Hoa Thần Lục full

Chương 2: Công chúa chiêu hòa (1)

/243
Trước Tiếp
Địch Khương quay về tiệm, thấy Vấn Dược vừa tiễn một người khách. Người đó ăn mặc hết sức chỉnh tề, không giống như người hầu bình thường.

Quả nhiên, sau khi hắn đi xa rồi, Vấn Dược thận trọng như dâng vật quý, lại gần ghé sát lên tại Địch Khương thì thầm: “Ta đã nói gì nào, vương phủ Thụy An chắc chắn có chuyện rồi!”

“Người đó là ai vậy?” Địch Khương hỏi.

“Quản gia của Vương phủ, mời ta đến phủ chẩn bệnh cho công chúa Chiêu Hòa, ta đã nói chưởng quầy không ở đây nên lùi lại đến ngày mai.”

“Ừm, ta biết rồi.” Địch Khương đặt vò rượu xuống bàn nói: “Hời cho các ngươi rồi đó, uống ít thôi mai còn phải làm việc.”

Vấn Dược vừa nhìn thấy vò rượu hoa quả vẫn còn nguyên lại được mang về, hai mắt lập tức sáng rỡ, bây giờ làm gì còn chuyện gì quan trọng hơn nữa, trong đầu chỉ có rượu mà thôi.

“Đa tạ chưởng quầy!” Vấn Dược ôm lấy vò rượu xoay người đi vào phòng, bỏ lại một mình Thư Hương đang ngồi trong góc sắp xếp lại dược liệu, cũng may cậu ta không thích rượu nên chẳng thèm ngước mắt nhìn lên.

“Mùa đông giá rét thật sự buồn ngủ quá đi mất.” Địch Khương ngáp dài, thấy hôm nay tiệm cũng không còn khách nữa bèn quyết định về ngủ bù một giấc. Nào ngờ đêm đó nàng ngủ không mộng mị gì, bất tri bất giác đánh một giấc tới tận trưa ngày hôm sau, nếu không có vấn Dược lên gọi, e rằng nàng phải ngủ tiếp đến chiều luôn.

“Chưởng quầy, hôm qua ta đã đi nghe ngóng rồi, nghe nói công chúa Chiêu Hòa Vũ Tinh Nghi đó rất ngang ngược, mấy hôm nay lại càng thậm tệ hơn, gây náo loạn trong phủ khiến gà chó không yên, đã có kha khá người chết rồi!”

“O?” Địch Khương nơi nhướn mày.

“Công chúa Chiêu Hòa là em gái ruột của Vương gia Thụy An, mấy ngày trước Vũ Tinh Nghi bị đại tướng quân đương triều Long Minh hủy hôn, từ đó cứ luôn ở trong phủ vương gia Thụy An, có lẽ buồn rầu thành bệnh. Lão quản gia kể, thái y trong cũng đã đến xem bệnh, thầy thuốc của phủ Thái Bình cũng đã thăm khám cả rồi, nhưng không ai tìm được nguyên cở do đâu.”

Địch Khương ngẫm nghĩ nói: “Có lẽ là dính phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi, nếu không đã chẳng tìm tới chúng ta.”

“Đi xem sao đã.”

“Vâng.”

Vấn Dược đeo túi thuốc lên, cùng Địch Khương dạo qua chợ Đông Tây, đi một lúc lâu cuối cùng cũng nhìn thấy Vương phủ Thụy An tường đỏ ngói xanh nằm

cuối khu chợ náo nhiệt. Hai người men theo tường viện đi tới, đi một lúc lâu mới tới được cổng chính, đây là dinh thự do tiên hoàng khâm thưởng cho Vũ vương Thụy An, sang trọng vô cùng, hệt như một Đại Minh cũng thu nhỏ.

Phủ Vũ vương kế thừa phương pháp xây dựng nhất quán của lâm viên hoàng gia, cung điện ở phía trước vườn ở phía sau, dựa theo đúng thứ bậc nghiêm ngặt mà kiến tạo. Phía trước cửa lớn có tấm hoành phi với ba chữ “Phủ Vũ vương chói lọi treo trên xà ngang, chính giữa cổng lớn sau cánh chỉ có Vũ vương và những người đồng cấp hoặc thượng quan bước vào, các quan lại cấp bậc thấp hơn có thể đi vào từ hai bên, hai cánh cửa nhỏ ngoài cùng là lối đi dành cho người hầu trong phủ.

Vì thể Địch Khương và Vấn Dược chỉ có thể bỏ qua cổng chính, đi vào từ cửa nhỏ ở bên, đây là cửa dành cho dân thường và người hầu trong phủ sử dụng khi cần tiếp khách. Cùng cấp với người đổ phân.

Có hai thị vệ đeo đạo đứng bên cửa nhỏ, thị vệ lớn tuổi hơn nhìn thấy bọn họ lập tức mở lời trước: “Là Địch đại phu của y quán Kiến Tố phải không?”

Địch Khương gật đầu.

“Quản gia đã báo trước, xin mời vào.” Thị vệ lập tức tránh đường, dẫn hai người họ vào trong.

“Cám ơn.”

Địch Khương và Vấn Dược đi theo thị vệ, lúc này mới biết phủ Vũ vương được xây dựng bên hồ Kính Hòa, phía đông là tiền cung, hậu uyển bao quanh hồ, kiến tạo một vòng tứ hợp viện, bao bọc lấy hồ ở chính giữa. Giữa hồ còn có một đảo nhỏ nhân tạo, trên đảo có đình đài biệt viện, cây cối xanh tươi, bốn phía Đông Tây Nam Bắc được nối với nhau bằng cầu Bạch Ngọc, khiến tầm nhìn phân thành nhiều lớp và có chiều sâu hơn. Người xây dựng có ý tưởng rất độc đáo, kết hợp tài tình giữa cảnh hồ tự nhiên và lâm viên nhân tạo lại với nhau.

Tròng mắt Vấn Dược càng lúc càng mở lớn, suýt thì rớt cả ra ngoài. Từ trước đến nay nàng ta chưa từng thấy phủ đệ nào xa hoa đến thế này, không khống chế nổi sự kích động, túm chặt lấy tay Địch Khương thầm thì: “Chưởng quầy, phủ Vũ vương này tráng lệ quá đi!”

Thị vệ đi đằng trước không khỏi quay lại nhìn Vấn Dược, ánh mắt loáng thoáng ý cười không rõ.

Mặc dù Địch Khương cũng cảm thấy lâm viên quá sức chấn động, nhưng nghĩ lại nếu cũng biểu hiện như Vấn Dược thì thật mất mặt, cho nên chỉ họ khẽ một cái, gật gù không tiếp lời.

“Đằng trước là tiểu viện nơi công chúa Chiều Hòa đang ở tạm.” Thị vệ nói.

“Cám ơn tiểu ca.”

Ba người tiếp tục đi lên phía trước, xuyên qua một đường hành lang dài, tới một tòa lầu hai tầng ở bên hồ. Nào ngờ ba người vừa đi tới trước thang gác đã nghe thấy một tiếng động cực lớn từ lầu hai truyền xuống, cùng với đó là tiếng la hét chói tai của phụ nữ, khiến nàng và Vấn Dược giật mình không dám bước tiếp.

“Cút! Bản công chúa rất khỏe! Không cần các ngươi chẩn trị, cút hết cho bản cung!”

“Địch đại phu đừng lo, không có chuyện gì lớn đâu.” Thị vệ thản nhiên cười ha ha an ủi, sau đó tiếp tục dẫn bọn họ đi lên.

Ngay sau đó, lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên lầu hai truyền xuống, Địch Khương và Vấn Dược không dám lại gần, rất nhanh đã trông thấy ba ông lão lớn tuổi nháo nhào chạy xuống cầu thang, phía sau bọn họ còn có mấy dược đồng ôm túi.

“Xem ra quản gia nói đã tìm hết các danh y là thật, mới có một lúc thôi, tính cả ta là bốn thầy thuốc rồi.” Địch Khương nhếch miệng miễn cưỡng mỉm cười, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng này.

Mấy đại phu kia nhìn thấy Vấn Dược cũng đeo túi thuốc đã biết là người cùng nghề, không nói thêm gì, chỉ lộ vẻ đồng cảm, sau đó vội vàng đi ngang qua bọn họ. Ở phía sau, quản gia Lưu Trường Khánh đang vẫy tay, trong tay còn cầm ba túi tiền gọi lớn: “Triệu đại phu, Tiền đại phu, Tôn đại phu, các vị còn chưa cầm tiền khám!”

Ba vị đại phu kia cứ như không nghe thấy, chỉ lo chạy trối chết, Địch Khương với Vấn Dược nhìn nhau, đều cảm thấy kì lạ.

Rốt cuộc trên đó có gì mà khiến bọn họ sợ hãi tới mức không cần cả tiền khám bệnh?

Đến khi vị đại phu cuối cùng đi sát tới bên, Địch Khương mới phát hiện ra, trên đầu ông ta có một vết máu lớn bằng cái bát, máu tươi chảy tong tỏng.

“Chảy nhiều máu như vậy, liệu ông ta có chết không?” Vấn Dược chau mày hỏi.

Địch Khương lắc đầu, bày tỏ không biết, nhưng nhìn bước đi như bay của vị đại phu đó, có lẽ nỗi kinh hãi trong lòng còn đáng sợ hơn cả đau đớn trên cơ thể.

“Chưởng quầy Địch, lối này.” Thị vệ chỉ lên lầu hai, không hề có ý muốn đi cùng.

“Anh không đi cùng với chúng tôi sao?”

Thị vệ kiên định lắc đầu: “Khuê phòng của công chúa, tôi không thể vào, cũng không dám vào!”

“Được rồi...” Địch Khương nói xong, đẩy Vấn Dược lên để nàng ta đi trước.

Lúc này, quản gia đang đứng trên hành lang hướng về phía hai người họ hành lễ: “Hy vọng hai vị đại phu có thể dốc sức chữa trị cho công chúa điện hạ, Vương gia tất có trọng thưởng.”

“Tất nhiên rồi! Chúng tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho công chúa, mọi việc cứ giao cho chúng tôi!” Vấn Dược tự tin đáp.

Quản gia Lưu sắc mặt thản nhiên, khẽ mỉm cười có lệ: “Vậy xin đa tạ.”

Có lẽ câu này ông ta đã nói quá nhiều lần, nhưng đều thành vô ích, bởi vì cho đến nay vẫn chưa có vị đại phu nào có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa, vì thế ông ta cũng không mấy tin tưởng vào nữ đại phu như Địch Khương và Vấn Dược.

Địch Khương nhận ra sự qua quýt của ông ta, không tranh cãi thêm mà trực tiếp cùng Vấn Dược lên lầu.

Sau khi lên lầu, đập vào mắt là một đống hỗn loạn. Cửa khuê phòng của công chúa mở vào trong, phòng trong phòng ngoài đều là mảnh vỡ, có ấm trà vỡ, mảnh gương, đồ gốm lưu ly đủ cả, nhưng đều đã bị vỡ tan tành.

Rốt cuộc công chúa phải nghĩ quẩn đến mức nào mới đập hết đống đồ quý giá này thế?

Địch Khương nhìn bảo bối vương đầy đất, có phần xót ruột, nàng đẩy Vấn Dược, nàng ta đành sải bước đi vào trong.

Địch Khương đi sau nàng ta, vừa đi vừa quan sát, chỉ sợ đột nhiên có thứ gì đó bay ra khiến mình cũng bươu đầu chảy máu. Cho đến khi bọn họ vào trong phòng, thấy thứ gì có thể đập được đều đã bị đập rồi, những thứ còn lại đều không có tính sát thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Các ngươi là ai?”

Phía trước truyền đến giọng phụ nữ âm trầm, lúc này Địch Khương mới chú ý đến nàng ta.

“Người là công chúa Chiêu Hòa?” Địch Khương trợn tròn mắt nhìn, thấy người kia đang ngồi bên cửa sổ, tóc tai bù xù, hai mắt trợn trừng, ăn mặc giống như một bà điên, cho dù nhặt bừa một bà cô trên phố trong cũng tốt hơn nàng ta chán. Nàng và Vấn Dược đều sợ ngây người.

Hơn nữa, trên người công chúa Chiều Hòa còn phủ đầy khí đen, từng luồng khí quấn chặt lấy nàng ta bao bọc lại, không hề trông thấy một chút khí chất hoàng tộc nào nữa.

Địch Khương biết, đám khói đen đó là quỷ khí đến từ địa phủ, đi cùng với oán khí nặng nề không thể xua đi, nó sẽ hành hạ nàng ta đến mức không còn hình người, cơ thể tiều tụy, sau cùng không thoát khỏi một chữ chết.

“Các ngươi là ai?” Vũ Tinh Nghi hừ lạnh một tiếng, hỏi lại lần nữa.

Lúc này Vấn Dược mới hồi hồn đáp: “Chúng tôi là đại phu của y quán Kiến Tố.”

“Đại phu?” Vũ Tinh Nghi vừa nghe thấy người tới lại là thầy thuốc thì lập tức phát điện, lớn giọng hét: “Bản cũng không bị bệnh! Tại sao hoàng huynh cứ nói bản cung có bệnh! Bản cũng không bị bệnh! Các ngươi cút hết cho ta!!!”

Địch Khương hít vào một hơi, thế này không gọi là bệnh thì thế nào mới là bệnh?

Vấn Dược không nhìn nổi nữa, cũng không muốn vòng vo với nàng ta, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề: “Đúng, cô thật sự không bị bệnh, người chết làm sao bệnh được cơ chứ?”

“Ngươi, ngươi đang nói bậy cái gì đó?” Sắc mặt Vũ Tinh Nghi trắng bệch.

“Ta đang nói gì trong lòng cô tự hiểu.” Vấn Dược thản nhiên đáp, trông còn ra dáng hơn cả Địch Khương.

“Ngươi!” Vũ Tinh Nghi nổi giận đùng đùng, tiện tay muốn vơ lấy thứ gì đó để ném, nhưng tìm một lúc mới phát hiện xung quanh đã không còn gì để đập người nữa, cuối cùng đành chỉ vào bọn họ, toàn thân run rẩy quát: “Các ngươi cút hết cho bản cung! Bản cũng không muốn nghe các ngươi nói nhảm! Cút!”

“Bọn ta cút cũng được thôi, nhưng lần sau người tới sẽ không phải là thầy thuốc nữa đâu. Cô biết Vũ vương gia rất thương cô, nếu ngài ấy tìm hết một lượt đại phu mà không thể chữa khỏi bệnh cho cô, vậy thì lần sau sẽ không phải người bình thường nữa.”

Vấn Dược nói xong, Vũ Tinh Nghi đột nhiên bình tĩnh lại, nàng ta khẽ đứng lên, lạnh lùng nói: “Không phải người thường thì có thể là ai?”

“Đạo sĩ.” Vấn Dược đáp, Vũ Tinh Nghi bật cười, tiếng cười hết sức điên cuồng.

“Đạo sĩ? Diêm Vương ta còn không sợ, lại sợ mấy tên đạo sĩ bịp bợm hay sao?”

“Bịp bợm cũng có, hàng thật giả thật cũng có, sớm muộn gì cũng gặp được thôi.”

“Hừ, vậy để ta chờ xem.” Vũ Tinh Nghi không thèm để ý, nhưng dáng vẻ công kích lúc đầu đã không còn nữa, thay vào đó là sắc mặt trắng bệch, còn tái hơn cả sắc mặt người chết.

“Ta tên Vấn Dược, là thầy thuốc chẩn bệnh của y quán Kiến Tố, đây là chưởng quầy của bọn ta.” Vấn Dược đi tới đứng sau lưng Địch Khương, đẩy nàng tới trước mặt Vũ Tinh Nghi.

Địch Khương không im lặng nữa, nở một nụ cười hữu hảo với Vũ Tinh Nghi: “Ta là Địch Khương, cũng là thầy thuốc.” Nói xong, dừng lại một chút rồi bổ sung: “Ta không chữa bệnh cho người, chỉ chữa cho quỷ.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hanhretM mới được cho m hỏi nam chính là ai ạ, cảm ơn ạ - sent 2023-06-01 00:58:24
tamtamtamtamDuyệt thẻ giúp mình với, mình vừa nạp rồi - sent 2023-03-19 21:03:37
chuchu6789cuốn quá i, hóng chương mới - sent 2023-03-02 23:24:02
Thuhien Tran1655045573Chung húc xuất hiện ít quá - sent 2023-02-13 22:00:34
Phạm Phương LiênTruyện hay mà lỡ tay đánh giá nhầm sao - sent 2022-11-27 07:31:36
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương