Hiệu Sách Đêm Khuya

Chương 5: Người đàn ông lạ lẫm

/220
Trước Tiếp
Đồng chí cảnh sát, xin hỏi, vợ tôi tên là gì vậy?

Châu Trạch chỉ để suy nghĩ này ở trong lòng, anh chưa ngu ngốc đến mức nói ra, nhưng anh thật sự không biết “người vợ” này của mình tên thật là gì, ở thời đại này cũng có rất ít người dùng tên thật của mình để đặt tên tài khoản QQ và wechat.

Người đàn ông trung niên béo ục ịch hờn dỗi liếc xéo Châu Trạch: “Người anh em, cậu như thế là không thành thật rồi, đã nói là sẽ làm thiên thần gãy cánh của nhau cơ mà.”

Châu Trạch cũng bất lực nhìn lại với vẻ: Tôi cũng bất ngờ lắm chứ.

Người đàn ông trung niên béo mập cúi đầu thở dài rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sủi cảo tôi làm rất ngon.”

“Đi thôi.”

“Vợ” nói bằng giọng rất lạnh lùng sau đó quay người đi thẳng ra bên ngoài, Châu Trạch chỉ đành đi theo.

Cô bước lên một chiếc Cayenne, Châu Trạch mở cửa xe ngồi vào vị trí ghế phụ.

Nói thật là hơi bối rối.

Nếu quan hệ vợ chồng và cuộc sống gia đình của tên Từ Lạc đen đủi này có thể bình thường một chút thì lúc này anh đã không đến mức bối rối như thế, đứng trước sự quan tâm của vợ yêu xinh đẹp, bản thân còn có thể tìm một vài cái cớ để giải thích, ví dụ như hoa mắt chóng mặt không nhớ rõ nữa chẳng hạn.

Nhưng rõ ràng người phụ nữ này có khí chất nữ thần băng giá, tỏ vẻ hoàn toàn không muốn để ý đến anh, giống như đưa anh rời khỏi đồn cảnh sát chỉ là một việc công thôi vậy, khiến anh có cảm giác kiểu như: chó nhà tôi đi lạc được bảo vệ tìm thấy, tôi đến nhận nó về.

Người phụ nữ khởi động xe, thật ra cô khá trẻ, chắc là tầm tuổi của anh (Từ Lạc), so với Châu Trạch thật thì kém khá nhiều tuổi.

Khi chiếc xe lái lên đường trên cao, cuối cùng người phụ nữ cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Không sao chứ?”

“Ờ, anh không sao.”

Sau đó, lại là sự im lặng.

Người phụ nữ cảm thấy hôm nay chồng mình yên tĩnh hơn thường ngày, nhưng cô không có ý muốn thăm dò nguyên nhân.

Đúng lúc này, điện thoại của người phụ nữ đổ chuông, cô ấn chế độ rảnh tay, loa trong xe vang lên giọng nói ở đầu dây bên kia: “Bác sĩ Lâm, trên đoạn đường Thanh Niên vừa xảy ra một vụ tai nạn xe liên hoàn, hiện giờ đã có nạn nhân đang được đưa đến bệnh viện chúng ta, chủ nhiệm gọi cô về gấp.”

Châu Trạch hơi sững người.

Hóa ra vợ anh cũng là một bác sĩ.

Hóa ra vợ anh họ “Lâm”.

“Tôi biết rồi, tôi về ngay.” Người phụ nữ cúp máy, lái thẳng xe ra khỏi đường trên cao sau đó đến chỗ đèn giao thông thì quay xe, lái về hướng bệnh viện.

Cô không hỏi Châu Trạch rằng có cần cô đưa về nhà trước không, hoặc là để Châu Trạch xuống xe trước rồi tự bắt xe về mà lái thẳng xe đến bãi đỗ xe của bệnh viện nhân dân khu Sùng Xuyên.

Nói thật là Châu Trạch thật sự lo rằng cô sẽ để anh xuống xe tự bắt xe về nhà, đến lúc đó anh lại phải muối mặt hỏi: “Vợ ơi, nhà của chúng ta ở đâu, anh quên rồi.” Anh cảm thấy như thế thật sự rất ngu ngốc.

Người phụ nữ xuống xe, Châu Trạch cũng xuống theo.

Người phụ nữ vào thang máy của bệnh viện, Châu Trạch cũng đi theo vào thang máy.

Người phụ nữ vào phòng thay đồ nữ, Châu Trạch…

Châu Trạch ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài hành lang.

Cũng đúng lúc này, những nạn nhân đầu tiên trong vụ tai nạn được đưa đến, một người bị thương nặng, ngoài ra tình trạng thương tích của năm đứa trẻ khác cũng không nhẹ.

Nhìn “vợ” mình thay xong áo blouse rồi ra ngoài bận rộn cứu người, Châu Trạch chỉ biết ngồi thẫn thờ trên ghế, cảm giác này có hơi giống kiểu mẹ đi làm phải đưa con trai theo, mẹ thì làm việc, con trai thì ở bên cạnh nhìn, tự chơi một mình.

Nhưng mùi thuốc sát trùng đặc trưng và cảm giác oi bức, ngột ngạt của điều hòa tổng ở bệnh viện thật sự khiến anh cảm thấy hoài niệm, một cảm giác quen thuộc.

Trước mặt anh là phòng cấp cứu, người đang bị thương nặng đang hấp hối dường như là một bé gái.

Chiếc xe gặp tai nạn là xe của trường mẫu giáo, nhìn cảnh tượng các bạn nhỏ nằm trên bàn phẫu thuật kêu khóc vì đau thật sự khiến người ta đau lòng.

Châu Trạch mím môi, lúc này của trước đây, chắc chắn anh đã thay xong quần áo và tham gia vào công tác cấp cứu rồi, anh là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nổi tiếng nhất của thành phố Thông mà hiện giờ chỉ có thể đứng ngoài làm khán giả.

Cảm giác này rất không thoải mái, nhưng anh chỉ có thể nhẫn nhịn, hơn nữa bệnh viện này cũng được xem là bệnh viện tốt nhất thành phố Thông, số lượng và chất lượng bác sĩ là điều không có gì đáng nghi ngờ, có lẽ bọn họ có thể xử lý tốt.

Một nhóm bạn nhỏ khác cũng rất nhanh chóng được đưa vào, vết thương của các bé đều khá nhẹ, chỉ cần xử lý vết thương một chút hoặc băng bó đơn giản là được.

Có cảnh sát giao thông chuyên túc trực ở lối ra vào của tầng này, một số phụ huynh nhận được thông báo cũng đã đến rồi, tâm trạng của họ rất kích động, nhưng lúc này để các phụ huynh đi vào rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc triển khai công tác cứu chữa, nên chỉ có thể cản họ lại.

Châu Trạch lắc đầu rồi đứng dậy đi đến chỗ bệ cửa sổ ở cuối tầng, anh đưa tay gác cánh cửa sổ lên cao sau đó lấy thuốc lá từ trong túi ra. Anh có hút thuốc, Từ Lạc cũng hút thuốc, lúc này cũng khá tiện.

“Chú ơi, không thể hút thuốc trong bệnh viện đâu.”

Vừa ngậm điếu thuốc, giọng nói trong trẻo của một bé gái bỗng vang lên sau lưng Châu Trạch.

Châu Trạch quay người lại thì nhìn thấy một bé gái mặc váy bách hợp đứng sau lưng mình, cô bé chu môi, nhìn anh với vẻ tức giận.

Khụ khụ, lúng túng quá.

Châu Trạch chỉ đành cất điếu thuốc đi, cho dù thế nào, bị một bé gái dạy dỗ phải tuân thủ quy tắc cộng đồng là chuyện khá mất mặt.

“Bạn nhỏ, cháu mặc ít như thế này không lạnh sao?” Châu Trạch cúi người hỏi.

Làn da của cô bé rất trắng trẻo, mịn màng, khuôn mặt trẻ con phúng phính, mắt to, rất đáng yêu, giống như búp bê barbie phiên bản big size.

“Không lạnh ạ.” Cô bé lắc đầu: “Chú ơi, lần sau không được hút thuốc trong bệnh viện nữa đâu nhé.”

“Chú biết rồi.”

Châu Trạch nghiêm túc gật đầu.

“Cháu không sao chứ?” Châu Trạch lại hỏi.

“Cháu không sao, các bạn nhỏ khác đều bị thương rồi, các bạn ấy đều đang rất đau.”

Cô bé nghiêng người, nhìn các bạn nhỏ đang được băng bó vết thương ở sau lưng mình, phần lớn đều đang khóc, những bạn nhỏ khác không phải vì không thể chịu đau mà là do thấy có một người khóc nên những người khác cũng khóc theo.

Các y tá vừa xử lý vết thương vừa phải dỗ dành các bạn nhỏ, các phụ huynh đang bị cảnh sát giao thông tạm thời ngăn lại ở bên ngoài không ngừng cãi vã, chửi bới.

Tóm lại, cả tầng này cho người ta cảm giác rối tung rối mù hết cả lên.

“Vậy thì cháu may mắn thật đấy.” Châu Trạch cảm thán, vì trên người cô bé không có lấy một vết thương nào.

“Vâng ạ, cháu ngồi ở hàng ghế cuối cùng nên không sao.” Cô bé gật đầu sau đó chủ động chạy qua bên kia an ủi các bạn của mình, nhìn bên này, ngó bên kia, còn vỗ về, động viên các bạn nhỏ đó nữa.

Đúng là một đứa trẻ vừa hiểu chuyện vừa kiên cường.

Châu Trạch quay người vô thức lấy điếu thuốc ra, nhưng nghĩa đi nghĩ lại vẫn cất đi thì hơn.

Lúc anh trở lại ngồi xuống chiếc ghế dài bên đó, thấy ba y tá và hai bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu trước mặt.

Một bác sĩ là nam, một bác sĩ là nữ, bác sĩ nữ cũng chính là vợ anh.

“Không sao đâu, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.” Bác sĩ nam nói rồi muốn đặt tay lên vai vợ Châu Trạch để an ủi.

Là chồng, Châu Trạch ngồi đây nhưng lại không hề thấy phản cảm trước cảnh tượng này…

Tên Từ Lạc chết tiệt để lại cho anh cái hố phức tạp như thế này, vừa là tên đi ở rể, vừa có một cô em vợ tính tình nóng nảy, tính khí của bố mẹ vợ rõ ràng không tốt.

Châu Trạch chỉ mong sao cô vợ này của anh mau chóng ngoại tình để đá anh đi, ly hôn với anh sau đó anh có thể yên tĩnh một mình.

Bất cứ ai vừa chết đi sống lại, nhập vào một cơ thể mới, đều lười đi trải nghiệm cuộc sống ở rể muôn màu muôn vẻ này đúng không?

Nhưng điều khiến Châu Trạch bất ngờ đó là vợ anh lại thẳng tay ngăn cản bàn tay thối của bác sĩ nam đó rồi chỉ tay vào anh: “Đây là chồng tôi.”

Ngữ khí không có lấy một chút dịu dàng, ngọt ngào mà đơn giản, cứng nhắc, giống như đang nói: Đây là con husky tôi đang nuôi.

“À, chào anh.” Vẻ mặt của bác sĩ nam đó hơi lúng túng, cho dù thế nào, tán tỉnh vợ người ta ở ngay trước mặt người ta luôn không được hay cho lắm.

Châu Trạch cười coi như chào hỏi, xem ra vợ anh rất biết giữ đạo làm vợ đấy… nhưng anh chẳng thể nào vui vẻ nổi, không phải tình tiết ngoại tình quấy phá, chỉ là đơn thuần, sống đơn giản chút thì tốt hơn.

“Tôi qua bên kia xem thử, các bé khác đều đã được xử lý xong rồi, chắc không có chuyện gì nữa đâu, em với chồng trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, bác sĩ nam này bèn rời khỏi đó.

Bác sĩ Lâm ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh Châu Trạch, cô tháo khẩu trang, tháo găng tay vứt xuống đất.

Châu Trạch thấy hốc mắt của cô hơi đỏ, cô khẽ cắn môi, hiển nhiên tâm trạng của cô đang rất không tốt, điều này có nghĩa là không thể cứu được bạn nhỏ bị thương nặng kia.

Dáng vẻ này rất “tôi thấy mà xót xa”.

Trong lòng Châu Trạch đã phần nào thấu hiểu Từ Lạc rồi, ít ra tên ở rể này cũng kiếm được nhiều hơn so với bàn bè cùng trang lứa khác, điều kiện nhà vợ tốt hơn mình là thứ nhất, tiếp theo là bác sĩ Lâm này thật sự rất xinh đẹp.

“Đừng để trong lòng nữa, sau này còn phải trải qua nhiều chuyện khác nữa, chỉ cần có thể yên lòng là được.”

Châu Trạch với tư cách là người qua đường ở bên cạnh an ủi, kinh nghiệm của anh phong phú hơn “vợ” anh rất nhiều, năng lực chịu đựng về tâm lý đương nhiên cũng mạnh hơn rất nhiều.

“Im miệng.”

Người phụ nữ đáp lại hai từ này, nếu dùng thân phận đàn anh vốn có của Châu Trạch nói ra những lời này thì đúng thật là lời khuyên, nhưng hiện giờ Châu Trạch là Từ Lạc, dùng hình tượng của cậu ta nói những lời này với bác sĩ Lâm thì đúng là nói nhảm.

“…” Châu Trạch nhún vai, trong lòng lại càng thêm khinh thường Từ Lạc, xem ông rén chưa kìa, vợ ông dám ở bên ngoài kêu ông im miệng đó.

Bác sĩ Lâm đỏ mắt, chậm rãi đứng dậy: “Tôi đi thay đồ, về nhà.”

“Được.” Châu Trạch gật đầu.

Lúc này, có hai y tá vén rèm phòng cấp cứu lên, để lộ ra giường bệnh ở bên trong. Trên giường là một cơ thể nhỏ bé phủ vải trắng.

Châu Trạch quét mắt nhìn một lượt, anh nhìn thấy người chết nhiều rồi, bao nhiêu năm theo nghề y đến nay, số người được anh cứu sống rất nhiều, nhưng cũng có không ít người bệnh chỉ có thể ra đi ngay trước mặt anh mà anh không thể làm gì khác.

“Bác sĩ Lâm, đây là chồng của chị phải không?” Một y tá nhỏ nói bằng giọng chọc ghẹo, bọn họ đều biết bác sĩ Lâm đã kết hôn rồi, nhưng chồng của bác sĩ Lâm chưa từng xuất hiện ở bệnh viện, khác hẳn so với bạn trai của các nữ bác sĩ, nữ y tá khác.

Bạn không thể chỉ trích bọn họ còn có thể đùa trước mặt người chết, giống như việc bạn bắt những người đến Tây Tạng một lần đăng lên trang cá nhân rằng tâm hồn họ được thanh lọc, cảm thấy cảm động và ngoan đạo, cho dù là những người ở đó quanh năm suốt tháng nghe xong cũng không thể chịu đựng nổi, điều này không thực tế.

“Đúng vậy.” Bác sĩ Lâm gật đầu trả lời, lúc này, cảm xúc của cô cũng đã bình tĩnh hơn rồi.

“Vậy hai người mau về nhà đi, nói không chừng về rồi còn có hoạt động gì nữa đấy, anh nói có phải không? Tôi nói anh nghe này, bác sĩ Lâm của chúng ta thích trẻ con lắm, hai người mau về nhà đi…”

Châu Trạch không nhịn được mà lỡ văng ra câu chửi thề

Y tá: “…”

Châu Trạch nhìn thấy góc váy bách hợp lộ ra bên ngoài tấm vải trắng, trong đầu anh vang lên một tiếng “ầm”, anh lập tức nhớ đến bé gái không hề bị thương mà mình vừa gặp, cô bé không phải người!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
1568388189Mình xin lịch ra truyện đi ad - sent 2022-06-08 22:49:01
an tranthienLịch ra truyện ntn v ad? - sent 2022-05-13 10:02:42
daicalanhdaocô vợ hung tàn của thiếu quyền có đăng rồi mà bà - sent 2022-05-12 09:57:09
kim dung tranĐọc giới thiệu thấy hấp dẫn ghê á - sent 2022-05-12 01:34:36
xuandieula2003ad ra truyện cô vợ hung tàn của thiếu quyền đi ah - sent 2022-05-10 13:04:03
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương