Hiệu Sách Đêm Khuya

Chương 7: Sợ tè ra quần!

/220
Trước Tiếp
“Thật ngại quá!”

Châu Trạch giơ tay tỏ ý mình không cố ý, vì chuyện này thật sự quá mất mặt, đặc biệt là khi còn chưa biết tại sao đứa con rể “Từ Lạc” này lại không được bố mẹ vợ thích.

“Không thoải mái ở đâu à?” Bác sĩ Lâm buông đũa xuống hỏi.

“Không sao, không sao.”

Châu Trạch lại cầm đũa lên, lùa cơm vào miệng.

Nhưng khi chỉ mới lùa vào miệng còn chưa nuốt xuống, dạ dày lại bắt đầu co thắt, trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn, chẳng khác nào cái mình sắp nuốt xuống không phải cơm mà là phân.

“Phụt…”

Lần này, Châu Trạch phun cả cơm trong miệng ra ngoài.

Phun thẳng lên mặt bố mẹ vợ ngồi đối diện mình.

Trên mắt kính và tóc của bố vợ đều dính cơm.

Trên mái tóc đã búi lên của mẹ vợ cũng thế.

Một tiếng “lạch cạch” vang lên.

Đũa trong tay bố vợ rơi xuống, mặt mũi ông co rúm lại, dường như chưa kịp phản ứng nên đối mặt với tình cảnh lúc này bằng cảm xúc thế nào.

Mẹ vợ thì hít sâu một hơi, lửa giận hừng hực cháy lên trong mắt!

Đây rõ ràng là không biết điều!

“Soạt!”

Mẹ vợ đẩy cái ghế sau lưng ra, đứng dậy.

“Từ Lạc!”

Mẹ vợ là y tá trưởng đã về hưu, nên bà biết dù một người bị bệnh cũng không thể phun cơm ra như thế được, hơn nữa trông Từ Lạc cũng không giống “cận kề cái chết còn sống không lâu”.

Rõ ràng là cậu ta cố ý.

Chắc chắn là cố ý!

Cậu ta muốn tạo phản rồi!

Tạo phản rồi!

Châu Trạch che ngực mình, rời khỏi bàn cơm chạy vào nhà vệ sinh, mở nắp bồn cầu lên, bắt đầu nôn không ngừng.

Lần này anh nôn hẳn cả mật xanh ra ngoài, miệng vô cùng đắng.

Bữa cơm này không ăn được rồi.

Bác sĩ Lâm nhìn Từ Lạc còn đang không ngừng nôn mửa trong nhà vệ sinh, nói với em gái: “Tiểu Ức, em đi nấu mì đi.”

“Ồ, vâng.”

Em vợ thè lưỡi một cái, cô cũng cảm thấy hôm nay anh rể này chơi hơi lớn, lập tức đứng dậy đi vào bếp nấu chút mì.

“Thật quá đáng, cái tên khốn này!”

Bố vợ đập bàn một cái, giơ tay tháo mắt kính xuống. Bố vợ của Từ Lạc là phó viện trưởng đã về hưu, bình thường rất chú trọng vẻ ngoài lịch sự, hôm nay thật sự đã vượt quá giới hạn của ông rồi.

“Mẹ phải đi hỏi thằng kia rốt cuộc nhà mình đã có lỗi gì với cậu ta! Kết hôn không lấy của cậu ta một đồng tiền sính lễ, còn bỏ tiền mở cái hiệu sách lỗ vốn kia cho cậu ta, chúng ta có lỗi với cậu ta chỗ nào!”

Mẹ vợ muốn đi vào nhà vệ sinh.

“Mẹ, dọn chỗ này đi đã, anh ấy không khoẻ.”

Bác sĩ Lâm bắt đầu dọn đống thức ăn gần như chưa động vào.

“Đã như thế rồi mà con còn bảo vệ cậu ta?” Mẹ vợ giận mà không thể trút giận, chuyển sang mắng luôn con gái.

“Không thế thì sao, ban đầu là ai ép buộc con kết hôn?” Bác sĩ Lâm nhìn mẹ mình, lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của cô có vẻ vô cùng kiên nghị.

Mẹ vợ thoáng chốc cứng họng, đúng là lúc đầu bọn họ đã ép con gái kết hôn, nôn nóng muốn được ôm cháu trai, cho nên tốn công tốn sức tuyển một đứa con rể đến ở rể là Từ Lạc. Lúc đó suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản, mình và chồng chỉ có hai đứa con gái, hết cách chỉ có thể tuyển người ở rể, cháu mang họ mình, mà bố mẹ Từ Lạc cũng không có ở đây, là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, phù hợp với điều kiện.

“Không ăn nữa.”

Bố vợ không dám nhìn vào mắt con gái, lúc đầu là ông tự mình quyết định, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật sự có lỗi với con gái, ông đứng dậy đi về phòng sách.

“Này, ông già, ông có bệnh dạ dày đó.” Mẹ vợ lo lắng kêu lên.

“Mẹ, lát nữa bưng cho bố bát mì là được.”

Bác sĩ Lâm dọn bàn xong thì đi vào nhà vệ sinh.

Mẹ vợ nhìn bóng lưng của con gái, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Bác sĩ Lâm mở cửa kính nhà vệ sinh, nhìn thấy Châu Trạch nhoài người bên cạnh bồn cầu, một tay giữ mép bồn cầu, một tay che ngực.

“Không thoải mái à?”

“Vẫn khoẻ.” Châu Trạch trả lời, rõ ràng trước khi ăn cơm mình vẫn ổn, không hiểu sao vừa ăn vào đã trở thành thế này.

“Tôi bảo Tiểu Ức đi nấu mì rồi, lát nữa anh lại ăn…”

“Oẹ…”

Vừa nghĩ tới mì sợi, sâu trong lòng Châu Trạch lại cảm thấy vô cùng buồn nôn, sau đó lại bắt đầu nôn oẹ.

Lâm Vãn Thu nhíu mày: “Có cần đi bệnh viện không?”

“Không cần, không sao, tôi không ăn nữa.”

Châu Trạch xua tay, cố gắng đứng dậy, đi tới bên cạnh bồn rửa dùng nước súc miệng rửa mặt.

Bữa tối hôm nay chắc chắn kết thúc trong không vui.

Bố mẹ vợ và em vợ ở tầng một, còn phòng ngủ của Châu Trạch và Lâm Vãn Thu ở tầng hai.

Sau khi rửa mặt xong, Châu Trạch tiện thể đi vào phòng tắm, vì không biết quần áo của mình để đâu nên anh tạm thời không thay luôn, vẫn mặc quần áo trước đó, đi lên tầng hai với mái tóc ướt nhẹp, vừa bước lên cầu thang đã phát hiện Lâm Vãn Thu đang tắm ở nhà vệ sinh tầng hai.

Châu Trạch đứng trước cửa nhà vệ sinh, nhìn dáng người thướt tha phản chiếu trong gương, anh nhẹ nhàng liếm môi.

Vào những lúc thế này, con người luôn dễ xúc động nhất, đương nhiên cũng là lúc thấy biết ơn nhất.

“Cảm ơn cậu.”

Châu Trạch thầm nói trong lòng.

Sau hai ngày mượn xác hoàn hồn, đây là lần đầu tiên Châu Trạch cảm thấy biết ơn tên xui xẻo Từ Lạc kia.

Dù cậu để lại một đống quan hệ phức tạp, nhưng vợ của cậu thật sự rất xinh đẹp.

Trong lòng anh mang theo chút ảo tưởng, chút hưng phấn, chút khó nhịn và cả chút kỳ vọng.

Châu Trạch mở cửa phòng ngủ.

Sau đó…

Sắc mặt anh hơi thay đổi, khẽ cắn môi.

Trong lòng lại kéo Từ Lạc vừa được mình khen ngợi điên cuồng dùng roi đánh mười nghìn lần.

Phòng ngủ rất rộng.

Một cái giường lớn.

Ở bên cạnh cái giường lớn…

Còn có một bộ chăn đệm trải dưới đất!

Rốt cuộc điều này có ý gì thì kẻ ngốc cũng biết!

Đầu óc tên kia có vấn đề à?

Cậu ở rể như thế làm cái gì?

Châu Trạch liên tục hít thở sâu ba lần, sau đó lặng lẽ nằm xuống chăn trải dưới đất.

Đi ngủ.

Không tự giày vò mình nữa.

Không suy nghĩ nữa.

Phải xem có thể kiếm chút tiền ra ngoài ở riêng không, sau đó dù có ly hôn hay gì cũng phải giải quyết cho xong mối quan hệ phức tạp này, mình mượn xác hoàn hồn còn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề.

Lâm Vãn Thu tắm xong đi ra, cô mặc một bộ đồ ngủ màu xanh, đồ ngủ hơi to, cô mặc vào trông khá rộng.

Châu Trạch nằm dưới đất theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

“Đứng lên.” Lâm Vãn Thu nói.

“Hả?”

“Trước giờ luôn là anh ngủ trên giường tôi ngủ dưới đất.” Lâm Vãn Thu nói.

“…” Châu Trạch lặng lẽ đứng dậy, leo lên giường.

Lâm Vãn Thu tắt đèn rồi nằm xuống đất.

Có lẽ đây là đền bù việc cô không muốn ngủ chung với Từ Lạc, cho nên cô chọn ngủ dưới đất.

Châu Trạch thở dài chuẩn bị ngủ.

Nửa tiếng sau, không ngủ được, trở mình.

Một tiếng sau vẫn không ngủ được, lại trở mình.

Mãi đến ba tiếng sau, gần rạng sáng rồi mà anh vẫn không ngủ được.

Còn Lâm Vãn Thu nằm dưới đất thì đang thở rất đều đặn, có lẽ đã ngủ rồi.

Châu Trạch thề, tuyệt đối không phải vì có một người phụ nữ xinh đẹp ngủ bên cạnh mình nên mình mới khí huyết sôi trào không ngủ được.

Anh rất buồn ngủ, cũng rất mệt, dù sao hôm nay cũng xảy ra biết bao nhiêu chuyện.

Nhưng thật sự là không ngủ được.

Châu Trạch nằm trên giường dứt khoát mở mắt ra, nhìn hai tay mình.

Hôm nay, anh dùng đôi tay này cứu cô bé kia một mạng, dù cô bé vẫn chưa tỉnh, nhưng tim đã đập lại, vẫn có thể cứu được.

Đây là năng lực đặc biệt anh có được sau khi đến địa ngục một chuyến ư?

Hay đây là... thứ ông lão kia để lại lúc nắm lấy cổ tay anh trước khi chết?

Nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.

Là một bác sĩ, có đôi tay thế này có thể cứu được bao nhiêu mạng người?

Đây là một loại năng lực vượt khỏi kỹ thuật và phạm vi hiểu biết của y học, thậm chí có thể khiến mình đạt tới đẳng cấp hơn cả Hoa Đà. Mỗi người trong mỗi nghề đều mong đợi một ngày có thể vượt qua tổ sư, đây có lẽ không phải vì tiền, cũng không phải vì lợi, mà là một loại... cảm giác.

Nhưng đúng lúc này…

Châu Trạch chợt phát hiện hai tay của mình co rúm lại, cảm giác đau đớn dữ dội nhanh chóng truyền tới.

“Ui…”

Châu Trạch hít sâu một hơi, co người nằm trên giường.

Nhưng cảm giác đau đớn này vẫn tiếp tục, lại còn trở nên dữ dội hơn!

Châu Trạch đau đến mức sắp đổ mồ hôi lạnh, thật sự không chịu nổi nữa, chỉ có thể xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ.

Anh đi vào nhà vệ sinh, không mở đèn mà ngồi trên bồn cầu, lúc này, Châu Trạch nhìn thấy những sợi gân xanh như muốn nứt ra từ cánh tay kéo dài đến ngón tay của mình.

Cảm giác đau đớn truyền đến từ đây, tựa như có thứ gì đó đang gõ lên xương mình.

Đáng ghét, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy!

Mặt mũi Châu Trạch bắt đầu vặn vẹo.

Cảm giác này làm anh đau đến mức muốn chết đi cho xong, thậm chí khiến anh muốn cầm dao chặt đứt đôi tay của mình.

Trong thoáng chốc, anh như nhớ lại hình ảnh mình nằm trong quan tài sắp bị đẩy vào lò thiêu.

Cũng như nhớ lại lúc anh vô tri vô giác đi tới điểm cuối ở địa ngục.

Đây là nguyền rủa?

Đây là trừng phạt?

Tại sao lại trừng phạt anh?

Anh đã làm sai điều gì?

Vì anh đã lén quay về ư?

Vì anh không phải người sống nên ông trời trừng phạt anh ư?

Hay… là vì hôm qua anh đã dùng nó cứu người?

Phải rồi, có lẽ vì lý do đó.

Châu Trạch hít sâu một hơi, vì anh sử dụng năng lực đó cứu người, phá vỡ quy tắc gì đó, cho nên mới bị cắn trả?

Vậy… Vậy nếu bây giờ giết chết cô bé kia một lần nữa, thì có phải sẽ hết đau không?

Trong hốc mắt Châu Trạch có rất nhiều sương mù bắt đầu ngưng tụ, nhưng anh lại hoàn toàn không phát hiện ra.

“Chú, không được hút thuốc lá trong bệnh viện đâu.”

Giọng nói của cô bé lại vang lên trong đầu Châu Trạch.

Châu Trạch lắc đầu.

Không được!

Anh cứu cô bé thì đã cứu rồi!

Anh không hối hận!

Không hối hận!

“Mẹ, mẹ còn chưa xong à?”

“Mẹ vừa vào, con lên nhà vệ sinh trên tầng hai đi.”

“Được.”

Em vợ đi lên tầng hai, cô đang gấp, thấy nhà vệ sinh tầng hai không mở đèn nên đẩy cửa đi vào luôn.

Sau đó…

Ngay lúc này…

Châu Trạch ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Cô cũng nhìn về phía Châu Trạch.

Trong mắt Châu Trạch là sương mù dày đặc, mang đến cảm giác khiến người ta sợ hãi, đó là một đôi mắt tựa như ác quỷ bò ra từ địa ngục, vừa oán giận vừa điên cuồng.

“A a a a a!”

Em vợ sợ hãi hét to.

Sau đó ngã nhào xuống đất.

Cô nhìn Châu Trạch.

Châu Trạch cũng đang nhìn cô.

Sau đó, Châu Trạch nhìn thấy phía dưới đồ ngủ của em vợ…

Cô bị anh làm sợ tè ra quần rồi ư?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
1568388189Mình xin lịch ra truyện đi ad - sent 2022-06-08 22:49:01
an tranthienLịch ra truyện ntn v ad? - sent 2022-05-13 10:02:42
daicalanhdaocô vợ hung tàn của thiếu quyền có đăng rồi mà bà - sent 2022-05-12 09:57:09
kim dung tranĐọc giới thiệu thấy hấp dẫn ghê á - sent 2022-05-12 01:34:36
xuandieula2003ad ra truyện cô vợ hung tàn của thiếu quyền đi ah - sent 2022-05-10 13:04:03
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương