Hiệu Sách Đêm Khuya

Chương 10: Đại ca!

/220
Trước Tiếp
Thấp thỏm, bất an, lại có chút vui vẻ và mơ hồ, đây có lẽ là cảm giác của Châu Trạch trên đường bắt xe đi tới ngoại ô thành phố Thông.

Anh thiếu tiền, rất thiếu tiền, nhưng anh không cần nhiều tiền, anh cần nhiều tiền cũng không có ích gì, ít nhất là tạm thời không có ích gì.

Vì chết đi sống lại, rắc rối của kiếp trước, phiền phức của kiếp này, anh cần một khoản tiền để giải quyết, sau đó chính là tính việc lâu dài, chứ không phải phô trương lãng phí cuộc đời.

Ví dụ như rời khỏi nhà họ Lâm, tuy Lâm Vãn Thu rất đẹp rất có khí chất, nhưng anh thật sự lười trở về cái nhà đó, mọi người cũng không phải máu mủ ruột thịt, trông Từ Lạc cũng không giống từng được hưởng thụ, đương nhiên cũng không có mắc nợ gì.

Cho nên nói “Bye bye” cũng không áp lực lắm.

Nhưng muốn rời khỏi cái nhà đó thì phải chuẩn bị một vài thứ, mình phải có chỗ ở, còn phải mua một cái tủ đông có chất lượng tốt một chút.

Châu Trạch không dám đến chợ bán đồ cũ mua một cái tủ đông đã qua sử dụng, lỡ như xảy ra vấn đề gì mình nằm ngủ bên trong cuối cùng lên đường thì chẳng phải lỗ nặng sao?

Tiền!

Làm ma rồi vẫn cần tiền.

Nhưng người khi nãy gọi điện thoại cho Từ Lạc khiến Châu Trạch cảm thấy hơi lo lắng bất an, Từ Lạc có thân phận một kẻ ở rể, khiếp nhược đến mức mặc cho bố mẹ vợ sỉ nhục, hèn nhát đến mức chia giường ngủ với vợ, kết quả lại là một đại ca xã hội đen?

Được rồi, sự mâu thuẫn thế này thật sự rất kích thích, cũng rất giống với tình tiết trong phim Mỹ, nhân vật lợi hại luôn có một thân phận khiến người ta cảm thấy rất bình thường ngoài đời thực.

Ví dụ như Spiderman là một học sinh trung học, Superman là một phóng viên của toà soạn.

Như vậy, mình nên xử lý cục diện này thế nào?

Xử lý đám người kia ra sao đây?

Châu Trạch không muốn thân phận này của mình có “vết nhơ”, vì nó sẽ mang đến rất nhiều phiền phức, sự truy xét của cảnh sát ở thế giới hiện thực đã rất khó ứng phó rồi, huống hồ còn có người mà ông lão và người phụ nữ không mặt từng nói “sẽ phát hiện ra và bắt anh” kia.

Châu Trạch cảm thấy đau đầu và không quen, nhưng anh vẫn đi tới xưởng phân bón bỏ hoang kia.

Có hai người ngồi trước cửa xưởng phân bón, một người mặc áo choàng quân phục vừa cũ vừa rách, một người mặc một bộ vest rẻ tiền.

Hai người ngồi xổm ở đó, trong miệng đều ngậm một điếu thuốc, đang nuốt mây nhả khói.

Châu Trạch trả tiền rồi xuống xe, đối phương lập tức đứng lên, chủ động đi tới.

“Đại ca của chúng tôi đang đợi anh.” Người đàn ông mặc áo choàng quân phục nói với giọng điệu nặng nề.

Châu Trạch gật đầu, sau đó đi vào trong với anh ta, người đàn ông mặc vest thì tiếp tục ngồi xổm ở đó hút thuốc, giống như đang trông chừng.

Sau khi đi vào, Châu Trạch nhìn thấy một tên béo đầu trọc đeo dây chuyền vàng đang ngồi trên ghế nhựa tự rót tự uống, thấy Châu Trạch đi tới, gã ta lập tức đứng dậy.

“Anh Từ, cuối cùng anh cũng đến.”

Tên béo rất to con, cao khoảng một mét tám mươi lăm, gã đeo dây chuyền vàng rất to, trông rất khoa trương, lại thêm bột vàng do dây chuyền vàng làm dính lên cổ, trông càng khoa trương hơn.

“Hàng đâu?”

Châu Trạch để tay ở sau lưng, mười ngón tay đan chéo nhau, nơi này chỉ có ba người, muốn đánh gục hết bọn họ cũng không thành vấn đề, nhưng sau khi đánh gục thì làm thế nào? Nếu giao cho cảnh sát chẳng phải anh cũng sẽ bị khai ra sao?

Anh tự xử lý thì sao nhỉ? Có nghĩa là tự tiêu diệt bọn họ? Nhưng dường như như thế cũng không tốt lắm, với thân phận nhạy cảm của anh, nếu tuỳ tiện giết người, nói không chừng sẽ bị cắn ngược như lúc tuỳ ý cứu người, anh không muốn tuỳ tiện thử nghiệm.

“Anh Từ vẫn sảng khoái giống như trước đây!”

Tên béo lau miệng, sau đó giơ tay vỗ lên vai Châu Trạch.

Khoé miệng Châu Trạch giật giật, anh hít sâu một hơi, cố nén không hất cái tay béo ú của tên này xuống.

“Mời, ở đây!”

Tên béo ra hiệu mời, dẫn Châu Trạch đi vào một nhà kho nhỏ ở sân sau.

Sau khi đi vào, Châu Trạch hơi trợn mắt.

Hàng chất đống thành một cái núi nhỏ, bên trên phủ túi giấy màu đen.

Trước kia Châu Trạch chưa từng làm chuyện vi phạm pháp luật, nhưng rõ ràng nhiều hàng như vậy theo phán định của luật pháp đã đủ để anh bị tử hình mấy trăm lần rồi, ăn nhiều như thế sao mà tiêu hoá nổi.

“Không chỉ thành phố Thông thôi phải không?” Thật ra Châu Trạch rất muốn hỏi có phải bọn họ vừa mới cướp từ Tam Giác Vàng về không?

“Đương nhiên rồi anh Từ, thành phố Thông này quá nhỏ, nhóm hàng cuối cùng này vẫn sẽ dùng thành phố Thông làm cầu nối để tuồn vào Thượng Hải.” Tên béo vươn vai: “Lần này chúng ta tranh thủ thời gian mau chóng xử lý hết hàng, như thế sẽ có thể kiếm được một khoản tiền lớn.”

Châu Trạch giơ tay sờ trán mình rồi nói bằng giọng khổ sở: “Chắc trong chốc lát sẽ rất khó xử lý hết nhỉ?”

Dù sao cũng không phải bán cải trắng, chạy chiếc xe ba bánh cầm theo loa đi rao là bán được.

“Việc này anh Từ cứ yên tâm, chúng ta chỉ cần chia nhóm hàng này cho người bên dưới là được, dù không lời bằng mình tự bán, nhưng được cái nhanh, xuất hàng có đảm bảo, đợi làm xong nhóm hàng này, chúng ta lại bắt đầu nhóm hàng khác.” Tên béo phản bác lời của anh.

Từ Lạc à Từ Lạc, ngay cả mạng lưới bán ma tuý cũng đã xây dựng xong rồi, cậu đúng là giỏi thật đấy…

Một đại ca như vậy lại bị tên ngốc kia đánh chết chỉ vì cướp ba trăm tệ!

“Anh Từ, anh đến xem thử phẩm chất nhóm hàng này đi.”

Tên béo vừa nói vừa mở túi giấy bên trên.

Sau đó, Châu Trạch tỏ vẻ ngạc nhiên.

Vì cái anh thấy không phải ma tuý chất đống như núi, mà là một chồng sách và CD.

Chẳng lẽ là trong khe hở của sách?

“Anh Từ, nhờ phúc bạn học của anh, lô hàng này được lấy về rất dễ dàng, những CD này đều là phim hot vẫn còn đang công chiếu trong rạp, tôi còn cố ý sao chép thêm mấy phim hành động tình cảm vào, những sách lậu và tiểu thuyết ngôn tình này cũng là tác phẩm đang bán chạy trên thị trường. Còn có hai mươi bộ hậu truyện bản mở rộng hai triệu chữ truyện 18+ mà anh viết, rất nhiều người đã đặt trước rồi, không sợ không bán được.”

“Hàng mà anh nói là những thứ này à?” Châu Trạch hỏi tên béo.

“Đúng thế?” Tên béo sửng sốt: “Là những thứ này thôi.”

Thất vọng.

Rất thất vọng.

Vô cùng thất vọng. Đồng thời còn cảm thấy xấu hổ.

Cuối cùng Từ Lạc vẫn là Từ Lạc, anh ta vì bán chạy những đồ lậu này mà còn tự mình viết tiếp truyện 18+, hơn nữa còn viết hậu truyện hai triệu chữ.

Rốt cuộc là anh ta rảnh đến mức nào vậy…

“Tôi có thể rút ra bao nhiêu?” Châu Trạch hỏi: “Tôi định rút lui.”

Hợp tác làm ăn có lẽ sẽ có tiền vốn đầu tư,

“Cái gì? Anh Từ, anh định rút lui ư?” Tên béo hơi bất ngờ nói: “Bây giờ chỉ còn đợi kiếm tiền thôi, anh lại muốn rút lui vào lúc này?”

“Ừm, chuyện này hơi không phù hợp với giá trị quan, tôi không muốn làm nữa.”

Châu Trạch rất nghiêm túc nói, anh không muốn mạo hiểm, nhất là trước khi chưa ổn định cuộc sống hiện tại, không muốn bị cuốn vào trong vòng xoáy nào.

“…” Tên béo.

“…” Người đàn ông mặc áo choàng quân đội.

“Anh Từ có tính giác ngộ, tôi rất khâm phục, lúc trước anh đã góp vốn đầu tư…”

Tên béo giơ hai ngón tay ra, nói: “Hai mươi nghìn tệ.”

“Hai mươi nghìn tệ thì hai mươi nghìn tệ, tôi lấy tiền, chuyện sau đó không liên quan đến tôi.” Châu Trạch cũng lười tính toán những việc này, có thể có hai mươi nghìn tệ đã coi như giải quyết vấn đề trước mắt rồi.

“Được rồi, chỗ tôi vẫn có hai mươi nghìn tệ.” Tên béo gật đầu, đi lấy tiền.

Khoảng mười lăm phút sau, Châu Trạch để hai mươi nghìn tệ trong túi, gọi xe trở về thành phố.

Anh không vội về hiệu sách mà đến nơi bán đồ điện, bỏ hơn mười nghìn mua một cái tủ đông, bình thường những người buôn bán hay dùng nó để cất trữ lương thực, cũng xem như một loại khá cao cấp, Châu Trạch trả tiền cũng không tiếc, dù sao sau này mình phải ngủ bên trong nó, đồ rẻ sợ sẽ xảy ra vấn đề.

Người bán rất nhiệt tình, gọi một cái xe chở hàng nhỏ giao tủ đông đến... hiệu sách giúp Châu Trạch.

Sau khi dọn tủ đông vào trong hiệu sách cùng Châu Trạch, tài xế còn hơi ngạc nhiên.

“Ông chủ, ông mở hiệu sách cũng phải dùng tới tủ đông sao?” Tài xế hỏi.

Châu Trạch đưa ông ta một điếu thuốc: “Làm ăn không được khá khẩm lắm, định bán thêm hải sản.”

Tài xế nhận điếu thuốc rồi đi, dù sao hàng cũng đã đưa đến, ông ta cũng không cần bận tâm những chuyện khác.

Trong hiệu sách có một cái gác, vốn được Từ Lạc dùng để cất sách, Châu Trạch dọn dẹp lại rồi để tủ đông lên đó, nhìn “giường mới” của mình, cuối cùng Châu Trạch cũng thấy yên tâm hơn.

Châu Trạch đi từ tầng hai xuống, phát hiện một người xuất hiện trong hiệu sách, không phải khách, mà là “vợ” mình.

Bác sĩ Lâm đang lật xem một quyển tạp chí, thấy Châu Trạch đi xuống thì nghi ngờ: “Bận rộn gì trên đó thế?”

“Sắp xếp lại hàng hoá.” Châu Trạch trả lời qua loa.

“Tôi tan làm rồi.” Bác sĩ Lâm nói.

“Ừm.” Tan làm cũng đâu có ngủ với tôi…

“Cô bé kia đã tỉnh lại.” Bác sĩ Lâm nhìn về phía Châu Trạch: “Bố cô bé muốn mời người của khoa chúng tôi đi ăn bữa tối ở nhà hàng thành phố Thông, anh cũng đi cùng đi.”

“Tôi đi làm gì?”

“Sau khi tỉnh lại cô bé vẫn luôn gọi chú.” Bác sĩ Lâm hơi tò mò hỏi Châu Trạch: “Lúc trước anh gặp cô bé rồi à?”

“Con người cho dù hôn mê cũng vẫn có cảm giác mà.” Châu Trạch tiếp tục bịa chuyện: “Lúc tôi cứu cô bé, rất có thể cô bé đã cảm nhận được.”

“Đi không?” Bác sĩ Lâm hỏi.

“Không đi.” Châu Trạch lắc đầu: “Tôi không đói, không muốn ăn.”

Bác sĩ Lâm gật đầu, cũng không ép buộc anh, dường như cô định đi, nhưng đi tới cửa hiệu sách thì lại dừng bước: “Tối nay anh có về nhà không?”

Lại trở về vấn đề quen thuộc.

Tôi về nhà cô cũng không ngủ với tôi.

Cho nên, Châu Trạch rất quả quyết trả lời: “Không về, gần đây tôi hơi bận.”

Ừm, dù việc làm ăn của hiệu sách đã vắng như chùa bà đanh rồi.

Bác sĩ Lâm hơi do dự, cuối cùng cũng không nói gì, lấy chìa khoá xe từ trong túi chuẩn bị rời đi.

Lúc này.

Một tiếng “bịch” vang lên.

Bác sĩ Lâm xoay người, nhìn thấy “chồng” mình đã ngã nhào lên kệ sách, sách trên kệ rơi khắp nơi.

“Anh sao vậy?” Bác sĩ Lâm lập tức đi qua kiểm tra tình trạng của Châu Trạch.

Châu Trạch cảm thấy mình bắt đầu hoa mắt, tầm mắt khó mà tập trung nhìn vào một điểm, lồng ngực không ngừng phập phồng, đồng thời dưới chân còn nhũn ra như giẫm phải bông vải, hoàn toàn mất đi trọng tâm: “Đói muốn ngất luôn rồi…”

Châu Trạch trả lời.

Đã mấy ngày rồi anh không ăn cơm.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
1568388189Mình xin lịch ra truyện đi ad - sent 2022-06-08 22:49:01
an tranthienLịch ra truyện ntn v ad? - sent 2022-05-13 10:02:42
daicalanhdaocô vợ hung tàn của thiếu quyền có đăng rồi mà bà - sent 2022-05-12 09:57:09
kim dung tranĐọc giới thiệu thấy hấp dẫn ghê á - sent 2022-05-12 01:34:36
xuandieula2003ad ra truyện cô vợ hung tàn của thiếu quyền đi ah - sent 2022-05-10 13:04:03
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương