Hiệu Sách Đêm Khuya

Chương 9: Không ngờ anh lại là một từ lạc như thế!

/220
Trước Tiếp
Châu Trạch bắt đầu giơ hai chân đạp ra ngoài, định đẩy mình ra ngoài, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng “cạch cạch”, chứng tỏ khoá bên ngoài tủ đông đã bị người ta gài lại rồi.

Bị khoá rồi, không ra ngoài được.

Trong chốc lát, Châu Trạch như quay lại tình cảnh mình bị bỏ vào trong quan tài chật hẹp lúc trước.

Chỉ là lần này Châu Trạch không nóng nảy, cũng không nổi giận, anh chỉ đưa tay gõ một cái lên miếng kim loại trên đầu mình.

“Có chuyện gì à?”

Châu Trạch không cho rằng có người đi tới đây đẩy tủ đông vào rồi khoá lại giúp anh, trừ khi người kia là một kẻ điên tinh thần thất thường, mà Châu Trạch cũng không nghĩ mình xui xẻo đến mức đó.

Hơn nữa sau khi vào nhà xác, anh đã đóng cửa rồi, một kẻ điên biết mật khẩu cửa nhà xác?

Cho nên, Châu Trạch chỉ có thể cho rằng có thứ kia “giúp” mình, hơn nữa còn giúp rất có tâm.

Chỉ là sau tiếng hỏi này, bên ngoài vẫn không có ai đáp lại.

Châu Trạch không thèm quan tâm nữa, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.

Anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Dù sao cũng đã hai ngày không chợp mắt, hơn nữa hai ngày này còn xảy ra rất nhiều chuyện, sự mệt mỏi tích luỹ từng chút một cũng rất kinh khủng.

Cho dù bây giờ nước có ngập đến tận đầu thì cũng không ai có thể ngăn được anh ngủ.



Cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi Châu Trạch mở mắt ra chỉ cảm thấy rất sảng khoái, cũng có tinh thần trở lại, tiếc là cơ thể đã bị đông cứng rồi.

Cơ thể cứng đờ đến mức đáng sợ, Châu Trạch cố sức động đậy mấy cái trong không gian chật hẹp, tiếng “rắc rắc” liên tục vang lên, thoải mái đến mức khiến người ta vô thức kêu thành tiếng.

Lúc này, mười móng tay của Châu Trạch cũng tự nhiên dài ra rồi biến thành màu đen, loé lên ánh sáng dị thường, cơ thể cứng đờ, khí lạnh người bình thường khó chấp nhận được trong cơ thể đang từ từ tập trung vào đầu ngón tay.

Cả quá trình không kéo dài quá lâu, nhưng lại giúp Châu Trạch không cảm thấy lạnh lẽo và khó chịu nữa.

Anh theo bản năng giơ chân đạp một cái nữa, tủ đông tự nhiên trượt ra ngoài.

Khoá…

… được mở rồi?

Châu Trạch hơi bất ngờ, anh ngồi dậy từ trên tấm thép, đi xuống, sau đó đóng tủ đông lại.

Quần áo mặc trên người cứng như giấy bìa carton, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Châu Trạch đưa mắt nhìn một vòng, nhà xác của bệnh viện không lớn lắm, thậm chí còn thua kém với các bệnh viện lớn của thành phố lớn rất nhiều, nhưng bên trong có không ít thi thể.

Châu Trạch không biết lúc trước là ai đẩy vào giúp mình, bây giờ muốn tìm thấy thật sự hơi khó.

Cũng may nếu đối phương đã mở khoá khi mình đang ngủ, Châu Trạch cũng không định ở lại đây cho thêm rắc rối.

Anh đi tới cửa nhà xác, định rời đi, nhưng khi đi ngang qua mấy giường bệnh đang đắp vải trắng kia, anh chợt dừng bước.

Mấy thi thể đang đắp vải trắng kia không có gì khác thường cả.

Kể cả bà cụ quấn chăn hoa kia cũng không có gì thay đổi.

Nhưng Châu Trạch vẫn dừng bước.

Vì anh nhận ra vị trí đầu và chân của bà cụ này bị đảo ngược rồi.

Không có khả năng là lúc mình ngủ có nhân viên quản lý nhà xác chạy vào không làm gì mà đi chuyển hướng nằm cho bà cụ được.

Châu Trạch đứng lại bên cạnh bà cụ, nói: “Nếu là bà, bây giờ không xuất hiện thì tôi đi đấy.”

Lúc trước bà cụ đẩy mình vào rồi khoá lại, có thể là ý xấu, nhưng bà ta lại âm thầm mở khoá giúp mình, có nghĩa là không phải bà ta muốn hại mình.

Có lẽ lúc đó sắp có người tới, thấy một ngăn tủ bị mở khoá, có thể sẽ phát hiện ra mình.

Dù sao nhìn từ bên ngoài rất dễ phát hiện ra tủ chưa khoá.

Châu Trạch đợi khoảng nửa phút vẫn không có gì khác thường, anh không định đợi thêm nữa.

Khi anh xoay người định rời đi, sau lưng lại vang lên một tiếng thở dài.

Châu Trạch rất không thích cảm giác này, lề mà lề mề, có chuyện không chịu nói thẳng.

Rõ ràng lúc chết là một bà cụ, nhưng lại cứ làm như mình là một cô gái nhỏ.

Được rồi, kỳ thị tuổi tác thật sự không đúng, nhưng người bình thường luôn độ lượng với ma nữ xinh đẹp hơn, đây cũng là lẽ thường tình thôi.

Nếu Nhiếp Tiểu Thiến có khuôn mặt đầy nếp nhăn và bộ răng vàng khè, thì Ninh Thái Thần sẽ có mối tình tình người duyên ma với cô ta sao?

Châu Trạch xoay người nhìn về phía sau mình.

Có một bà lão mái tóc bạc phơ ngồi quỳ ở đó, bà cụ cầm một cái khăn màu trắng trong tay, đang lau nước mắt.

Nhưng ma vốn không có nước mắt, cho nên trong mắt Châu Trạch, bà lão chỉ là đang khóc khan mà thôi.

“Bà khóc tiếp đi, không làm phiền bà nữa.”

Châu Trạch chuẩn bị đi.

Anh phát hiện suy cho cùng mình vẫn là một người bình thường, cho dù nhìn ma cũng phải chú ý đến vẻ đẹp.

“Giúp tôi với, tôi có tiền.” Bà cụ chợt cất lời.

“Được.” Châu Trạch đáp lời ngay, anh thiếu tiền.

Trong Alipay và wechat của Từ Lạc chết tiệt kia cộng lại còn chưa đến hai trăm tệ, cộng thêm một nghìn một trăm tệ tên “tội phạm giết người” kia trả lại. Có thể nói tổng tài sản của Châu Trạch bây giờ còn chưa đến một nghìn ba trăm tệ.

Mà nhà và tiền gửi ngân hàng của Châu Trạch kiếp trước có lẽ đã quyên hết cho cô nhi viện rồi, anh có thể nói là một thân một mình.

“Tiền của tôi nằm ở lớp trong của tủ, là một cái tủ bát cũ màu vàng, có ba mươi nghìn tệ, bên trong còn có của hồi môn của tôi lúc trước, trâm ngọc, vòng ngọc, tôi không biết nó có giá trị bao nhiêu tiền. Tôi chết quá đột ngột, còn chưa kịp nói với các con của tôi, tôi sợ chúng nó không biết.”

Châu Trạch gật đầu: “Tôi sẽ lấy một phần.”

Trên mặt bà cụ lộ vẻ đấu tranh, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đó là lẽ đương nhiên.”

Bà cụ hiểu nếu không có một kẻ “khác người” như Châu Trạch truyền lời, có lẽ mấy đứa con của mình không thể nào tìm thấy tài sản mình để lại.



Rời khỏi bệnh viện, Châu Trạch bắt xe đi đến một nơi gọi là “trấn Hưng Đông” trong khu Thông Châu, không cách xa nơi này lắm, sân bay thành phố Thông cũng nằm ở trấn này.

Trước đó Châu Trạch đã đến chỗ lấy số thứ tự trong bệnh viện nghe ngóng, bà cụ bị đưa đến bệnh viện cấp cứu không thành nên chết, sau đó người thân để người chết trong bệnh viện không quan tâm, còn nợ bệnh viện một khoản tiền không thanh toán.

Khoảng nửa giờ sau, Châu Trạch đi tới thị trấn, tìm đến thôn đó theo lời kể của bà cụ.

Đó là một căn nhà hai tầng tự xây, bên cạnh nhà có một nhà gạch nhỏ như nhà xí ở nông thôn.

Lúc Châu Trạch đến đây, anh phát hiện có mấy công nhân đang phá dỡ nhà, đương nhiên là đang phá dỡ căn nhà gạch đó.

Châu Trạch đi tới, đưa cho một sư phụ điếu thuốc, hỏi: “Sắp đến Tết rồi mà vẫn bận rộn thế sao?”

“Sắp đến Tết mới phải kiếm thêm chút tiền đây, dù sao cũng ở cùng một thôn.” Bác thợ hồ rất thoải mái trả lời.

“Căn nhà này làm sao thế?” Châu Trạch vừa hỏi vừa nhìn vào trong, đã có hai công nhân đang tháo mái nhà, còn gạch lót tường của căn nhà thì sẽ tháo xuống, để lại sau này sử dụng, mà trong nhà, đừng nói là cái tủ vàng bà cụ nói, bên trên ngay cả một cái ghế ngồi cũng không có, căn nhà trống không.

“Bà già nhà ông ta chết rồi, lúc trước bà ấy sống một mình trong căn nhà này, bây giờ định tháo gỡ cái nhà này, xây lại thành phòng bếp.”

Sư phụ kề sát đến gần cho Châu Trạch châm thuốc giúp mình, cười câu nệ: “Cậu nhìn đi, người vừa đi qua trước nhà chính là anh cả của nhà họ.”

Châu Trạch nhìn sang, phát hiện trên mặt người đàn ông tóc hoa râm kia còn có vết bầm.

“Năm anh em vì tranh giành số tiền bà cụ để lại mà đánh nhau, lát nữa cái nhà gạch này dỡ xong thì bốn người khác cũng sẽ đến chia phần. Cậu nói xem thói đời có buồn cười không, thi thể mẹ bọn họ vẫn còn ở trong bệnh viện không đón về, mấy anh em cũng không ai muốn trả tiền chữa bệnh cho bệnh viện.”

“Đồ trong nhà bà cụ đâu rồi?” Điều Châu Trạch chú ý là cái này, theo lời kể của bà cụ, ba mươi nghìn tệ trong tủ kia là tiền bà cụ dành dụm cả đời, nhưng vòng ngọc và trâm ngọc mới thật sự là thứ đáng tiền, bán sang tay cũng được mấy trăm nghìn.

“Bán sạch cho đồng nát rồi, bà cụ vừa mới nhập viện thì bọn họ đã bán hết.” Sư phụ lại hít một hơi thuốc lá: “Tôi đi làm việc đây.”

Châu Trạch hơi dở khóc dở cười liếm môi, lần này mình xem như đi một chuyến tay không rồi.

Đồ bà cụ để lại, không chỉ mình không được chia, mà mấy đứa con trai của bà cũng không có phúc hưởng, chỉ được hời cho đại lý thu mua đồ phế liệu kia thôi.

Bây giờ Châu Trạch thấy hơi buồn rầu, không có tiền thật sự quá phiền phức, anh cũng không muốn sử dụng năng lực của mình để kiếm tiền, dù trông rất đơn giản rất thoải mái, nhưng tối qua mình cứu cô bé kia đã suýt đau đến chết rồi, có trời mới biết nếu mình tiếp tục làm bậy sẽ xảy ra chuyện gì.

Châu Trạch không biết ngẩng đầu ba thước có thần linh không, nhưng đào sâu xuống đất ba thước chắc chắn có địa ngục, vì anh từng đến rồi.

Anh biết anh không phải là người, mà nơi này là nhân gian, huống hồ Châu Trạch vẫn còn nhớ trước khi chết, bệnh nhân chết trước mặt mình lúc đó đã sợ hãi hô to “bị phát hiện rồi” như thế nào.

Nhưng tiền đó.

Châu Trạch có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng lấy đâu ra tiền đây?

Bây giờ Châu Trạch cần tiền, tạm thời không nói tới việc thoát khỏi thân phận “ở rể”, ít nhất cũng phải mua cho mình một cái tủ đông hoặc là tủ lạnh lớn chứ?

Nếu không mình phải chạy tới nhà xác của bệnh viện ngủ nhờ mãi à?

Châu Trạch bực bội châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy quá phiền muộn.

Lúc này điện thoại trong túi reo lên, Châu Trạch cầm điện thoại lên, là một số điện thoại lạ, anh nghe máy:

“A lô.” Châu Trạch cất lời.

“Đại ca, hàng đã chuyển đến an toàn rồi, khi nào anh tới kiểm tra, gần đây kiểm tra gắt quá, nhóm hàng này vào được cũng không dễ dàng đâu.” Người ở đầu bên kia điện thoại dè dặt nói.

Châu Trạch từ từ há miệng, không thốt ra được câu nào.

Cùng lúc đó, hình tượng của Từ Lạc chợt không ngừng trở nên vĩ đại trong lòng anh.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
1568388189Mình xin lịch ra truyện đi ad - sent 2022-06-08 22:49:01
an tranthienLịch ra truyện ntn v ad? - sent 2022-05-13 10:02:42
daicalanhdaocô vợ hung tàn của thiếu quyền có đăng rồi mà bà - sent 2022-05-12 09:57:09
kim dung tranĐọc giới thiệu thấy hấp dẫn ghê á - sent 2022-05-12 01:34:36
xuandieula2003ad ra truyện cô vợ hung tàn của thiếu quyền đi ah - sent 2022-05-10 13:04:03
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương