Hoa Thần Lục full

Chương 17: Lão phan

/243
Trước Tiếp
Vấn Dược nhìn những cô gái đang đập quần áo, thong thả giặt đồ, hai tay họ đều ngâm trong dòng nước lạnh lẽo, nàng ta không khỏi thắc mắc:

“Chưởng quầy, sao mùa đông tháng chạp khắc nghiệt mà bọn họ còn ra bờ sông giặt quần áo, sao không đun nước nóng ở nhà từ từ mà giặt?”

Địch Khương liếc nàng ta một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi tưởng củi đun nước không phải là tiền à?”

Vấn Dược lè lưỡi, u oán lẩm bẩm: “Người phàm thật đáng thương...”

“Nói vậy cũng không hẳn, ngươi không chịu nổi nước sông tháng Chạp mùa đông, cho nên người cảm thấy bọn họ đáng thương, nhưng ở chỗ họ thì lại thấy chuyện đó chẳng đáng là gì, có khi họ còn sống vui vẻ hơn người nhiều ấy chứ.”

“Không thể nào!” Vấn Dược nhe răng trợn mắt phản bác: “Mỗi ngày ta đều ăn ngon ngủ ngon, còn bọn họ e là ngay cả mứt ngó sen nhà lão Đông cũng không ăn nổi!”.

Địch Khương phì cười, bị dáng vẻ của nàng ta làm cho dở khóc dở cười.

“Sao, ta nói có sai đâu nào? Mứt ngó sen đó là món ngon nhất nhì ở phủ Thái Bình, bọn họ đã được nếm thử bao giờ chưa!” Vấn Dược khua tay múa chân, thấy vậy Địch Khương với Thư Hương liên tục lắc đầu.

“Sao ngươi biết nơi này không có mứt ngó sen ngon hơn ở nhà chứ?” Địch Khương cười khẽ, không tranh luận những chuyện nhỏ nhặt này với nàng ta nữa, nàng cũng không trông mong Vấn Dược ở cái tuổi này đã hiểu biết thấu đáo, siêu trần thoát tục.

Lại nghĩ Mai tỷ sinh ra ở nơi này, sau đó tới phủ Thái Bình, nàng từng ăn mút ngó sen của nhà lão Đông phố Nam, thịt khô của cửa hàng Lý gia, còn cả rượu hoa quế của Hòa Viên, cuối cùng ngay cả sơn hào hải vị của vương phủ cũng hưởng thụ hết rồi, nhưng kết cục thì sao?

Hài cốt bị thiêu thành tro, ngay cả việc chôn cất sau khi chết cũng là người ngoài không liên quan làm giúp.

Thực không biết kết quả ai hạnh phúc hơn nữa.

“Tại sao giặt quần áo mà làm rách cả ra thế này hả? Có tí việc nhỏ nhặt cũng làm không xong! Đúng là đồ vô dụng!”

Địch Khương đang thất thần nhìn nhóm người giặt quần áo, chợt nghe thấy bên bờ sông đối diện truyền đến tiếng phụ nữ quát tháo. Ngước mắt nhìn sang thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang hùng hùng hổ hổ véo tại một người que, hiển nhiên là đang tức giận, ngôn từ ác độc nghe rất chói tai.

Mà người què kia không hề cãi lại, để mặc bà ta mắng.

Địch Khương nhìn kỹ lại vài lần, phát hiện bàn tay người què đã đông công vì ngâm nước sông, nhưng người phụ nữ kia chỉ lo kiểm tra chỗ rách trên quần áo mà không hề nhìn thấy vết thương của ông ta.

Người phụ nữ kiểm tra xong lại túm lấy tai ông ta quát mắng: “Còn ở đây làm gì hả? Không ngại mất mặt à? Đi, về nhà.”

“Tôi về đây!” Người què bị bà ta ức hiếp không hề tức giận mà vẫn cười, sau đó ngoan ngoãn chống nạng cố hết sức đi theo sau, bởi vì bị bà ta véo tai cho nên thân thể tạo thành một góc độ rất kỳ dị, nhìn thôi đã thấy đau rồi.

“Lão Phan đúng thật khổ, ngày nào Lý tỷ cũng nghĩ ra đủ lý do để mắng lão, mười mấy năm rồi, không có ngày nào ngơi!”

“Thì đó, cho nên mới nói không nên lấy vợ đẹp, cưới về rồi lại phải cung phụng như Bồ Tát ấy.”

“Đúng đấy, lại còn không phải là một Bồ Tát an phận chứ.”

“Đúng thế, tiền lão Phan kiếm được đều đưa cho vợ lão hết, ngày nào cũng ăn diện trang điểm phấn son, chẳng biết để cho ai xem!”

Đám người vây xem đều bàn tán, ai cũng thấy bất bình thay cho người què.

Địch Khương nghe đoạn đối thoại của nhóm phụ nữ giặt đồ, cảm thấy một người đàn ông mà đến mức như ông ta thì không phải mất mặt nữa, mà là đáng thương, nàng bày tỏ đồng tình sâu sắc.

“Trông mặt mũi xinh đẹp mà không ngờ mồm miệng lại ác độc như thế.” Thư Hương lắc đầu thở dài, Địch Khương cũng bóp cổ tay than thở.

Vấn Dược thì đã xắn tay áo, căm phẫn gầm lên: “Sao lại có mụ đàn bà đanh đá như thế chứ! Xem ta đi dạy dỗ mụ thể nào!”

Địch Khương thấy thế vội vàng ngắn nàng ta lại: “Việc nhà người ta, ngươi đừng có xen vào.”

“Nhưng mà ông ta sắp bị mắng chết luôn rồi kia kìa!”

“Mắng làm sao mà chết người được? Không nghe bà con nói à, bọn họ chung sống với nhau cãi cọ mười mấy năm, nếu như tách ra được thì đã tách từ lâu rồi, ngần ấy năm chắc cũng quen. Nếu ông ta có chết, cũng không phải vì Lý tỷ nhục mạ, chính ông ta đã quen, ngươi lấy tư cách gì mà đi tức giận?”

“Chẳng nhẽ không cho ta thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ hay sao?!”

“Ồ, ngươi có thể ở đây cả đời, bảo vệ ông ta cả đời không?”

“Ta...”

“Vợ chồng người ta hoà thuận cũng được mà cãi cọ cũng đành, đều là một kiểu sinh hoạt, bọn họ vui vẻ thoả mãn là được, cần người ngoài như người tham gia à? Chẳng lẽ ngươi ở hồng trần quá lâu nên cũng biến thành một người hàng xóm phàm tục rồi?”

“Rồi rồi rồi, ta mặc kệ là được chứ gì. Ta thấy sớm muộn gì lão Phan này cũng bị mụ vợ độc ác ấy giày vò đến chết thôi! Đến lúc đó chưởng quầy người đi mà hối hận!”

“Sống chết có số, phú quý tại trời, tất cả đều do số mệnh, ngươi đừng nên nóng vội.”

“Chưởng quầy nói gì cũng có lý hết, ta không nói lại người!” Vấn Dược tức giận quay đầu đi, không thèm để ý đến Địch Khương nữa.

Lúc này Thư Hương vốn ít lời kéo tay áo Địch Khương hỏi: “Chưởng quầy, giỏ trứng này thì sao đây?”

“Đưa đến nhà họ Phan là coi như xong việc rồi.”

“Nhà họ Phan... phải chăng chính là lão Phan vừa rồi?” Thư Hương vẫn lãnh đạm.

“Sao ta lại quên mất nhỉ!” Địch Khương vỗ đầu một cái, bây giờ mới giật mình nhớ ra: “Cha của Phan Nguyệt Lãng là một người què còn gì!”

“Thì ra ông ta chính là Phan Tân Quý. Chẳng trách Phan Nguyệt Lãng lại không chịu về nhà, có một bà mẹ cay độc như vậy, ai mà dám về!” Vấn Dược không nhịn được nữa, kéo hai người Địch Khương cùng Thư Hương đuổi theo về phía trước.

Lúc này, trong núi nổi lên một tầng sương mù, mưa bụi cùng sương mù dày đặc gợi lên cảm giác đơn sơ nguyên thủy nơi thôn núi nhỏ này. Từ cây cầu vòm trên sông nhìn ra thành cổ phía xa chỉ thấy một mảnh sương mù, không có khói bụi, chỉ có núi non sông nước tựa như mộng ảo.

Mà Lý tỷ cùng Phan Tân Quý đã không còn thấy bóng dáng.

“Chưởng quầy, mau tính xem bọn họ đi đằng nào!”

Vấn Dược vô cùng sốt ruột, Địch Khương vội nói: “Tìm đại một người hỏi đường là được, cần gì phải dùng thuật bói?”

“À, vậy ta đi hỏi!” Vấn Dược nhanh chóng chạy đi, không lâu sau đó trở lại bảo: “Ta nghe ngóng được rồi! Phan Tân Quý sống dưới gốc cây hạnh ở cuối thôn, là căn nhà dột nát nhất!”

Địch Khương gật đầu: “Chúng ta qua đó.”

Vấn Dược dẫn Địch Khương cùng Thư Hương đi xuống chân núi, dọc đường đi Vấn Dược vẫn ríu rít không ngừng, chủ yếu đều là oán giận: “Cái người tên Phan Tân Quý này thật đúng là ai ai cũng biết, người ta vừa nghe thấy tên đã che miệng cười, thật không biết ông ta đã tạo nghiệt gì nữa, cưới một cô vợ cay nghiệt như vậy, khiến cho cả thôn đều khinh thường...”

“Ông ta chính là minh chứng cho câu “thất phu vô tội, hoài bích có tội”*” Địch Khương nói: “Phan Tân Quý thoạt trong mặt mũi bình thường, còn khập khiễng một chân, lại cưới một cô vợ như hoa như ngọc, sao có thể không khiến người ta ghen ghét? Huống chi, vị mỹ nhân như hoa như ngọc này lại còn không an phận...”

(*) Thất phu vô tội, hoài bích có tội: (Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.) Ý chỉ người thường vốn không có tội, nhưng vì sở hữu những thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận lại không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, đấy chính là cái tội.

“Thế cho nên khiến người ta ghen ghét?”

“Không phải ư? Phụ nữ thì ghen tị với mỹ mạo của Lý tỷ kia, còn đàn ông thì hâm mộ diễm phúc mà ông ta có, dần dà, lão Phan bên trở thành cái bia miệng cho mọi người xả giận, nếu không người bảo một bụng hâm mộ đổ kị của bọn họ biết trút vào đâu?”

“Sao ta lại không cảm thấy Lý tỷ kia đẹp được đến đâu nhỉ? Căn bản là một mụ đàn bà cay nghiệt! Lão Phan thật đáng thương...” Vấn Dược bĩu môi, cả quãng đường đều than thở càu nhàu.

Ba người vừa nói chuyện phiếm vừa rảo bước về phía trước, đi tới dưới gốc cây hạnh ở cuối thôn.

Hoa hạnh đỏ nửa góc trời, hạnh đỏ rơi đầy đất.

Dưới tàng cây hạnh là một nhà tranh thấp bé, trong khoảnh sân bên ngoài trông rất nhiều hoa cỏ, nhưng bởi vì trái mùa nên phần lớn đều chỉ là nụ hoa, chỉ có hoa hạnh trên đỉnh đầu nở rộ đầy vườn khiến người ta chú ý, thắp sáng phong cảnh duy nhất ở nơi này.

“Lý tỷ này là người yêu hoa.”

Vấn Dược cười lạnh gật đầu: “Bà ta cũng thú vị ghê, có điều ý nghĩ này thật đúng là buồn cười, chẳng phải là: “Cả vườn xuân sắc không nhất được, một nhánh hồng hạnh vượt khỏi tường”* sao?”

(*) Hồng hạnh vượt tường: Ý chỉ việc ngoại tình.

“Thôi, thôi, đừng nói nữa, có chuyện này hay không còn chưa chắc, đến cả chúng ta cũng đồn bậy bạ thì chẳng phải lão Phan kia đáng thương quá rồi hay sao?” Địch Khương cắt ngang lời Vấn Dược, ý bảo nàng ta không nên lấy bụng ta suy bụng người, gây chuyện thị phi.

Huống hồ bởi vì gian nhà hoa này mà ấn tượng của Địch Khương đối với Lý tỷ đã có chút thay đổi. Ấn tượng đầu tiên của nàng đối với Lý tỷ này là cay nghiệt, vốn tưởng rằng chỉ là một thôn phụ hơi xinh đẹp, không ngờ ấn tượng thứ hai chính là biết hưởng thụ cuộc sống. Ở một thôn trấn nhỏ như vậy, nàng ta ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mà còn có thể có khiếu thẩm mỹ và thú vui như vậy, quả thực làm cho người ta kinh ngạc.

Ba người vừa đến gần căn nhà tranh đã nghe trong phòng truyền đến một tràng tiếng binh bang loảng xoảng, giống như nồi niêu xoong chảo rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, trong không khí truyền đến tiếng mắng chửi chói tai của Lý tỷ: “Đều tại ông hết, nếu không tại ông vô dụng thì tôi có bị bọn họ đùa giỡn như thế không?”

“Phải phải, tất cả đều tại tôi. Xin phu nhân bớt giận, vì ta mà tức giận hại thân, không đáng đâu.” Tiếng lão Phan vâng vâng dạ dạ, giống như đã lâu không ăn cơm.

Địch Khương trông qua hàng rào vào bên trong, thấy trong cửa sổ lão Phan nửa quỳ bên cạnh Lý tỷ, đang dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng.

“Ông nói xem sao ông lại bất tài như vậy hả?” Lý tỷ vẻ mặt ghét bỏ, hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mắt.

Mà Phan Tân Quý lại hoàn toàn không tức giận, vẫn cười nói: “Hôm nay trời rét đậm, phu nhân muốn đánh muốn mắng cũng để lát nữa, để ta đi nấu nước nóng cho bà sưởi ấm chân trước.”

“Biết ta lạnh còn lắm lời như vậy làm gì, không đi mau đi!”

“Vâng vâng, tôi lập tức đi ngay!” Phan Tân Quý gật đầu khom lưng, lập tức cầm ấm sắt khập khiễng lui ra ngoài.

Lý tỷ ngồi bên giường than thở.

Địch Khương nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàng ta, tuy rằng bị mai một ít nhiều, nhưng ngũ quan khuôn mặt lại cực kỳ tinh xảo, khí chất cũng không giống phụ nữ nhà nông bình thường, nàng lấy làm lạ nói: “Lý tỷ này có chút kỳ lạ, khí trạch trên người nàng ta hơi khác với người thường...”

Địch Khương còn đang suy nghĩ rốt cuộc khí tức này là thứ gì, lại nghe Vấn Dược ở bên cạnh cất giọng xỉa xói: “Đương nhiên là khác rồi, khí tức của dâm phụ mà!”

“Ngươi biết cơ à?”

“Ai có mắt đều nhìn ra!”

Địch Khương liên tục xua tay, lắc đầu: “Nhìn người phải dùng tâm, dùng mắt không tác dụng.”

Nói xong, nàng không đợi Vấn Dược trả lời đã hắng giọng, gõ cửa gọi to: “Xin hỏi có ai ở nhà không?” “Ai đó?” Lý tỷ cất giọng hô: “Lão Phan, ra xem ai tới.”

“Ta ra ngay!” Phan Tân Quý đáp một tiếng, nhanh chóng đi từ sau nhà đến trước mặt ba người, ông ta mở hàng rào ra hỏi: “Các người là?”

Địch Khương mỉm cười, gật đầu chào: “Tại hạ Địch Khương, được người ta nhờ vả, mang đến cho ông vài thứ, Vấn Dược.” Nói xong, nàng tỏ ý bảo Vấn Dược đưa giỏ trứng gà cho Phan Tân Quý.

Phan Tân Quý nhận lấy cái giỏ, mở tấm vải lanh phủ phía trên ra nhìn một cái, lập tức kinh hãi nói: “Không biết ba vị được ai nhờ vả? Nhiều trứng gà thế này, tôi không thể nhận được, chúng tôi không có bạn bè thân thích nào hết!”

Địch Khương xót xa trong lòng, nghĩ thầm rốt cục cuộc sống của bọn họ kham khổ đến mức nào mà một giỏ trứng có thể làm ông ta sợ hãi đến thế này?

Địch Khương lại nói: “Chúng ta đi ngang qua thôn trấn phía trước, gặp Phan Nguyệt Lãng ở nơi đó, là cậu ấy nhờ ta đưa trứng gà.”

“Là con tôi nhờ các cô đưa tới?” Phan Tân Quý lại giật mình.

Địch Khương gật đầu: “Cậu ấy bảo ta chuyển lời cho ông, mong ông thường ngày ăn nhiều lên một chút cho thân thể khỏe mạnh.”

“Con trai ta, con ta...” Phan Tân Quý run rẩy, hốc mắt hơi đỏ lên.

“Cậu ấy rất nhớ ông!” Vấn Dược thấy ông ta như vậy, vội vàng an ủi.

“Ta cũng rất nhớ Nguyệt nhi, nó sống có tốt không?” Phan Tân Quý nói rồi lập tức nhường đường, kích động bảo: “Xem tôi kìa, kích động quá quên cả mời mọi người vào nhà uống chén trà, thứ cho tôi tiếp đãi không được chu đáo, mời vào.”

“Đa tạ khoản đãi.” Địch Khương không từ chối, nghiêng người đi vào trong sân, nàng cũng muốn nhìn xem, rốt cục khoảnh sân trồng đầy hoa cỏ này xuân sắc kiều diễm đến mức nào.

Cảnh tượng trong sân không làm nàng thất vọng, tất cả đồ đạc đều được bày biện gọn gàng ngăn nắp, trên chậu hoa cũng ít có bụi bặm, hiển nhiên là thường xuyên dốc lòng chăm sóc.

“Những bông hoa này thật đẹp.” Địch Khương khen.

“Vâng, thường ngày phu nhân tôi hay thích mân mê những thứ này.” Phan Tân Quý nói xong, cách trứng gà vào phòng.

“Phu nhân, Nguyệt Lãng gửi đồ cho chúng ta này!” Phan Tân Quý đặt trứng gà lên bàn như hiến của quý.

Lý tỷ nhìn thoáng qua, vừa định nói gì lại đột nhiên nhìn thấy ba người Địch Khương đi theo phía sau ông chồng, lập tức thay đổi sắc mặt, quắc mắt hỏi: “Bọn họ là ai?”

“Bọn họ là bạn của Nguyệt nhi.”

“Trông không giống người ở chỗ chúng ta.” Sắc mặt Lý tỷ càng thêm u ám, nhìn về phía Địch Khương nói: “Các ngươi từ đầu tới?”

Địch Khương khẽ gật đầu chào, mỉm cười đáp: “Chúng ta là người phủ Thái Bình, đến đây du ngoạn, đã quấy rầy, mong...” Địch Khương còn chưa dứt lời đã thấy Lý tỷ phất tay một cái, cả giỏ trứng gà bay về phía bọn họ, Địch Khương nghiêng người né tránh, cái giỏ rơi xuống đất, lòng đỏ trứng gà vương vãi khắp nơi, khiến Địch Khương đau lòng không thôi.

“Mụ làm cái gì đó!” Vấn Dược chỉ vào mặt Lý tỷ quát.

Lý tỷ nổi giận đùng đùng đứng lên, đuổi ba người ra phía ngoài: “Cút hết cho ta, ta không thèm trứng gà của nó, nếu như nhớ chúng ta thì tự mình về! Nhờ các ngươi mang ba thứ đồ vớ vẩn này tới là sao! Cút hết đi!”

Địch Khương bị nàng ta đẩy hai cái, giày dép cùng làn váy đều dính bẩn. Vấn Dược định đánh trả, nhưng bị Địch Khương ngăn cản.

“Đây là nhà của Lý tỷ, chúng ta là người ngoài, chủ nhân đã muốn đuổi thì chúng ta đi, chúng ta không có lý do gì để ở lại cả.” Địch Khương không muốn tranh chấp với nàng ta, vì thế dẫn theo Vấn Dược cùng Thư Hương rời khỏi.

Lý tỷ tức tối thở phì phò, đóng sầm cửa lại, còn Phan Tân Quý từ khi các nàng vào phòng đến khi rời đi không hề hé răng nửa câu.

“Ta không muốn Nguyệt Lãng có quan hệ dính líu gì với người ngoài!” Trước khi đi, Địch Khương nghe thấy Lý tỷ ở trong phòng gào to, dường như nàng có thể nhìn thấy lão Phan đang quỳ bên chân Lý tỷ, cúi đầu răm rắp nghe theo: “Phải phải phải, nương tử nói đúng.”

“Loại người gì vậy chứ! Nếu ta có một người mẹ như vậy thì ta cũng sẽ không về nhà! Xí!” Vấn Dược dậm chân ở bên ngoài phòng, ngay cả Địch Khương cũng không khỏi lắc đầu thở dài: “Người nhà này đúng là kỳ quái...” Địch Khương thở dài một hơi, dẫn Vấn Dược cùng Thư Hương sầm mặt rời khỏi nhà họ Phan.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hanhretM mới được cho m hỏi nam chính là ai ạ, cảm ơn ạ - sent 2023-06-01 00:58:24
tamtamtamtamDuyệt thẻ giúp mình với, mình vừa nạp rồi - sent 2023-03-19 21:03:37
chuchu6789cuốn quá i, hóng chương mới - sent 2023-03-02 23:24:02
Thuhien Tran1655045573Chung húc xuất hiện ít quá - sent 2023-02-13 22:00:34
Phạm Phương LiênTruyện hay mà lỡ tay đánh giá nhầm sao - sent 2022-11-27 07:31:36
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương