Hiệu Sách Đêm Khuya

Chương 4: Không làm thuê được không

/220
Trước Tiếp
Châu Trạch sững người trong giây lát, có nghĩa là, sở dĩ tối qua anh có thể lấy được cơ thể của người đàn ông tên “Từ Lạc” này để mượn xác hoàn hồn là bởi vì anh ta vừa mới bị giết ư?

Bởi vì cơ thể vẫn còn ấm cho nên anh mới có thể nhập vào?

Nếu như vậy, hình như anh thật sự đã có phần may mắn rồi.

Không có phản ứng, cũng không có phẫn nộ, càng không có sự hoảng sợ khi có thể bị vạch trần thân phận, Châu Trạch quay người lại nhìn người đàn ông tầm tuổi mình đang đứng phía sau lưng.

Người đàn ông hơi ngẩn người, từ trong đôi mắt của Châu Trạch, hắn nhìn thấy thứ khác biệt so với bình thường, là yêu thích, là vui mừng, thậm chí còn có một chút tán thưởng.

Là một hồn ma sống nhờ trong thể xác của người khác, dưới tình huống tối qua, Châu Trạch biết rõ cục diện mà bản thân phải đối mặt là khó khăn đến mức nào, nếu tên này không ở đó giết người vào đúng lúc đó thì có lẽ bản thân anh đã hồn bay phách tán rồi, không thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày hôm nay nữa.

“Xin lỗi, tối qua tôi ngất đi, sáng nay tỉnh lại cảm thấy đầu rất khó chịu, giống như uống rượu say, quên mất chuyện ngày hôm qua rồi.” Châu Trạch tùy ý giải thích.

Anh không cho rằng đối phương sẽ đoán ra được anh là hồn ma mượn xác hoàn hồn, trừ khi não của đối phương bị úng nước.

“Anh không trách tôi ư?” Đối phương chỉ tay vào mũi mình, cảm thấy có phần hoang đường: “Mặc cho tôi đã nói cho anh biết rằng tối qua tôi đã dùng gậy đánh anh?”

“Không sao đâu, mà tôi còn phải cảm ơn anh đã không lấy điện thoại và laptop để trên bàn của tôi đi.”

“Cái đó… tôi quên lấy.” Người đàn ông gãi đầu: “Anh không sao là tốt rồi, đây là tiền hôm qua tôi cướp của anh.”

Người đàn ông chủ động lấy ra ba trăm tệ ở trong túi, sau đó lại móc ra thêm tám trăm tệ nữa.

“Tám trăm tệ là tiền thuốc cho anh, ba trăm tệ là tối qua cướp được.” Người đàn ông mím môi: “Hôm qua lên mạng đánh bạc thua hết tiền lương cho đám nhà cái chết tiệt kia rồi, lúc đi qua hiệu sách này của anh đột nhiên muốn kiếm chút tiền tiêu, sau khi đánh ngất anh xong tôi phát hiện anh đã tắt thở rồi, tôi sợ muốn chết luôn.”

“Sau khi chạy về nhà, cả đêm tôi không ngủ được, cứ nghĩ không biết có khi nào cảnh sát sẽ bất ngờ phá cửa xông vào bắt tôi không, vào nhà người khác trộm cướp lại còn giết người chỉ để lấy ba trăm tệ, tôi cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, thật sự không đáng.”

Người đàn ông đưa tay vỗ vai Châu Trạch: “Người anh em à, thật tốt vì anh không chết, thật đấy, từ sáng sớm nay tôi đã bắt đầu lảng vảng ở bên ngoài rồi, tôi đang đợi có người báo cảnh sát, đợi cảnh sát đến, kết quả tôi thấy anh vẫn đang ở trong hiệu sách.”

“Anh biết không, lúc đó tôi gần như sắp quỳ xuống đất khấu đầu với anh rồi, cảm ơn anh, anh mạng lớn không chết, nếu không thì tôi xong đời rồi. Ở đây nhiều camera như thế, nếu như anh chết, chắc chắn tôi sẽ chạy không thoát.”

Châu Trạch nhìn một ngàn một trăm tệ trên tay mình rồi lại nhìn “tên hung thủ giết người” hai mắt ngấn lệ sám hối với mình ở trước mắt, luôn cảm thấy khung cảnh này thật kỳ dị.

Thật ra, “Từ Lạc” đã chết rồi, bởi vì anh ta chết rồi cho nên Châu Trạch mới có thể chiếm đoạt thể xác của anh ta, mà bởi vì anh chiếm được thể xác của anh ta nên tên đang đứng trước mặt anh đây mới có thể thoát được tội giết người.

Bản thân anh và tên đang đứng trước mặt này đều là người được lợi, chỉ có Từ Lạc là kẻ đen đủi mà thôi.

“Được rồi, không sao rồi, có thể tối qua tôi chỉ tạm thời mất đi hơi thở thôi. Châu Trạch gạt hai tay của người đàn ông ra khỏi vai mình, trước đây anh là một bác sĩ cấp cứu, có bẩn thỉu nào chưa từng thấy qua chứ? Nhưng ở trong hoàn cảnh cực đoan như thế, anh lại hình thành được một chút bệnh ưa sạch sẽ, trên thực tế, phần lớn bác sĩ cấp cứu đều mắc bệnh ưa sạch sẽ ở những mức độ nặng nhẹ khác nhau.

Chính vì đã thấy quá nhiều thứ bẩn thỉu cho nên mới càng thấu hiểu việc quý trọng sự “sạch sẽ”.

“Anh thật sự không trách tôi ư?” Người đàn ông có chút vui mừng.

“Ừm, không trách anh đâu.” Châu Trạch gật đầu: “Anh ngoan ngoãn đi làm, sống cho tốt đi, lần sau đừng phạm sai lầm nữa.”

“Được, cảm ơn anh, người anh em, anh đúng là một người tốt.”

Người đàn ông gật đầu một cách chắc nịch rồi rời khỏi hiệu sách, đi chào đón “cuộc đời mới” của hắn.

Còn Châu Trạch thì cầm điện thoại lên, anh nghĩ ngợi một lát, cảm thấy vẫn nên báo cảnh sát, không phải báo cảnh sát vì chuyện đối phương giết mình (Từ Lạc), mà là tố giác đối phương phạm tội trộm cắp.

Tóm lại là để cảnh sát đến kiểm tra, nếu đối phương thật sự có tiền án hoặc từng làm chuyện xấu nào khác bị cảnh sát bắt được thì cũng là đáng đời hắn.

Anh chiếm cơ thể của người ta thì cũng phải làm chút gì cho tên xui xẻo này chứ.

Mặc dù, dưới tiền đề là thái độ nhận sai chuẩn mực của đối phương, còn đưa anh tiền thuốc men nữa, nhưng anh vẫn tố cáo, đúng là khá thất đức…

Chỉ là, khi Châu Trạch vừa ấn gọi 110, âm thanh kết nối ở đầu dây bên kia vừa truyền đến thì tên đó đột nhiên quay trở lại, đang đứng ở ngoài cửa.

“Còn có một chuyện…” Đối phương vừa đi vào bèn nhìn thấy Châu Trạch đang cầm điện thoại, hắn ta hơi sững người rồi chỉ thẳng tay vào Châu Trạch: “Mày vẫn muốn báo cảnh sát đúng không?”

Châu Trạch lắc đầu.

“Đưa điện thoại đây tao xem, đưa đây!”

Châu Trạch chỉ biết tiếp tục lắc đầu.

“Mày nói lời không giữ lời, thằng khốn, ông giết chết mày! Để tao xem lần này mày có chết hay không!”

Người đàn ông lập tức rơi vào trạng thái kích động mất kiểm soát, hình như tinh thần của hắn ta có chút vấn đề, có lẽ có liên quan đến việc sống kiếp con bạc và tách mình khỏi xã hội trong thời gian dài, hắn ta luôn dễ dàng bị kích thích bởi một chuyện gì đó mà rơi vào trạng thái cực đoan.

Đối phương bổ nhào về phía Châu Trạch, anh đặt điện thoại xuống, bắt đầu lùi về phía sau.

Kiếp trước anh là một bác sĩ, không phải tay đấm cũng chưa từng luyện võ, cơ thể ở kiếp này cũng có hơi yếu đuối, nếu phải đánh nhau, anh thật sự cảm thấy hơi sợ hãi.

“Rầm!”

Sau khi đánh Châu Trạch, người đàn ông đè chặt anh vào tường, đồng thời hai tay của hắn ta cũng bắt đầu siết chặt cổ anh.

“Mày báo cảnh sát nữa đi, báo nữa đi, mày nói lời không giữ lời, tao cho mày chết, cho mày chết thật luôn, lần này tao bóp chết mày rồi lấy máu mày, để tao xem mày có chết hay không!”

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

Tình hình lúc này của hiệu sách rất đáng thương, vào buổi chiều, đừng nói là khách, thậm chí người đi lại bên ngoài cửa hàng còn không có mấy người.

Cổ anh bắt đầu cảm thấy tê liệt, anh đã không thể thở được nữa rồi, Châu Trạch đang cố gắng hết sức giãy giụa, trong quá trình ấy, móng tay của Châu Trạch đột nhiên biến thành màu đen và dài ra.

Ngay sau đó, hai tay của Châu Trạch ôm chặt lưng của người đàn ông.

“Xì…”

Người đàn ông đột nhiên run lên cầm cập, hai mắt trắng dã, lập tức rời tay khỏi cổ Châu Trạch, cả người hắn lui về phía sau mấy bước làm đổ mấy giá sách, sau đó ngã vật ra đất.

Châu Trạch thoát ra được bèn đưa hai tay nắn nắn cổ mình, thật ra trước đó anh cũng không quá sợ hãi, bởi dù sao móng tay của anh còn có thể làm bị thương ác quỷ dưới địa ngục cơ mà, đối phó với một người bình thường chắc là không có vấn đề gì đâu.

Nhưng nguyên nhân cụ thể móng tay này xuất hiện là gì, có tác dụng gì, Châu Trạch vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, anh chỉ biết chắc là do ông lão được anh cứu chữa trước khi gặp tai nạn xe “lây nhiễm” cho.

Đúng thật là, mắc phải bệnh nấm móng, một loại bệnh dễ lây.

Châu Trạch bước về phía trước rồi ngồi xổm xuống, anh đưa tay vỗ vỗ lên mặt người đàn ông, may quá, chưa chết, vẫn còn thở. Châu Trạch lắc đầu rồi cầm điện thoại lên báo cảnh sát lần nữa.



Đồn cảnh sát lập biên bản xong, đồng chí cảnh sát bảo Châu Trạch đợi ở sảnh nhỏ phía bên kia, bởi vì chuyện Châu Trạch báo có phần kỳ lạ, nói người ta đến muốn cướp của mình nhưng kết quả người bị đánh ngất lại là “hung thủ”, mà hiện giờ tên hung thủ này vẫn đang ở trong bệnh viện, đợi hắn ta tỉnh lại mới có thể đưa ra quyết định tiếp theo.

Nhưng ít nhất là đồng chí cảnh sát không còng tay Châu Trạch lại.

Ngồi xổm bên cạnh Châu Trạch là một người đàn ông trung niên, tay trái của người đang ông đó đặt trên miếng tản nhiệt.

“Người anh em, cậu được đấy, tên đó muốn cướp tiền của cậu, kết quả lại bị cậu đánh ngã hả?” Người đàn ông trung niên trông hơi nhếch nhác vừa xoa xoa mái tóc dài lấm lem bùn đất của mình vừa nói: “Đúng là có phong phạm thời còn trẻ của tôi, đối với loại cướp vặt không có mắt này cứ phải đánh cho thừa sống thiếu chết mới được!”

“Này, ông ngoan ngoãn chút cho tôi.” Một cảnh sát trẻ tuổi đi đến quát: “Từ đầu đông đến giờ đã trộm bình ắc quy xe điện mấy lần rồi hả? Tôi nói này, sắp đến tết rồi, ông không thể sống yên ổn một chút hay sao? Hoặc là tìm một công việc chính đáng nào đó mà làm, kiếm chút tiền gửi về nhà ấy, ông đã bao nhiêu tuổi rồi hả?”

“Hừ.” Cảnh sát trẻ không muốn để ý đến ông ta nữa bèn quay người đi luôn.

“Người anh em, mấy lời cảm nghĩ ban nãy của tôi thế nào hả?” Người đàn ông trung niên béo ục ịch đá lông nheo với Châu Trạch.

“Khá thú vị đấy.” Châu Trạch gật đầu cười.

Châu Trạch gật đầu.

“Tôi nói với cậu này, cuộc sống này là phải…” Người đàn ông trung niên béo mập hơi sững người, mắt nhìn về phía cổng: “Ôi trời, xinh quá, đây là cảnh sát hả?”

Châu Trạch nghiêng đầu nhìn sang, ở cổng có một người phụ nữ mặc áo lông vũ màu xanh lam, chân đi bốt cao cổ và một đồng chí cảnh sát nữ đang cùng đi về phía bên này.

Châu Trạch: “Chắc là cảnh sát.”

Người phụ nữ rất xinh đẹp, dáng người thon gọn, da trắng, quan trọng nhất đó là, khí chất đó trên người cô là điểm đáng được cộng điểm nhất.

“Nhưng không mặc cảnh phục mà.” Người đàn ông béo mập phản bác.

“Chắc là thay quần áo rồi.” Châu Trạch đoán.

“Cậu nói đúng, người đẹp cảnh sát, chẹp chẹp, xem ra sau này tôi phải vào đây nhiều hơn rồi.” Người đàn ông trung niên béo mập chép miệng tỏ vẻ vẫn chưa đã: “Nếu như có thể cưới được cô ta, có bị giảm thọ mười năm tôi cũng đồng ý.”

Châu Trạch lắc đầu, anh không dám lấy tuổi thọ ra làm trò đùa nữa đâu.

“Cậu không đồng ý à?” Người đàn ông béo mập thấy Châu Trạch lắc đầu bèn nói ngay: “Cậu đúng là có mắt như mù mà, đổi mười năm tuổi thọ lấy một người phụ nữ như thế này chắc chắn sẽ không thiệt…”

Lúc này, nữ cảnh sát và người phụ nữ đi bốt cao kia cùng đi đến trước mặt Châu Trạch.

“Từ Lạc, vợ anh đến đưa anh về, bên đó đã điều tra rõ ràng rồi, anh không sao rồi.” Nữ cảnh sát chỉ vào Châu Trạch.

Châu Trạch: “…”

Người đàn ông trung niên béo mập: …”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
1568388189Mình xin lịch ra truyện đi ad - sent 2022-06-08 22:49:01
an tranthienLịch ra truyện ntn v ad? - sent 2022-05-13 10:02:42
daicalanhdaocô vợ hung tàn của thiếu quyền có đăng rồi mà bà - sent 2022-05-12 09:57:09
kim dung tranĐọc giới thiệu thấy hấp dẫn ghê á - sent 2022-05-12 01:34:36
xuandieula2003ad ra truyện cô vợ hung tàn của thiếu quyền đi ah - sent 2022-05-10 13:04:03
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương