Hoa Thần Lục full

Chương 1: Vũ vương thụy an

/243
Trước Tiếp
Trong Địa tạng thập luận kinh có nói, Địa Tạng Bồ Tát từ khi vô lượng kiếp đến nay đã phát lời thề, phải độ chúng sinh ở thế giới suy đồi. Thế giới I càng suy đồi càng phải đi, chúng sinh càng khổ càng phải độ. Hơn nữa còn phải tới thế giới không có sự tồn tại của Phật pháp, bởi vì chúng sinh ở

nơi đó khổ nạn nhiều nhất. Bà là một trong những vị Bồ Tát được nhiều người kinh phục nhất trong mười phương thế giới, châm ngôn của bà được lưu truyền khắp chốn đó là Địa ngục không trống, thề không thành Phật.”

Hôm nay đầu xuân năm mới, mùng một lại là ngày lập xuân, điềm lành trăm năm hiếm thấy. Nhà nhà đều đang cắt chim én, đón năm mới, ngay cả Địch Khương cũng không ngoại lệ.

Địch Khương là một đại phu, mở một y quán không lớn không nhỏ ở cuối đường Nam Đại phủ Thái Bình, đặt tên Kiến Tố. Y quán Kiển Tố vắng vẻ, ít người qua lại, khách đến tiệm mỗi ngày không nhiều.

Nàng có một hàng xóm, tên là Chung Húc, hắn và đồ đệ cùng nhau mở một tiệm quan tài ở đối diện y quán. Đương nhiên hắn không phải một chưởng quầy của tiệm quan tài bình thường, mà còn có nghề phụ là bắt quỷ, giúp người ta xử lý nợ nần với âm ty.

Địch Khương thường nói với hắn: “Tội nghiệt của con người hoặc là do kiếp trước gây ra, hoặc là kết quả của kiếp này, ngươi chặn lại cho người ta, cuối cùng toàn bộ sát khí ấy sẽ phản lại lên người ngươi, tới lúc đó, e là ngay cả Thiên Hoàng lão tử cũng không cứu nổi đâu.”

Chung Húc nghe thấy vậy, lần nào cũng nhướn mày, có chút kiêu ngạo nói với nàng: “Việc ta làm Thiên Hoàng lão tử không dám quản, tất sẽ có người quản.”

Địch Khương cười hỏi lại hắn: “Là ai?”

Những lúc như thế đa phần Chung Húc đều hừ một tiếng, ném một cái lườm về phía nàng: “Nói ra cô cũng không biết.”

Mỗi lần nói đến đây, Địch Khương đều chỉ có thể hậm hực gật đầu, đáp lại hắn một câu “X”, rồi nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện.

Có lẽ, trong lòng Chung Húc nghĩ, y quán và tiệm quan tài vốn dĩ chính là đối địch với nhau, cộng thêm lần gặp mặt khó hiểu đầu tiên, hắn kiên quyết cho rằng bọn họ không thể nào cùng tồn tại được. Đối mặt với sự thù địch bắt nguồn từ nghề nghiệp của hắn, Địch Khương cảm thấy rất chi là vô tội.

“Chưởng quầy, mau xem ta cắt có đẹp không?”

Lời nói của Vấn Dược kéo Địch Khương ra khỏi dòng suy nghĩ, nàng quay đầu lại, trông thấy tay Vấn Dược cầm hình hoa xuân, nâng niu như châu báu đưa tới trước mặt nàng. Nàng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng cười nhạo của Thư Hương ở bên cạnh: “Đấy mà là chim yến? Gà còn dài hơn nó.”

Địch Khương ngắm nghía cẩn thận, gật gù, phát hiện ra đúng như lời Thư Hương nói, chim yến của Vấn Dược thân dài đuôi ngắn, cứ như một con gà bị vặt trụi lông vậy.

“Của người mới giống gà ấy! Để ta xem xem ngươi cắt đẹp được đến đâu!” Vấn Dược lườm nguýt, giật lấy tờ giấy trên tay Thư Hương, vừa mở ra đã nhìn thấy một chú yến nhỏ trên giấy, vừa linh hoạt lại dễ thương, trông rất ngoan ngoãn.

Lúc này, ngay cả Vấn Dược tính nóng như lửa cũng không nên được liên tục chặc lưỡi: “Được đó nha Thu Hương, năm ngoái còn giống như chó gặm, sao năm nay đã cắt được hoa văn thế này rồi!”

“Là do chưởng quầy dạy giỏi.” Thư Hương lãnh đạm đáp lời, lại lấy một tờ giấy đỏ ra cắt tiếp.

Vấn Dược nhìn cậu ta một lúc, cảm thấy vô vị lại sấn đến chỗ Địch Khương, cầm một tờ giấy trang trí đã cắt xong lên hỏi: “Chưởng quầy, tại sao người cắt chim yến nếu không phải thành đối thành cặp, thì cũng là liền cánh liền cành?”

“Không đẹp ư?”

“Đẹp chứ!” Vấn Dược gật đầu lia lịa, “Chẳng qua... có vẻ còn chút lòng phàm chưa tan, lẽ nào người đang nhớ tình lang sao?”

“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Địch Khương giật mình, dùng tay lại.

“Người xem của Thư Hương đều là từng con một kìa.” Vấn Dược chỉ sang chỗ Thư Hương.

Thư Hương nghe vậy, ngước mắt lên nhìn Vấn Dược, lạnh lùng nói: “Đó là vì chưởng quầy còn chưa dạy cho ta.”

“Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng nghĩ chim yến ngày xuân phải đi thành đôi?” Vấn Dược nhìn Thư Hương, nhưng cậu ta không trả lời, chỉ tiếp tục cúi đầu bận rộn chuyện của mình.

Lúc này, Địch Khương mới lên tiếng hòa giải, nàng khẽ cười nói: “Ta chỉ cảm thấy như vậy thì náo nhiệt hơn thôi. Được rồi, đủ dùng rồi đấy, dán những hình chim yến đã cắt xong này lên cửa sổ trước đi đã.”

“Vâng!” Vấn Dược dùng hồ đã chuẩn bị sẵn quét lên cửa sổ, Địch Khương và Thư Hương ở phía sau dán từng tờ lên.

Dán chim yến ngày xuân là phong tục từ xưa tới nay, tương truyền rằng có thể mang mùa xuân đến mọi nơi, khiến cho trăm hoa đua nở. Nhìn từng con chim yến xuất hiện trên cửa sổ nhà mình, khỏi phải nói Địch Khương vui vẻ đến chừng nào, bọn chúng mỗi con đều sinh động như thật, giống như vật sống vậy, đại diện cho hương vị ngày xuân và sự ấm áp, mang theo niềm hy vọng của mọi người trong năm mới.

Sau khi dán xong, Địch Khương nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, nhìn tiệm quan tài quạnh quẽ đối diện bèn nói với Vấn Dược: “Lúc nữa người chọn vài con đẹp đẹp chút tặng cho bên tiệm quan tài đi.”

“Cho tên đạo sĩ thối đó ư?” Vấn Dược trợn tròn mắt, “Tại sao chứ?”

“Hai thầy trò bọn họ trong tiệm quan tài cũng buồn tẻ quá, mà hai người đàn ông chắc chắn không biết cắt chim yến đâu, đều là hàng xóm láng giềng, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, đó cũng là chuyện nên làm.”

“Biết rồi.” Vấn Dược không cam lòng cầm lấy vài con chim yến mang sang tiệm quan tài, một lúc sau mới quay về. Vừa về lại vô cùng ồn ào hét lớn: “Hai người đoán xem ta vừa gặp ai ở tiệm quan tài?”

Thư Hương vẫn rất điềm tĩnh, không buồn ngước mắt, chỉ chăm chăm tiếp tục việc của mình, tựa như không nghe thấy gì.

Trong nhà chỉ có chủ tớ ba người, mặc dù bình thường Vấn Dược rất lỗ mãng, nhưng thấy nàng ta hưng phấn như vậy, Địch Khương cũng đành phối hợp một chút: “Ai thế?”

Vấn Dược làm bộ có chuyện quan trọng, hắng giọng xong mới nói: “Ta gặp được đệ nhất mỹ nam, Vũ vương gia Vũ Thụy An!”

“Ô?” Địch Khương có chút ngạc nhiên, ngay cả người không màng chuyện thế sự như nàng cũng đã từng nghe đến cái tên Vũ vương Thụy An, có thể thấy tiếng tăm vang dội đến mức nào, chẳng trách Vấn Dược lại kích động như vậy.

“Mọi người đoán xem, Vương gia Thụy An làm gì ở tiệm quan tài?” Vấn Dược lại hỏi.

“Đương nhiên là mua quan tài rồi.”

“Thiển cận!” Vấn Dược đảo mắt, ngồi xuống trước mặt Địch Khương.

Địch Khương rót cho nàng ta một chén trà, cười nói: “Đừng kích động, nào, uống miếng nước đi.”

Vấn Dược nào có thời gian uống nước, nàng ta đẩy chén trà qua một bên, nghiêng người nói với Địch Khương: “Mẫu hậu của Vương gia Thụy An chính là đương kim thánh thượng, trong nhà không có thể thiếp cũng chẳng có con nối dõi, sao ngài ta lại tự mình chạy đi đặt quan tài được chứ? Nghĩ mà xem, nếu trong nhà có người thân qua đời thật thì phải một gia đình, thái giám hay cung nữ gì đó đi là được rồi mà? Đầu xuân năm mới sao phải đích thân một mình đi làm gì?”

“Ngươi chắc chắn đấy là Vũ vương Thụy An?”

“Đương nhiên! Ngài ấy là người ta mong nhớ ngày đêm mà... sao ta nhầm được chứ!”

“Ồ, chúc mừng người đã gặp được người trong lòng.” Địch Khương không quan tâm lắm, cúi đầu cầm chiếc khăn thêu trên bàn bắt đầu làm nữ công.

Vấn Dược thấy thế bèn giật lấy chiếc khăn của nàng, nhấn mạnh từng chữ: “Vương gia Thụy An đặt một chiếc quan tài, dặn dò phải chuyển lên núi ngay trong đêm!”

“Rốt cuộc vẫn là đi mua quan tài.” Địch Khương che miệng cười, không muốn nàng ta quấy rầy mình tiếp, vì thể thuận theo nàng ta nói: “Ngươi còn nghe được gì nữa?”

“Ta đưa chim yến xong là bị đẩy ra ngoài ngay, không nghe thấy bọn họ nói gì, có điều chiếc quan tài đó chắc chắn có vấn đề!”

“Nếu như có vấn đề thì sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến tai ta, ngươi vội gì chứ?” Địch Khương mỉm cười, ngáp một cái, “Ta buồn ngủ rồi, có tin gì mới ngày mai nói cho ta biết, ta đi nghỉ trước đây.”

“Ngủ ngủ ngủ, suốt ngày chỉ biết ngủ thôi!” Vấn Dược trừng mắt chặn đường Địch Khương, nào ngờ Địch Khương lại nhẹ nhàng tránh đi, lách qua người nàng ta.

“Chưa nghe được gì mà đã kích động như vậy rồi, mấy năm nay coi như tu luyện công cốc.” Thư Hương không nghe nổi nữa, trừng mắt liếc qua. Nào ngờ câu này rước lấy một quyền của Vấn Dược, Thư Hương ăn đau nhưng không tính toán với nàng ta, chỉ nhẹ giọng bỏ lại câu “Trẻ nhỏ khó dạy” rồi đi ra ngoài.

Lúc này Vấn Dược mới nhớ ra phải đuổi theo Địch Khương, vừa đi vừa nói: “Chưởng quầy, người đừng đi! Nói không chừng chúng ta có việc để làm rồi!”

Địch Khương chỉ coi như không nghe thấy, đóng sầm cửa bỏ lại Vấn Dược ở phía bên ngoài. Nàng ta đứng trước cửa lầm bầm vài câu, thấy Địch Khương không mấy hứng thú mới đành từ bỏ, thất vọng trở về phòng.

Tiếng bước chân của Vấn Dược xa dần, thế giới không dễ gì mới yên tĩnh trở lại. Địch Khương khẽ đẩy cửa sổ ra nhìn xuống dưới, lúc này vừa hay bắt gặp một vị công tử với trang phục hoa lệ bước ra khỏi tiệm quan tài, dáng người anh tuấn, diện mạo bất phàm, khuôn mặt đào hoa khiến ngay cả trái tim Địch Khương cũng không khỏi hẫng một nhịp.

“Sinh ra có dung mạo tuyệt thế nhường này, chẳng trách con gái lại chủ động đeo bám.” Địch Khương thầm cảm thán, nhớ đến những chuyện Vấn Dược lảm nhảm bên tại mình suốt ngày.

Nghe đồn Vũ vương Thụy An là con trai thứ sáu của đương kim nữ hoàng Thần Chiếu, từ trước đến nay đều không tham dự chuyện triều chính, sở thích duy nhất là nữ sắc, buông lời ong bướm khắp nơi, thường xuyên gây ra những tin đồn thú vị, lưu truyền trên phố. Nhưng kế cũng lạ, mỗi người phụ nữ đã qua lại với hắn, không ai là không nhớ nhung luyến tiếc, chỉ nói tốt cho hắn, cho dù hắn có mới nới cũ, yêu thương người khác, cũng không ai nói xấu hắn một câu.

Đàn ông có thể làm được như hắn, quả thật khiến người ta khâm phục.

Địch Khương có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng Vũ vương Thụy An, lại không ngờ tất cả đều bị Chung Húc nhìn thấy. Nàng hồi hồn, trông thấy Chung Húc đang nhìn mình đầy ghét bỏ, ánh mắt như đang nói: “Coi sắc chọn người, tùy tiện nông cạn.”

Địch Khương nhướn mày, mỉm cười liếm môi nhìn hắn. Đôi môi khô trở nên trơn bóng, nổi bật trên khuôn mặt trắng ngần, càng thêm diễm lệ ướt át.

Chung Húc tông mà kinh hãi, vội vội vàng vàng chạy vào trong tiệm.

“Ông chủ Chung quả là đáng yêu.” Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Địch Khương không nhịn được bật cười vui vẻ.

Hai ngày tiếp theo rất nhàn rỗi, tiệm không có mấy khách, chỉ có Li phu nhân từ Ngũ Lí Ba ngoại thành tới lấy ít thuốc an thai mà thôi.

Li phu nhân một mình nuôi hơn mười người con, Địch Khương không nỡ lấy của bà ấy nhiều tiền, nhưng Li phu nhân cũng không muốn tự nhiên hưởng lợi của người ta, ngày thứ ba bèn sai con cả đem đến cho Địch Khương chút rượu hoa quả lâu năm.

“Cám ơn Li phu nhân giúp ta nhé, ta không giữ người ở lại ăn tối nữa.” Địch Khương nhìn về phía tiệm quan tài đối diện. Con cả nhà họ Li hiểu chuyện, vì thế nhanh chóng tạm biệt rời đi.

Sau khi cậu ta đi khỏi, Địch Khương lập tức mở vò rượu ra uống thử một ngụm, thoáng chốc mùi rượu đã lan tỏa tứ phương, ngất ngây vô cùng.

“Rượu này chỉ cần ngửi thôi cũng biết là đồ quý, Li phu nhân quả nhiên có lòng.” Thư Hương lãnh đạm nói.

“Ai nói không phải đâu? Rượu này nếu đem bán, nghìn vàng cũng đáng nha.” Địch Khương gật đầu, gương mặt thỏa mãn tỏ ý tán thành.

“Cho ta nếm thử xem nào.” Vấn Dược bèn lấy chén rượu ra muốn thử một ngụm.

Địch Khương gạt tay nàng ta ra nói: “Mấy năm qua có đồ tốt đều không bạc đãi các ngươi, cái này, ta để tặng cho ông chủ Chung.” Không thèm để ý đến ảnh mắt ai oán của Vấn Dược, nàng nhanh chóng đi ra ngoài tiệm thuốc, tới chỗ tiệm quan tài.

“Ông chủ Chung?” Địch Khương gọi cửa nhưng không có ai ra đón tiếp. Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy trong tiệm quả thật không có người, Trường Sinh cũng không có ở đây, chắc là ra ngoài giao đồ rồi. Địch Khương chẳng hề khách sáo, coi đây như nhà mình, cứ thế đi thẳng vào.

Bên trong, Chung Húc đang bàn chuyện với Nhật sư thái.

“Chuyện Vương gia Thụy An dặn dò, bần nó thật sự không làm được, mong...” Sư thái nói được một nửa, trông thấy Địch Khương đi tới lập tức dừng lại, chỉ nói thêm một câu “A di đà phật” rồi yên lặng ngồi một bên.

Chung Húc thấy vậy quay lại nhíu mày nói: “Sao cô lại qua đây?”

“Khách tặng ta ít rượu ngon, mang đến cùng ngươi nếm thử.” Địch Khương lắc lắc vò rượu trong tay.

“Không cần, bần đạo không uống rượu, mời cô về cho.” Chung Húc quả quyết từ chối, hận không thể kéo xa khoảng cách với Địch Khương.

Địch Khương làm như không nghe hiểu lời Chung Húc nói, lại tiến lên thêm hai bước, đặt vò rượu lên bàn cười bảo: “Chúng ta là hàng xóm, hà tất phải khách sáo như vậy, nên qua lại nhiều hơn mới đúng.”

Địch Khương đang định mở vò rượu ra, Chung Húc lại ném vò rượu vào lòng cô, nói: “Bần đạo không dám trèo cao, mời cô đi mau thì hơn.”

“Có trèo cao gì đâu chứ, chẳng phải ngươi cũng là chưởng quầy sao?” Địch Khương vẫn chưa từ bỏ ý định.

Chung Húc thở dài, chỉ về phía sứ thái đang ngồi bên cạnh nói: “Chúng tôi là người xuất gia, còn cô vẫn là người trong hồng trần, mặc áo gấm, ăn thịt uống rượu, hoàn toàn không giống với chúng tôi, mong Địch chưởng quầy đừng đùa với ta nữa.”

“Ngươi có ý gì đây? Mặc dù ta mặc áo gấm, nhưng sao người biết trong lòng ta không làm bạn với người khốn khó? Mặc dù ta ăn thịt uống rượu, nhưng sao người biết lòng ta không hướng Phật? Có cấu rượu thịt xuống bụng, Phật trong tâm, những lời cố nhân lưu lại ắt phải có cái lý của nó chứ,” Địch Khương mỉm cười nâng chén rượu lên đưa cho Lưu Vân: “Sư thái, chớ nên câu nệ quá, người có muốn làm một chén không?”

“Cô thật càn quấy!” Chung Húc vội vàng gạt tay áo Địch Khương ra, tức giận nói: “Về đi! Đừng có ở đây làm mất mặt!”

Địch Khương thấy hai người họ đều xanh mặt, thiết nghĩ tức giận thật rồi, đành hậm hực ôm vò rượu lên quay người đi ra khỏi tiệm.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
hanhretM mới được cho m hỏi nam chính là ai ạ, cảm ơn ạ - sent 2023-06-01 00:58:24
tamtamtamtamDuyệt thẻ giúp mình với, mình vừa nạp rồi - sent 2023-03-19 21:03:37
chuchu6789cuốn quá i, hóng chương mới - sent 2023-03-02 23:24:02
Thuhien Tran1655045573Chung húc xuất hiện ít quá - sent 2023-02-13 22:00:34
Phạm Phương LiênTruyện hay mà lỡ tay đánh giá nhầm sao - sent 2022-11-27 07:31:36
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương