Hiệu Sách Đêm Khuya

Chương 6: Gặp bố mẹ rồi!

/220
Trước Tiếp
Tiếng chửi thề này khiến hai y tá ngạc nhiên, bác sĩ Lâm cũng thoáng sửng sốt.

Câu nói thật sự quá thô tục.

Châu Trạch không có ý định giải thích, anh đưa tay giở tấm vải trắng trên đầu bé gái.

Là cô bé, quả nhiên là cô bé ấy!

Chẳng trách khi nãy cô bé không bị thương gì cả, thậm chí trên người còn không có lấy một vết xước.

Đó không phải vì cô bé ngồi ở hàng cuối cùng nên may mắn, mà thực tế cô bé là người bị thương nặng nhất trong các bạn nhỏ, người bác sĩ dốc hết sức cấp cứu khi nãy chính là cô bé.

Hồn của cô bé đã xuất ra nhưng cô bé không hề biết, còn nhắc nhở mình đừng hút thuốc ở nơi công cộng, đi an ủi những bạn nhỏ bị thương nhẹ kia.

Thật ra những người bạn nhỏ kia không hề nhìn thấy cô bé.

Trong cả bệnh viện chỉ có một mình Châu Trạch có thể nhìn thấy cô bé!

“Cô bé chết rồi sao?” Châu Trạch vừa hỏi vừa đảo mắt nhìn khắp nơi.

“Từ Lạc?” Bác sĩ Lâm nhìn chồng mình, bây giờ cô không muốn để tâm đến tiếng chửi tục của chồng khi nãy, vì cô phát hiện tinh thần của chồng mình bây giờ hơi khác thường.

“Cô bé vẫn chưa chết, mọi người tiếp tục cứu, tiếp tục cấp cứu đi!”

Châu Trạch đột nhiên nắm lấy cánh tay bác sĩ Lâm, kéo cô đến gần gào to: “Thời gian cấp cứu vẫn chưa hết, con bé vẫn còn khả năng tỉnh lại, tiếp tục cấp cứu đi!”

“Anh ơi, này anh!”

Hai y tá thấy Châu Trạch nắm lấy tay bác sĩ Lâm một cách thô bạo như vậy thì lập tức tiến lên, định kéo Châu Trạch ra, mọi người thấy người chồng này của bác sĩ Lâm quá khó hiểu, hơn nữa còn có khuynh hướng bạo lực gia đình.

Châu Trạch đẩy hai y tá bên cạnh ra, cũng buông lỏng tay rồi khẽ lẩm bẩm: “Cháu ở đâu, cháu ở đâu, rốt cuộc cháu ở đâu!”

Châu Trạch xông ra ngoài, chạy nhanh đi tìm kiếm. Khi nãy, linh hồn của cô bé còn lơ lửng an ủi mấy bạn nhỏ khác, nhưng bây giờ thì không biết đã đi đâu.

Cô bé đã đến địa ngục rồi sao?

Cô bé chết rồi.

Đã không còn kịp nữa ư?

Châu Trạch cảm thấy mờ mịt, anh không biết sao mình lại kích động như thế, cũng không biết sao mình phải lo lắng đến vậy.

Có lẽ là vì nghề nghiệp của anh, cứu chữa mỗi một bệnh nhân có thể còn sống là trách nhiệm của anh, hơn nữa khi nãy cô bé hiền lành mạnh mẽ kia còn từng gặp mình.

“Chú, chú tìm cháu sao?”

Tiếng trẻ con quen thuộc vang lên sau lưng Châu Trạch, Châu Trạch lập tức xoay người, lại nhìn thấy cô bé kia.

Chỉ là cơ thể của cô bé lúc này không còn rõ ràng như trước nữa, đã trở thành một nửa trong suốt.

“Chú, cháu hơi lạnh.” Cô bé ôm lấy hai tay mình ngồi xổm xuống: “Cháu đi tìm chị y tá xin chị ấy cho cháu mượn một cái áo, nhưng mấy chị y tá không quan tâm đến cháu, có phải cháu rất đáng ghét không?”

Những đốm sáng không ngừng bay ra từ trên người cô bé, Châu Trạch từng thấy cảnh này, lúc trước nó đã xảy ra trên người anh.

“Từ Lạc, về với tôi!”

Lúc này, bác sĩ Lâm đi tới.

Cô bé nghiêng đầu nhìn ra sau lưng.

“Đừng nhìn!”

Châu Trạch tiến lên, giơ tay che mắt bé gái, không ai biết khi cô bé nhìn thấy thi thể của mình nằm trên giường sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô bé sẽ sụp đổ ư?

Cô bé sẽ nhận ra mình đã chết, sau đó lập tức tan biến ư?

Khi tay Châu Trạch chạm vào thân thể của cô bé, móng tay anh hơi nóng lên, nó không dài ra, cũng không đen lại, nhưng anh cảm thấy rất nóng, đồng thời bé gái cũng bắt đầu vặn vẹo, biến thành một vòng sáng lượn quanh đầu ngón tay anh, mà rõ ràng những người xung quanh không nhìn thấy vòng sáng này.

“Tránh ra, con bé vẫn còn cứu được!” Châu Trạch lại chạy về phía giường bệnh.

“Từ Lạc!” Lồng ngực bác sĩ Lâm phập phồng, người chết cũng đã chết, cô không biết bây giờ chồng mình còn nổi điên lải nhải không ngừng cái gì, hơn nữa chồng mình học nghề gỗ, hoàn toàn không liên quan gì đến y học.

Lần này khi Châu Trạch chạy đến, hai y tá kia cũng không dám ngăn cản, Châu Trạch vén vải trắng, đặt hai tay mình ở trước ngực cô bé.

Đúng vậy, lúc trước mình cũng sống lại bằng cách này.

Linh hồn của cháu xuất ra rồi vẫn có thể vào lại.

Cháu có thể sống!

Khi nhìn thấy ánh sáng trên đầu ngón tay mình truyền hết vào người cô bé, Châu Trạch bắt đầu làm hồi sức tim phổi, lồng hai tay vào nhau rồi ấn lên ngực cô bé.

“Tỉnh lại!”

“Tỉnh lại!”

Hai y tá không dám đến gần, đều nhìn về phía bác sĩ Lâm.

“Con bé chết rồi.”

Bác sĩ Lâm đi tới bên cạnh Châu Trạch, nói với anh.

“Vẫn chưa qua thời gian cấp cứu vàng, tôi vẫn luôn nhớ thời gian.” Châu Trạch vừa ấn vừa hét: “Con bé có thể sống, có thể sống!”

Bác sĩ Lâm mím môi, giơ tay đẩy Châu Trạch ra, sau đó đè hai bàn tay mình lên ngực bé gái bắt đầu ấn.

“Anh dùng sức quá mạnh, con bé bị thương. Thuần, kết nối máy lại đi, tiếp tục cấp cứu.”

Châu Trạch bị đẩy ra nhưng không tức giận, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm cô bé trên giường bệnh.

Có lẽ điều đáng mừng duy nhất là phụ huynh đã bị cảnh sát chặn lại, bên ngoài còn có nhiều bạn nhỏ như thế đang ầm ĩ, không ai chú ý tới chuyện đang xảy ra ở bên này.

Bác sĩ Lâm tiếp tục ấn, trên trán cô đã ướt đẫm mồ hôi, cô không biết tại sao mình lại nổi điên với người đàn ông này, nhưng không biết vì sao khi nãy cô lại nhìn thấy cảm xúc khác thường trong mắt anh.

Người đàn ông này là chồng cô, nhưng hôm nay cô lại không nhìn thấu anh.

Máy được nối lại một lần nữa, nhưng trên màn hình vẫn là một đường thẳng.

Hai y tá đứng bên cạnh, không biết nên làm thế nào.

Không cứu được rồi?

Dù mình trả linh hồn về vẫn không cứu được ư?

Cảm giác thất vọng dâng trào trong lòng Châu Trạch.

“Tít… tít… tít…”

Lúc này, đường thẳng bên trên chợt xuất hiện gợn sóng.

Bác sĩ Lâm khiếp sợ nhìn màn hình.

Đây… là kỳ tích trong y học ư?



Lái xe từ bệnh viện về nhà đã là buổi tối, Châu Trạch ngồi ở ghế lái phụ, bác sĩ Lâm lái xe, hai người vẫn không nói lời nào.

Có lẽ yên lặng là chuyện bình thường với hai vợ chồng, nhưng trước đây người bắt chuyện trước luôn là Từ Lạc, còn hôm nay lại là bác sĩ Lâm.

“Anh từng học y à?”

“Không có.”

“Động tác của anh khi nãy rất chuyên nghiệp.” Bác sĩ Lâm có thể nhìn ra.

“Lúc thi bằng lái từng huấn luyện.” Châu Trạch tuỳ tiện bịa ra một lý do.

“Nhưng anh không có bằng lái.” Bác sĩ Lâm hơi nhíu mày.

“…” Châu Trạch.

Ừm, Châu Trạch lại thầm khinh bỉ Từ Lạc lần nữa.

Bác sĩ Lâm không định truy cứu thêm, chỉ nói: “Hôm nay cảm ơn sự kiên trì của anh.”

“Không cần cảm ơn.” Châu Trạch phất tay, là một… ít nhất trong lòng anh vẫn xem mình là một bác sĩ, cứu một bệnh nhân thật sự không cần tiếng cảm ơn.

Bé gái vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại, nhưng vẫn xem như có hy vọng.

“Tôi thay cô bé ấy cảm ơn anh.” Bác sĩ Lâm cầm điện thoại lên xem: “Sắp tám giờ rồi, bố mẹ tôi còn đang đợi chúng ta về nhà ăn cơm.”

Bố mẹ?

Châu Trạch chợt thấy đau đầu.

Sắp phải đi gặp bố mẹ vợ rồi sao?

Xe chạy vào trong một khu chung cư cao cấp, thành phố Thông sát với Thượng Hải, về vị trí địa lý, thành phố Thông và Thượng Hải là hai đầu của cửa đổ ra biển của sông Trường Giang, dù nơi này chưa tới mức tấc đất tấc vàng như Thượng Hải, nhưng giá nhà cũng không phải rẻ.

Sau khi dừng xe, bác sĩ Lâm đi vào trong, Châu Trạch đi theo sau cô, hai người bước vào thang máy rồi cùng đi ra ngoài, bác sĩ Lâm cầm chìa khoá mở cửa.

Trong nhà bài trí khá đẹp mắt, còn có lầu, thật ra từ xe bác sĩ Lâm chạy đã có thể nhìn ra nhà họ Lâm rất có điều kiện.

Đương nhiên thân phận “ở rể” của anh bây giờ cũng là một minh chứng, dù sao nhà không có chút tiền chút quyền cũng sẽ không có ai chịu ở rể.

Trên sofa trong phòng khách một ông lão tóc hoa râm đang ngồi đó xem TV, là chương trình thời sự phát lại, ông xem rất tập trung.

Dù con gái và con rể của mình về, ông cũng chỉ nhìn qua chứ không nói gì.

“Vãn Thu về rồi đấy à con?”

Cửa phòng bếp bị đẩy mở, mẹ vợ thò người ra, có lẽ bác sĩ Lâm và em vợ đều được di truyền từ mẹ, mẹ vợ rất cao, lúc này đã trông hơi mập, nhưng vẫn là kiểu nổi bật có thể thu hút sự chú ý của vô số ông lão trên quảng trường “Tịch Dương Hồng”.

Gõ bảng đen, ghi vào sổ, nhớ trọng điểm.

Cuối cùng Châu Trạch cũng biết họ tên của vợ mình, là Lâm Vãn Thu.

Mẹ vợ nhìn thoáng qua Châu Trạch, ánh mắt rõ ràng trở nên u ám hơn một chút.

“Ông nó, ăn cơm thôi, Vãn Thu về rồi.”

“Cuối cùng cũng được ăn cơm rồi.” Em vợ đi ra từ trong phòng sách, cô ấy dứ nắm đấm về phía Châu Trạch, sau đó lại bĩu môi, tỏ ý Châu Trạch chú ý đến bố mẹ một chút.

Động tác nhỏ này cũng khá được, mặc dù có hơi ngang bướng, nhưng cũng không đến nỗi quá đáng.

Châu Trạch đi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc rửa tay Lâm Vãn Thu cũng đi vào, hai người xoa nước rửa tay lên tay mình, còn xoa vô cùng kỹ lưỡng.

Lâm Vãn Thu nhìn Châu Trạch thêm mấy lần, sau đó xả nước rửa tay rồi đi ra phòng khách.

Châu Trạch cũng rửa tay xong, anh lấy khăn giấy lau tay rồi rời khỏi nhà vệ sinh.

Mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, Châu Trạch ngồi xuống ghế bên cạnh Lâm Vãn Thu.

Mẹ vợ sầm mặt bưng bát cơm lên, lúc đặt bát xuống trước mặt Châu Trạch rõ ràng có mạnh tay hơn.

Cũng may, không đến nỗi cố ý không xới cơm cho mình.

Châu Trạch thầm nghĩ.

“Từ Lạc à, có phải cậu cảm thấy chúng tôi đối xử không tốt với cậu không?” Mẹ vợ ngồi xuống, còn chưa ăn cơm đã cất tiếng hỏi.

“Rất tốt ạ.” Châu Trạch trả lời.

“Vậy tối qua cậu không về nhà là muốn tỏ thái độ cho ai xem…”

“Mẹ, ăn cơm đi, trong hiệu sách của anh ấy có chút chuyện, anh ấy có nói với con rồi.” Lâm Vãn Thu lên tiếng.

Bố mẹ vợ đưa mắt nhìn nhau, hơi bất ngờ vì con gái lớn của mình chịu nói đỡ cho con rể, việc này khiến bọn họ không quen lắm, nhất thời quên mất phải tiếp tục nổi giận.

Em vợ ở bên cạnh cũng tỏ vẻ bất ngờ, người chị này của cô luôn không quan tâm đến anh rể, hôm nay mặt trời mọc hướng Tây à?

“Ăn cơm đi.” Bố vợ cầm đũa lên ra hiệu: “Cậu cũng ăn đi.” Bố vợ cố ý chỉ đũa vào Châu Trạch.

Ừm, hành động này không được lễ phép cho lắm, nhưng vẫn ổn, tỏ ý không nói đến chuyện hôm qua nữa.

“Vãn Thu, con ăn miếng thịt kho tàu đi, mẹ nấu lâu lắm đó.”

Mẹ vợ gắp một miếng thịt vào bát hai đứa con gái, sau đó do dự một lát, cuối cùng vẫn gắp cho con rể của mình một miếng thịt.

Lúc này, Châu Trạch mới nhận ra đã cả ngày mình không cho gì vào bụng, từ tối hôm qua mượn xác hoàn hồn đến buổi sáng buổi trưa hôm nay đều chưa ăn.

Anh cũng không khách sáo nữa, gắp thịt lên cho vào miệng.

Ngay sau đó, nét mặt Châu Trạch trở nên cứng đờ.

Một cảm giác buồn nôn dâng lên từ đáy lòng, ngay cả dạ dày cũng không ngừng co thắt.

“Oẹ…” Châu Trạch lập tức nôn ra, giống như thứ anh đang ăn là thuốc độc vậy.

“…” Mẹ vợ.

“…” Bố vợ.

Bầu không khí trên bàn cơm lập tức đóng băng.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
1568388189Mình xin lịch ra truyện đi ad - sent 2022-06-08 22:49:01
an tranthienLịch ra truyện ntn v ad? - sent 2022-05-13 10:02:42
daicalanhdaocô vợ hung tàn của thiếu quyền có đăng rồi mà bà - sent 2022-05-12 09:57:09
kim dung tranĐọc giới thiệu thấy hấp dẫn ghê á - sent 2022-05-12 01:34:36
xuandieula2003ad ra truyện cô vợ hung tàn của thiếu quyền đi ah - sent 2022-05-10 13:04:03
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương