Hiệu Sách Đêm Khuya

Chương 2: Địa ngục!

/220
Trước Tiếp
Lạnh, lạnh quá…

Châu Trạch không hiểu tại sao nơi này lại lạnh đến thế, anh đang đi trên một con đường nhỏ âm u vắng vẻ, hoa tươi nở đầy hai bên đường nhưng lại không có chút gì gọi là xinh đẹp lãng mạn, từng đóa hoa kiều diễm giống như đang châm chọc, cũng giống như những vị khán giả đang quan sát anh.

Hoa nở đôi bờ, người đến chốn vãng sinh.

Châu Trạch nhớ ký ức cuối cùng của bản thân anh là lửa, lửa lớn, ngọn lửa đáng sợ hoàn toàn nuốt chửng anh, nhiệt độ nóng hầm hập khiến con người ta cảm thấy sợ hãi đó thiêu đốt anh thành tro bụi.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh lại xuất hiện ở nơi này.

Thật ra trên con đường này còn có rất nhiều người, có người già, có trẻ nhỏ, cũng có những người trẻ tuổi và trung niên, có nam có nữ, quần áo mọi người đang mặc cũng không giống nhau.

Có người ăn mặc rất đơn giản, có người ăn mặc rất nổi bật, khuôn mặt cũng được trang điểm quá lòe loẹt.

Ai nấy đều kiễng chân đi, không một ai nói chuyện, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào khác, chỉ còn lại tiếng “loẹt xoẹt” thỉnh thoảng được phát ra do đế giày ma sát với mặt đường mà thôi.

Châu Trạch cũng cứng nhắc đi về phía trước như mọi người, thỉnh thoảng anh lại nhìn xung quanh, rồi lại nhìn về phía sau, anh cũng lờ mờ ý thức được bản thân đã đến nơi nào.

Anh đã chết rồi.

Nơi này chính là địa ngục.

Nơi này là thế giới của người chết, là cõi đi về của người đã khuất.

Chung quy lại là anh vẫn chết.

Anh không biết phải làm gì, cũng không biết phải lựa chọn ra sao nữa. Anh không muốn chết, chẳng ai là người muốn chết cả, anh hoàn toàn không biết bản thân mình phải làm gì mới được, anh cảm thấy mất phương hướng, cũng rất bất lực.

“Í a…”

Một điệu hát dân gian trong trẻo từ xa truyền đến. Châu Trạch quay đầu lại thì nhìn thấy từng bông hoa đỏ tươi đang từ xa đi tới, mà những người xung quanh đều làm ngơ như không thấy, vẫn tiếp tục thờ ơ mà kiễng chân đi về phía trước.

Sau khi đến gần Châu Trạch mới nhìn rõ, những bông hoa đỏ tươi đó là những chiếc ô hoa đào giấy, xa xa, một nhóm phụ nữ xếp thành một hàng đang cầm ô thướt tha bước đến.

Bọn họ cao gầy, tất cả đều mặc sườn xám màu tím.

Những người phụ nữ đó đều búi tóc gọn gàng, thậm chí đến bước đi cũng rất đều nhau, giống như đoàn ca múa ưu tú nhất thế gian này, hơn nữa còn được luyện tập hơn trăm năm rồi.

Bọn họ đang đi, bọn họ đang tiến hành, đi từ đầu này sang đầu khác của con đường nhỏ, lướt qua trước mặt Châu Trạch một cách ngẫu nhiên.

Trang điểm kỹ càng, làn da trắng muốt, điệu hát trong trẻo mà họ đang ngân nga ấy tạo nên bầu không khí của Thượng Hải cổ xưa trong màn mưa phùn bay bay mù mịt.

Trên cổ tay của mỗi người phụ nữ đều đeo vòng tay, màu sắc không giống nhau, kích cỡ cũng khác biệt, càng làm nổi bật cổ tay trắng như tuyết của họ, khiến người khác nhìn mãi không muốn rời mắt.

Tiếc là, không phải bọn họ đang đi trên phố đi bộ thương mại Nam Đại, cũng không phải là đang trong câu lạc bộ lộng lẫy đẳng cấp, mà bọn họ đang bước trên con đường xuống suối vàng, lướt qua biển hoa bỉ ngạn.

Bọn họ nhìn thẳng, người phía sau nhìn chằm chằm vào người phía trước, ánh mắt của người đi đầu tiên trống rỗng vô hồn.

Lúc người phụ nữ cuối cùng đi lướt qua Châu Trạch, bất chợt cô ta quay đầu sang nhìn anh.

Thế giới vốn đang tốt đẹp bỗng chốc trở nên cực kỳ cực đoan.

Sợ hãi ư?

Tất nhiên là sợ rồi!

Buồn nôn ư?

Tất nhiên là buồn nôn rồi!

Nhưng Châu Trạch đã là một người chết rồi, con người sẽ bị dọa cho chết khiếp, nhưng ma thì sao?

Người phụ nữ đó nhìn Châu Trạch, Châu Trạch cũng nhìn người phụ nữ đó, ánh mắt của hai người khẽ chạm nhau, sau đó người phụ nữ tiếp tục đi về phía trước, cơ thể lắc lư, dáng người uyển chuyển, thướt tha.

“Các cô… đi đâu vậy?”

Châu Trạch vô thức đi theo những người phụ nữ đó về phía trước, rời khỏi đội ngũ ban đầu, chẳng có ai trong số những người đang lặng lẽ đi trên con đường nhỏ nhìn về hướng này, dường như bọn họ không có suy nghĩ, cũng không có nhận thức, còn Châu Trạch dường như chính là sự khác biệt trong số đó.

Bước chân của những phụ nữ kia như tỏa ra sương khói, bọn họ vẫn cứ đi về phía trước, lặng lẽ, lạnh lẽo như băng.

Bầu không khí vốn đang bị đè nén, bởi vì sự xuất hiện của họ lại càng khiến người ta cảm thấy vắng lặng hơn.

Châu Trạch tiếp tục đi về phía trước, anh đi theo bọn họ.

Sau đó, Châu Trạch nhìn thấy từng người từng người trong số bọn họ tiến vào hồ nước ở trước mặt. Hồ nước không lớn, giống như mặt gương, sự tiến vào của bọn họ dường như đã phá vỡ sự yên tĩnh ở đó, làm gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.

Mấy người phụ nữ đi trước, đầu của họ đã ngập trong nước rồi, những người phụ nữ phía sau cũng đang tiếp tục đi theo.

Châu Trạch đi đến bên hồ nước, anh không đi theo họ xuống đó mà chỉ đứng ở đó nhìn theo.

Tất cả những thứ ở đây đều hoàn toàn lạ lẫm với anh, đời người chỉ có một cơ hội đi vào, mà sau khi đi vào rồi sẽ không còn cách nào bước ra nữa.

Giữa hồ nước có thứ gì đó đang trôi nổi.

Là một đôi tay thon dài nhỏ nhắn, móng tay được sơn màu đỏ, làn da trắng trẻo. Đôi tay đó đang múa, như mộng như ảo, chỉ trong phút chốc, ánh nhìn của người khác bị thu hút, không thể rời mắt nhìn đi nơi khác.

Cái đẹp là thứ thu hút người khác, còn cái đẹp kiểu này lại là thứ hút hồn.

Ánh mắt của Châu Trạch dần dần lộ ra vẻ say mê, thậm chí đến bản thân anh còn không biết rằng bản thân mình đã không thể kiềm chế được mà bắt đầu đi về phía trước rồi.

Đầu tiên là bàn chân, sau đó là đầu gối, tiếp nữa là phần bụng, cuối cùng, nước trong hồ đã ngập đến cổ anh, thậm chí cả người anh đều đã chìm vào trong hồ nước.

Nước hồ không lạnh, thậm chí còn rất ấm áp, mặt nước trong veo, khả năng nhìn thấy đáy là rất cao. Sau khi tiến vào trong nước, cũng chẳng có cảm giác đau đớn vì ngạt thở.

Châu Trạch nhìn thấy đoàn người phụ nữ cầm ô đi phía trước, sau khi xuống nước, họ vẫn uyển chuyển thướt tha đang tiếp tục đi về phía trước.

Ở vị trí gần anh nhất là một người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ, cô ấy đứng dưới nước nhưng đôi tay vẫn múa trên mặt nước.

Châu Trạch bắt đầu lại gần người phụ nữ mặc quần áo đỏ ấy, không phải vì sắc đẹp, cũng không phải vì những ảnh hưởng vô căn cứ, mà là vì dường như trên người người phụ nữ này có một sự lôi cuốn kỳ lạ khiến anh cảm muốn lại gần, muốn sát lại, khiến anh không thể kìm lòng.

Cuối cùng, Châu Trạch đến gần cô gái, cô gái cũng từ từ thu tay khỏi mặt nước.

Tóc của người phụ nữ ấy rất dài, cũng rất dày, giống như đang nhảy múa trong làn nước, khiến người khác không nhìn rõ khuôn mặt.

“Cuối cùng… lại đợi được… người như thế này rồi…”

Giọng nói của người phụ nữ trong trẻo, ngọt ngào, đôi tay xinh đẹp của người phụ nữ đưa ra, đặt lên vai Châu Trạch, động tác này rất thân thiết.

“Anh… đến đây với tôi…”

Ngay sau đó, mái tóc của người phụ nữ bắt đầu tản ra, từng sợi tóc đen khẽ quét qua mặt Châu Trạch.

Người đẹp lướt qua dường như là một chuyện rất có cảm xúc, nhưng sau đó, tóc của người phụ nữ bỗng biến thành sợi dây thừng chắc chắn, bắt đầu quấn chặt vào cổ của Châu Trạch.

“Anh đến đây… với tôi…”

Mái tóc tung ra, khuôn mặt không còn bị che lấp cuối cùng cũng lộ ra ngoài.

Cô ta không có khuôn mặt, mặt của cô ta bằng phẳng, không nhấp nhô, không nếp nhăn, đây là một khuôn mặt phẳng lì, đủ để khiến ngàn vạn thiếu nữ đố kỵ và ngưỡng mộ.

Nhưng cô ta không có mũi, không có miệng, không có mắt, càng không có tai, một người phụ nữ… không có mặt.

Châu Trạch cảm thấy bản thân không thể thở được, lồng ngực cũng sắp nổ tung ra rồi, cùng với đó, dường như cơ thể của anh cũng sắp sụp đổ.

Tiếng cười của người phụ nữ không mặt vẫn trong trẻo và biến ảo như trước, nhưng lọt vào tai Châu Trạch lúc này lại giống như âm thanh của ma quỷ vang vọng bên tai.

Châu Trạch đã bừng tỉnh trở lại.

Anh không biết bị dùng cách này trói chân ở đây rốt cuộc là có ý nghĩa gì, nhưng tóm lại là sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Anh ở đây… với tôi…”

Người phụ nữ không mặt tiếp tục cười, mái tóc rối bời bung xõa tán loạn.

Châu Trạch vô thức đưa tay túm lấy những sợi tóc đang quấn ở cổ mình, anh muốn thoát khỏi nó.

Người phụ nữ không mặt cảm thấy rất thú vị trước biểu hiện không biết tự lượng sức mình của anh: “Anh không thoát ra được đâu, đừng giãy giụa nữa, những người có thể đi đến đây đều có linh hồn. Tôi nuốt đủ số người có linh hồn rồi thì sẽ có cơ hội trở về! Số trời đã định sẵn rằng anh sẽ trở thành vật tế của tôi!”

Nhưng đúng vào khoảnh khắc vừa dứt lời, người phụ nữ không mặt bỗng kêu lên đầy kinh ngạc: “Sao có thể như vậy chứ… không thể nào…”

Móng tay trên mười ngón tay của Châu Trạch bắt đầu dài ra, mang màu đen trong suốt, trong hồ nước này, có một thứ ánh sáng dị thường thuộc về nó đang lập lòe phát sáng. Màu sắc của móng tay này giống hệt màu móng tay của ông lão Châu Trạch cứu trước khi chết.

“Xèo xèo xèo… xèo xèo xèo…”

Tiếng chảo dầu dưới nước nóng truyền đến, lúc những sợi tóc đang quấn trên cổ Châu Trạch của người phụ nữ không mặt tiếp xúc với móng tay anh, lập tức tan ra, còn cơ thể của Châu Trạch cũng bắt đầu lùi về phía sau, thoát khỏi sự trói buộc của người phụ nữ không mặt.

“Không thể… không thể nào… chuyện này là không thể… tại sao, tại sao anh cũng có thể rời khỏi đây!”

“Tại sao anh cũng có thể rời đi mà tôi lại không thể?”

“Tại sao? Tại sao? Chuyện này không công bằng, không công bằng!”

Người phụ nữ không mặt dùng tay chặn Châu Trạch lại. Nhưng khi Châu Trạch dùng tay hất ra, móng tay anh vừa chạm vào tay của người phụ nữ không mặt thì bàn tay ngọc ngà xinh đẹp của cô ta lập tức bị thủng một lỗ.

“Á!”

Người phụ nữ không mặt kêu gào thảm thiết, cơ thể của cô ta dần lui về phía sau, cũng mất đi sự khống chế đối với Châu Trạch.

Cơ thể của Châu Trạch bắt đầu nổi lên trên mặt nước.

“Anh không chạy được đâu… anh sẽ bị… sẽ bị bắt trở lại! Đây là cõi đi về của người chết, cho dù anh và bọn họ có đi rồi, cuối cùng cũng sẽ bị bắt lại thôi!”

Người phụ nữ không mặt ở phía dưới đang gào thét trong cuồng loạn, cô ta ghen tị, cô ta ngưỡng mộ, cô ta điên cuồng.

Còn Châu Trạch đang không ngừng nổi lên trên cũng dần mất đi ý thức.

Đường nhỏ chốn hoàng tuyền tăm tối, vẻ chói mắt của hoa bỉ ngạn, tiếng kêu gào của người phụ nữ không mặt, nét uyển chuyển của những người phụ nữ mặc sườn xám, dường như tất cả những thứ đó đều đang dần rời xa anh…
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
1568388189Mình xin lịch ra truyện đi ad - sent 2022-06-08 22:49:01
an tranthienLịch ra truyện ntn v ad? - sent 2022-05-13 10:02:42
daicalanhdaocô vợ hung tàn của thiếu quyền có đăng rồi mà bà - sent 2022-05-12 09:57:09
kim dung tranĐọc giới thiệu thấy hấp dẫn ghê á - sent 2022-05-12 01:34:36
xuandieula2003ad ra truyện cô vợ hung tàn của thiếu quyền đi ah - sent 2022-05-10 13:04:03
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương