Hoa Thần Lục full

Chương 16: Thôn trạng nguyên

/243
Trước Tiếp
Sáng sớm hôm sau, lúc Địch Khương tỉnh dậy thì thấy tấm chiếu bên cạnh vẫn còn trống không, trong lòng nàng không khỏi lo lắng: “Cậu thiếu niên 5 đó cả đêm không về, có khi nào chết cóng rồi không?”

“Chưởng quầy, chúng ta nên đi thôi.” Vấn Dược cất tiếng giục nàng.

Địch Khương thở dài, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại: “Ta vẫn thấy hơi lo cho cậu ta...”

“Lo lắng cái gì chứ! Bao nhiêu người như vậy người có lo hết được không?” Vấn Dược không chịu được nữa, nàng ta đi tới kéo Địch Khương ra ngoài, vừa đi vừa bảo: “Đã gọi là sống chết có số, phú quý tại trời. Chúng ta chỉ tình cờ gặp gỡ và cố gắng hết sức để giúp thôi, cậu ta đã bỏ đi có nghĩa là đôi bên không có duyên. Dù sao chúng ta cũng không thể ôm đồm hết mọi chuyện về mình đúng không? Nếu không còn cần mệnh cách tinh quân, cần thập điện diêm là để làm gì? Số mệnh vốn đã được định trước, chúng ta không cần phải làm chuyện xui xẻo làm gì?”

Địch Khương cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn cố nhịn xuống, làm bộ nghiêm túc cười hỏi Vấn Dược: “Sao trước đây ta không thấy người hiểu biết thấu đáo như vậy nhỉ?”

“Bởi vì ta đói rồi đó...” Vấn Dược gãi đầu, cười đáp: “Mãi mới đợi được đến trời sáng, chúng ta có thể đi vào trấn ăn chút gì ngon ngon không?”

Địch Khương không nói nên lời, nàng quắc mắt cười lạnh: “Ngươi đó, rồi có ngày chết vì nó cho xem!” Vấn Dược ầm ĩ như vậy khiến Địch Khương gần như quên mất chuyện của cậu thiếu niên kia, sau đó cả ba người mau chóng xuống núi.

Trấn dưới núi không tính là lớn lắm, ước chừng khoảng năm trăm hộ dân. Trung tâm thị trấn có một trường tư thục, phần lớn những căn nhà dân khác ở đây đều xây dựa vào núi, từng căn từng căn nối nhau trông có vẻ như mối quan hệ giữa hàng xóm láng giềng vô cùng thân thiết. Địch Khương nhớ tới lời kể của tiểu ca tối qua, cậu ta nói rằng đến một trường tư thục thôn Trạng Nguyên cũng không có. Có thể thấy thôn Trạng Nguyên nhỏ hơn nhiều so với thị trấn này.

Ba người họ tìm một quán mì, sau đó ngồi xuống gọi năm bát. Địch Khương một bát, Thư Hương một bát còn Vấn Dược thì ba bát.

Nàng nhìn Vấn Dược ăn ngấu nghiến, không nhịn được quay sang nói với Thư Hương: “Kế tiếp còn phải đi mất ba ngày đường, lát nữa người vào trấn mua ít lương khô để mang theo, phòng trên đường không có trạm dịch, Vấn Dược lại kêu đói nữa.”

“Vâng.”

Thư Hương nhận lệnh, cậu mau chóng ăn xong bát mì sau đó một mình đi vào tiệm bánh bao trong trấn mua đồ. Còn Địch Khương và Vấn Dược sau khi ăn xong thì ngồi dưới gốc cây ở cổng thôn đợi Thư Hương.

Mặt trời mọc giữa khoảng không, ánh nắng chiếu xuống, toàn thân hai người trở nên ấm áp, ánh sáng chói lóa khiến người ta không mở nổi mắt. Ngay lúc hai người họ còn đang tận hưởng ánh mặt trời ấm áp, Địch Khương bỗng thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc lạch bạch chạy tới. Chắc là chạy vội cả quãng đường nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta đỏ bừng lên.

Người tới chính là cậu thiếu niên ở trong miếu thần núi tối qua, cậu ta chạy đến trước mặt Địch Khương rồi dừng lại.

“Chị gái...” Thiếu niên vừa dứt lời lại lập tức sửa lại: “Dì ơi?”

Địch Khương cười khúc khích nói: “Ngươi cứ gọi ta là Địch Khương đi.”

“Vãn bối là bậc dưới, sao có thể gọi thẳng tên húy của người được? Ta sẽ gọi tỷ là Địch tỷ tỷ nhé.” Thiếu niên chắp tay hành lễ.

Địch Khương gật đầu cười rồi đỡ cậu ta lên, thiện cảm dành cho thiếu niên tăng lên rất nhiều, trong lòng nàng thầm khen ngợi: Ở nơi rừng núi hoang vu, dân trí còn chưa phát triển, mà lời ăn tiếng nói của cậu thiếu niên lại vô cùng kính cẩn, thật là một đứa trẻ vừa khiêm tốn lại lễ phép.

Địch Khương mỉm cười hỏi cậu ta: “Tối qua ngươi đã đi đâu vậy?”

“Ta...” Thiếu niên nuốt một ngụm nước bọt, ngần ngừ hồi lâu vẫn không nói ra được lí do. Cậu chỉ lấy ra một cái túi từ bên hông, sau đó nói: “Ban đầu ta không muốn gặp lại mọi người, ta cảm thấy gia cảnh của bản thân bị người ngoài biết hết cũng chẳng vẻ vang gì. Nhưng ngẫm lại một hồi, ta căm ghét mẹ ruột thì thôi, có điều dù sao cha vẫn còn, nên phiền tỷ màng bọc trứng gà này cho cha ta, bảo ông ấy ăn nhiều vào. Lần sau quay về, ta hy vọng sẽ thấy ông ấy mập lên một chút.”

Cậu thiếu niên lộ vẻ xót xa, nói tiếp: “Ta tên là Phan Nguyệt Lãng, cha ta tên Phan Tân Quý. Tỷ cứ hỏi bừa một người trong thôn là bọn họ đều biết.”

Lúc nói chuyện Phan Nguyệt Lãng không dám nhìn Địch Khương, hình như cậu ta rất ngại. Nàng thấy vậy, biết là cậu dễ xấu hổ nhưng cũng rất cứng cỏi, nên nàng theo thói quen không hỏi gì nhiều mà chỉ nhận lấy bọc trứng gà rồi đế cẩn thận vào trong hành lý. Trứng gà tuy nhỏ, nhưng tình cảm là vô giá. Phan Nguyệt Lãng sống ở đây ăn không đủ no, quần áo mặc không đủ ấm nhưng lại không quên tích cóp nhiều đồ như vậy để gửi cho cha. Chắc chắn là cậu ta rất yêu cha mình, và cũng vô cùng nhớ ông ấy.

Địch Khương ngày càng yêu mến cậu nhóc này, xưa nay nàng luôn yêu quý những đứa trẻ hiếu thuận.

Địch Khương trình trọng gật đầu với cậu, rồi nói: “Ta sẽ giao chúng đến tận tay cha ngươi, và nói với ông ấy rằng người sống rất tốt để ông ấy không phải lo lắng.”

“Cảm ơn... Địch tỷ tỷ.” Khuôn mặt Phan Nguyệt Lãng đỏ bừng, như thể bản thân cậu bị người ta nhìn thấu vậy.

Địch Khương lại nở nụ cười: “Ta là một thầy thuốc, nhà ở cuối đường Nam Đại phủ Thái Bình. Sau này nếu người đến phủ Thái Bình, có thể đến tìm ta.”

Lúc Phan Nguyệt Lãng nghe thấy ba chữ “phủ Thái Bình”, ánh mắt chợt lóe sáng, rõ ràng cậu vô cùng mong chờ được đến đó, nhưng miệng lại nói: “Phủ Thái Bình thật sự xa quá, ta sợ cả đời này cũng không đến được nơi ấy.”

ây dịu dàng, Vấn Dược ở bên cạnh thấy vậy thì bĩu môi, đồ ăn chẳng ngon gì cả

Phan Nguyệt Lãng lại đáp: “Nhưng mẹ ta từng nói, bà ấy còn sống ngày nào thì tuyệt đối sẽ không cho ta rời xa bà ấy nửa bước. Mẹ nói ta chỉ thích hợp làm mấy việc trồng rau bắt cá, đến ngay cả việc được đến đây học cũng là nhờ có cha ta cầu xin mất ba năm. Ta ra ngoài rồi không muốn quay về nữa, nhưng cha vẫn còn ở đó. Cuối cùng ta vẫn sẽ phải quay về thôn Trạng Nguyên, chăm sóc ông ấy lúc tuổi già, nếu không để lại một mình cha ở đấy thì thật sự là bất hiếu.”

Trong lòng Địch Khương dâng lên một cảm giác xót xa, thật không biết rốt cuộc mẹ của cậu ta nghĩ cái gì nữa, tại sao lại khiến chồng và con trở nên tự ti đến vậy, rốt cuộc bà ta đã làm gì với họ?

Nhưng dù nàng có tức giận đi chăng nữa thì cũng không thể lộ ra trước mặt Phan Nguyệt Lãng được, càng không thể đưa ra lời phán xét, chỉ nghiêm mặt nói: “Đừng để suy nghĩ thiển cận trước mắt làm tâm trí ngươi rối bời. Nếu ngươi không thích cuộc sống hiện tại thì cứ hướng tới nơi xa thử xem sao, biết đầu ở phương xa có một chỗ dành cho ngươi?”

“Ta có thể đi thật ư?” Đáy mắt Phan Nguyệt Lãng lóe lên ánh sáng mông lung, nhưng trái tim đã bay đến tận hoàng thành từ lâu rồi. Những người có ăn học đều nên có một ước mơ, đó chính là thi cử đỗ đạt, mai này vào triều làm quan. Tương lai noi theo tấm gương của các bậc thánh hiền, làm quan phụ mẫu tạo phúc cho dân chúng. Phan Nguyệt Lãng cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên Địch Khương biết tâm tư của cậu, nàng mỉm cười nói: “Chỉ cần người muốn thì không ai có thể ngăn cản được, đúng không nào? Huống hồ đó là nơi dưới chân Thiên tử, là nơi hội tụ của người có học khắp thiên hạ. Đến đó, người sẽ không cần phải sống dưới cái bóng của người khác nữa.”

Hai mắt Phan Nguyệt Lãng sáng ngời, dường như Địch Khương có thể thấy được sự tủi nhục mà cậu và cha đã phải chịu đựng suốt bao năm qua. Nàng chỉ thấy cậu thiếu niên gật đầu thật mạnh, rồi cất cao giọng nói: “Ta muốn đến phủ Thái Bình, ta muốn phấn đấu sống tốt hơn kẻ khác, ta muốn tất cả hàng xóm thân thích không còn cười nhạo cha ta được nữa!”

“Thật là một đứa trẻ ngoan.” Địch Khương bật cười lớn, sau đó nàng phất tay áo qua trước mặt cậu, một dấu ấn màu vàng kim nhanh chóng chui vào trong trán cậu nhóc.

Dấu ấn vàng kim này chính là chứng nhận ra vào y quán Kiến Tố, có con dấu này từ đây cậu có thể tự do ra vào y quán mà không phải chịu sự ràng buộc của quỷ khí.

“Đến phủ Thái Bình thì nhớ đến tìm ta.”

“Vâng!”

Sau đó, Phan Nguyệt Lãng men theo con đường nhỏ chạy về trong trấn. Vừa khéo Thư Hương cũng đã quay lại, thế là ba người họ lập tức khởi hành đến thôn Trạng Nguyên.

Trên đường, Vấn Dược muốn nói lại thôi. Mãi một hồi lâu sau nàng ta không nhịn nổi nữa, mới cất tiếng hỏi: “Chưởng quầy, tại sao ngài lại cho một người phàm tự ý ra vào tiệm của chúng ta vậy?”

“Làm sao người biết cậu ta chỉ là người phàm? Đến lúc gặp lại, chắc chắn cậu ta sẽ không còn là con chim trong lồng nữa, mà là...” Địch Khương mỉm cười nhưng không nói tiếp.

“Là gì ạ?”

“Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Tâm trạng của Vấn Dược lúc này giống như con kiến trên chảo nóng vậy, nàng ta vội vàng thốt lên: “Chưởng quầy, xin người đó, mau nói cho ta biết đi mà!”.

“Đợi đến lúc đó rồi người sẽ biết.” Địch Khương tỏ vẻ thần bí đáp.

“Ôi trời, ta ghét nhất là chưởng quầy nói chuyện bỏ lửng!” Vấn Dược tức đến mức giậm chân, nàng ta quấn lấy Địch Khương cả quãng đường: “Vậy ngài chỉ cần nói cho ta biết, tương lai của Phan Nguyệt Lãng tốt hay xấu? Cứ tiếp tục thế này, ta tò mò chết mất thôi.”

Địch Khương thấy Vấn Dược phiền quá, bèn nói: “Vẫn là câu nói đó, chịu khổ sẽ hết khổ, hưởng phúc sẽ tán phúc. Hiện giờ cậu ta đã chịu bao nhiêu khổ thì sau này sẽ hưởng bấy nhiêu phúc, ngươi đã hiểu chưa?”

“ô, ta hiểu rồi!” Vấn Dược gật đầu lia lịa, cảm thấy vô cùng hài lòng: “Dáng vẻ cậu thiếu niên đó khôi ngô tuấn tú, là một người trung thực. Từ nhỏ đã phải chịu khổ chịu nhục, nếu có một ngày được thăng quan tiến chức thì thật sự ông trời không phụ lòng, lề trời đền đáp xứng đáng, thật khiến người ta vui mừng không thôi.”

“Chứ còn gì nữa...” Địch Khương dứt lời không nói tiếp nữa. Nhưng nàng biết, số mệnh là một thứ rất khó nói, chỉ một chút sai sót thôi cũng sẽ sai một li đi một dặm. Ngộ nhỡ trên đường gặp phải ngã rẽ nào, thì đó không phải là kết quả mà nàng muốn thấy.

Sau ba ngày đường, cuối cùng họ cũng đến thôn Trạng Nguyên.

Thôn Trạng Nguyên là một thôn nhỏ ẩn mình trong núi lớn, dòng sông trong vắt chảy qua bao bọc lấy thôn. Những phiến đá xanh cổ kính nối tiếp từng khối, nước sông chầm chậm lượn lờ chảy về từ khắp ngả, bốn bề là núi bao quanh. Những căn nhà thấp bé phản chiếu xuống dưới sông tạo thành một bức tranh sơn thủy hết sức tự nhiên.

Mà muốn vào thôn Trạng Nguyên, bắt buộc phải đi qua cửa Nam Hoa.

Cửa Nam Hoa nằm giữa hai ngọn núi, khi đi bên dưới có thể thấy những dấu vết của sương gió và gỉ sét lâu năm trên cổng thành.

Vào bên trong cổng, họ bắt gặp những dãy vải nhuộm phấp phới trong gió ở hai bên đường tựa như từng rải cầu vồng, tô điểm cho thành cổ càng thêm tươi mát. Hai bên đường trồng rất nhiều ngân hạnh cùng với những con hẻm nhỏ kéo dài vô tận, đi trên con đường được lát bằng đá xanh, liếc qua không thấy điểm cuối.

So với nhịp điệu hối hả của phủ Thái Bình thì ở trong thôn trấn nhỏ này, sự yên tĩnh và yên bình quả là một quang cảnh tươi đẹp.

Ba người ngồi xuống một tảng đá bên sông, thảnh thơi ngắm nhìn cây cầu đá bắc qua con sông phía trước, cảm thấy thích thú lạ thường.

Bên bờ sông có mấy thiếu nữ đang cầm chày giặt quần áo. Quần áo trong sọt đã được giặt sạch, bên cạnh vẫn còn rải rác rất nhiều.

Địch Khương đưa mắt quan sát họ một cách chăm chú, trong số mấy cô gái cũng có vài người đang nhìn nàng.

Bọn họ không có ý xấu mà chỉ là cảm thấy tò mò, dân cư trong trận vốn đã ít, mà vừa nhìn ba người Địch Khương đã thấy lạ mặt, lại còn là những gương mặt xa lạ xinh đẹp.

Địch Khương thấy hầu hết bọn họ đều mặc áo choàng ngắn bằng vải sáp độc đáo của người bản xứ, đôi mắt trong veo không nhiễm bụi trần. Họ túm năm tụm ba nói cười vui vẻ, nụ cười dạt dào hạnh phúc trên gương mặt đều là phát ra từ tận đáy lòng.

Được sống ở một nơi phong cảnh tươi đẹp dường này, giản dị và yên bình, có con nước lượn lờ chảy quanh, chưa chắc đã kém gì phủ Thái Bình.

Có lẽ Mai tỷ cũng từng là một cô gái như vậy.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hanhretM mới được cho m hỏi nam chính là ai ạ, cảm ơn ạ - sent 2023-06-01 00:58:24
tamtamtamtamDuyệt thẻ giúp mình với, mình vừa nạp rồi - sent 2023-03-19 21:03:37
chuchu6789cuốn quá i, hóng chương mới - sent 2023-03-02 23:24:02
Thuhien Tran1655045573Chung húc xuất hiện ít quá - sent 2023-02-13 22:00:34
Phạm Phương LiênTruyện hay mà lỡ tay đánh giá nhầm sao - sent 2022-11-27 07:31:36
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương