạc phơ đi đến, dù luôn miệng trách bà cụ chạy lung tung, hại mình đi tìm bở hơi tại nhưng đồng thời lại nắm chặt lấy tay bà cụ đầy lo lắng, cứ như thể vừa tìm được món bảo vật mình vừa đánh mất.

Thoạt trông tưởng chừng chuyện bé xé ra to, nhưng quả thật quan trọng vô cùng.

Trương Hạo nhìn theo bóng dáng hai ông bà sánh bước bên nhau, lòng chợt xúc động.

Cậu ta nghĩ biết đâu mình và Lâm Nhiên cũng có thể mặn nồng như thế khi về già, mình cũng có thể đối xử tốt với Lâm Nhiên năm này qua tháng nọ, dựa vào đâu mà bảo mình thua kém Giang Tử Phong.

Giang Tử Phong có thể làm được như mình không?

Ý chí chiến đấu dâng trào trong lòng Trương Hạo, cậu ta bỗng dưng muốn bày tỏ cõi lòng với Lâm Nhiên chứ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

Tựa như bà cụ đã nói, trong tình yêu, chân tình có thể chiến thắng hết thảy.

Trương Hạo cảm thấy lòng mình ngập tràn dũng khí, dứt khoát chạy thẳng đến nhà Lâm Nhiên, không ngừng gõ cửa nhà cô.

Lâm Nhiên mở cửa, thấy là Trương Hạo bèn bảo cậu ta đứng đó đợi mình mà không để cậu ta kịp lên tiếng. Cô chạy ù vào nhà, vừa chạy vừa nói: “Mình đang định gọi điện thoại cho cậu đấy, mình đã chuẩn bị xong quà thăm bệnh cho Giang Tử Phong rồi, hai chúng ta cùng đến bệnh viện thôi.”

Lâm Nhiên cầm lấy lãng quà đặt trong phòng khách, chuẩn bị ra cửa.

Giờ phút này, Trương Hạo không muốn nghe đến tên của Giang Tử Phong, cậu ta bước vào phòng khách, vội vàng lên tiếng: “Mình đến đây là vì có chuyện muốn nói với cậu.”

“Có chuyện gì thì đi bệnh viện về rồi nói.”

Lâm Nhiên không để ý đến vẻ mặt trịnh trọng của Trương Hạo, cô nhét lãng quà trong tay cho Trương Hạo rồi nhìn về phía sau lưng cậu ta, hỏi: “Tô Thành không đến à? Chuyện hôm qua cậu ấy cũng có phần, giờ chuẩn bị đi thăm Giang Tử Phong thì lại không đến, thật là quá quắt.”

Trương Hạo đặt lãng quà trong tay xuống bàn rồi kéo tay Lâm Nhiên, nghiêm nghị nói: “Mình có chuyện muốn nói, thật đấy.”

“Chuyện gì vậy?”

Thấy Trương Hạo nghiệm mặt, Lâm Nhiên cũng thôi cười đùa.

Trước ánh mắt chăm chú của Lâm Nhiên, dũng khí của Trương Hạo chợt bay biển đi phân nửa, cậu ta bỗng dưng thấy căng thẳng, ấp úng lên tiếng: “Là... là... mình...”

“Rốt cuộc cậu làm sao thế?”

Lâm Nhiên hết chịu nối điệu bộ ấp a ấp úng của Trương Hạo, cô chưa bao giờ thấy cậu ta rụt rè thể này.

Trương Hạo đang bận sắp xếp từ ngữ trong đầu, sợ chưa gì đã nói thẳng “Mình thích cậu” thì hơi sỗ sàng, ngộ nhỡ làm Lâm Nhiên giật mình thì sao. Có vẻ nên chuẩn bị khúc mở đầu, nhưng mà mở đầu thế nào đây?

Trương Hạo cau mày nghĩ ngợi, cố vắt óc tìm từ ngữ phù hợp.

Thấy sắc mặt Trương Hạo thay đổi xoành xoạch, Lâm Nhiên không hiểu nổi cậu ta bị làm sao. Cô sắp hết kiên nhẫn, nhưng lại không tiện cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu ta, đành đứng đấy chờ đợi.

Trương Hạo suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng thốt ra một câu.

Cậu ta không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhiên, đành ngẩng đầu nhìn trời mà hỏi: “Lâm Nhiên này, cậu thấy quan hệ giữa hai chúng ta thế nào?”

“Cậu hỏi gì nhảm thế? Hai chúng ta là bạn thân từ bé đến lớn, đương nhiên là có quan hệ tốt rồi.”

Nói đến đây, Lâm Nhiên nhìn gương mặt mất tự nhiên của Trương Hạo, lập tức hiểu ra: “Trương Hạo, có phải cậu có việc muốn nhờ mình giúp không? Cứ nói thẳng ra được rồi, chỗ bạn bè thân thiết có gì mà quanh co vòng vèo, nếu có thể giúp thì mình sẽ không từ chối đâu.”

Nghe Lâm Nhiên nói vậy, Trương Hạo sửng sốt, hỏi cô: “Sao cậu lại nghĩ thế?”

“Cảnh này quá quen thuộc còn gì? Cậu không xem phim truyền hình à, thường thì khi muốn nhờ ai giúp đỡ chuyện gì, thoạt đầu người ta sẽ nói quan hệ giữa mình và đối phương tốt thế nào, có vậy đối phương mới khó lòng từ chối, buộc phải ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ không đúng à?”

Lâm Nhiên vuốt tóc, hỏi ngược lại Trương Hạo.

Trương Hạo á khẩu, nhưng hình như Lâm Nhiên nói vậy cũng có lí.

Cậu ta chỉ biết trách mình chọn cách mở lời không đúng, dẫn đến lạc đề.

Trương Hạo rầu rĩ vô cùng, đột nhiên chùn bước. Cậu ta cảm thấy chuyện này không thể nóng vội, phải chuẩn bị kỹ càng mới được.

Dũng khí của Trương Hạo bay biển, bắt đầu lộ vẻ lo âu.

Thấy Lâm Nhiên bình thản như thường, nỗi lo lúc trước lại tái hiện trong lòng cậu ta, ngộ nhỡ tỏ tình thất bại, với tính tình của Lâm Nhiên, hai người họ còn có thể là bạn bè nữa không?

Nhưng nếu cứ trì hoãn không dám tỏ tình, ngộ nhỡ bị Giang Tử Phong phỗng tay trên thì sao, Trương Hạo sợ khi ấy mình sẽ chẳng còn cơ hội.

Nhất thời, Trương Hạo rối rắm vô cùng, không biết có nên tỏ tình hay không.

Cậu ta cứ do dự mãi đến khi có tiếng bước chân vang lên, Hứa Tình xuất hiện bên cửa.

“Lâm Nhiên, sao con không đóng cửa, thật bất cẩn quá đi mất.”

Hứa Tình xách giỏ thức ăn vào nhà, vừa trách Lâm Nhiên vừa đóng cửa lại.

Thấy Trương Hạo đang đứng trong phòng khách, bà lập tức nở nụ cười: “Trương Hạo đến chơi đấy à, cháu đứng đó làm gì, mau ngồi đi.”

Sau khi mời Trương Hạo ngồi, Hứa Tình quay sang cằn nhằn Lâm Nhiên: “Con đi pha trà cho Trương Hạo đi chứ, khách đến nhà mà cũng không biết mời trà nữa.”

“Cậu ấy thì khách khứa nỗi gì.”

Lâm Nhiên lầm bầm nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, xuống bếp lấy nước.

Trương Hạo vội từ chối: “Dì à, không cần khách khí đầu ạ.”

“Phải thế chứ.”

Hứa Tình đặt giỏ thức ăn xuống bàn ăn, mở một túi nilon ra rồi bày thức ăn chế biến sẵn vào đĩa, vừa làm vừa nói với Trương Hạo: “Trương Hạo ạ, trưa nay ở lại nhà dì ăn cơm nhé, vừa hay dì mới mua gà nướng và tôm đất, bọn trẻ mấy đứa thích ăn mấy món này lắm đây.”

Trương Hạo xua tay từ chối.

Hứa Tình và giận, bảo Trương Hạo quá khách sáo.

Lâm Nhiên bưng nước đi ra khỏi bếp, nói với Hứa Tình: “Mẹ à, cậu ấy không ở lại ăn cơm được đầu, trưa nay con cũng không ăn ở nhà. Lát nữa bọn con định đi bệnh viện thăm Giang Tử Phong, không kịp ăn cơm đâu.”

Hứa Tình không vừa ý: “Đi thăm bệnh thì mất bao lâu đâu? Hai đứa ăn cơm rồi hẵng đi, cơm sắp chín rồi, mẹ xào thêm mấy món, nhoáng cái là xong.”

Lâm Nhiên đưa cốc nước cho Trương Hạo rồi trả lời Hứa Tình: “Ăn cơm nữa thì e muộn mất, mẹ xem giờ đã mười giờ rưỡi rồi, cơm nước xong xuôi, đến bệnh viện đã là giữa trưa, không chừng Giang Tử Phong đã nghỉ trưa rồi, thế thì bất tiện lắm.”

Hứa Tình đang bày gà nướng ra đĩa, nghe vậy thì ngừng tay, phàn nàn với Lâm Nhiên: “Con không ăn cơm sao không nói sớm, làm mẹ mất công mua nhiều thức ăn thế này. Mẹ mua tôm tươi roi rói, còn sống nhăn, không biết đến tối có chết mất không nữa, ăn tôm chết không tốt cho sức khỏe.”

Lâm Nhiên đáp: “Tôm đầu dễ chết đến thế, mẹ cứ cho vào trong nước, để cả ngày cũng không chết được đầu, bữa sau ăn cũng được mà.”

Hứa Tình lườm Lâm Nhiên, rửa tay rồi về phòng lấy ví tiền, vốn định đưa cho cô hai trăm tệ nhưng rồi lại nghĩ Trương Hạo ăn rất khỏe, đành đưa hẳn bốn trăm.

“Vậy trưa nay hai đứa ăn ngoài đi.”

Lâm Nhiên nhìn số tiền mẹ đưa, nghĩ bụng ăn xong chắc cũng còn thừa một nửa, lập tức cầm lấy rồi cho vào túi, hớn hở gật đầu lia.

Lâm Nhiên và Trương Hạo một người cầm bó hoa, người kia xách lãng trái cây. Hai người thay giày, chuẩn bị đi ra ngoài. Hứa Tình dặn với theo, bảo tối đến nhớ về nhà ăn cơm.

Lâm Nhiên vâng dạ rồi theo Trương Hạo ra khỏi cửa.

Vừa ra ngoài, Lâm Nhiên thở phào một hơi, phàn nàn với Trương Hạo: “Mẹ mình thật nhiều chuyện, không ăn cơm thì không ăn cơm chứ, chẳng lẽ mình không ăn ở nhà thì mẹ mình có thể làm ít đi hai món à? Sao mà dông dài thế không biết.”

Trương Hạo cười, cảm thấy cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con vừa rồi thật thú vị, bèn nói: “Vậy cũng tốt mà, cậu đúng là có số sướng mà không biết hưởng. Cậu nhìn ba mẹ mình mà xem, bận rộn tối mặt cả ngày, bình thường có ngó ngàng gì đến mình đầu, đến thời điểm mấu chốt lại kiếm chuyện với mình, so ra mình còn thảm hơn cậu nhiều.”

Lâm Nhiên lập tức gặng hỏi: “Sao vậy, ba mẹ cậu kiếm chuyện gì à?”

“Thì chuyện đăng kí nguyện vọng chứ gì.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
ngocmy0708B ơi cập nhật lại chức năng tìm kiếm truyện đi b ơi , ko có cái đó ko kiếm đc truyện nào hết - sent 2023-05-19 19:58:58
hienkhangBạn ơi! duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-04 07:21:33
Kim Phụng1633967711Truyện drop r hả ad?? S k thấy ra tiếp ạ - sent 2023-02-13 22:35:35
bichtraTruyện ko ra chap nào nữa thế? - sent 2023-01-30 17:33:26
dan123456Bao giờ có chương mới vậy adm? - sent 2023-01-09 12:25:09
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương