An Mộ Thần nghĩ, chỉ cần cậu nhảy từ đây xuống thì tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt, sẽ không còn ai có thể cười nhạo mỉa mai cậu, cậu cũng sẽ không cần phải mất ngủ cả đêm, cậu sẽ được giải thoát.
An Mộ Thần cứ đứng như thế, cậu muốn bước qua lan can kia, nhưng cậu phát hiện ra mình đang run rẩy, chỉ cần nghĩ đến cái chết là cậu càng run dữ dội hon.
Càng nhìn xuống thì càng sợ hãi.
Cuối cùng cậu lùi về sau, rời khỏi lan can, cậu ngồi sụp xuống, ôm chân khóc nức nở trong đau đớn. Cậu là một kẻ hèn nhát, vì sao đến cả chết mà cậu cũng không dám? Vì sao, An Mộ Thần, mày thật là kém cỏi!