Hoa Thần Lục full

Chương 3: Công chúa chiêu hòa (2)

/243
Trước Tiếp
Vẻ mặt Vũ Tinh Nghi đầy hoài nghi, không đáp lời, bầu không khí bỗng chốc hơi gượng gạo.

Lúc này, Địch Khương chầm chậm quay đầu, nhìn đóa mai lạnh ngoài cửa sổ, nói như đang hàn huyên: “Mùa này là lúc hoa mai nở đẹp nhất, mai ở Lầu Đông Tiểu Tạ đã nở rộ, mai ở Lê Viên cũng bung tràn, thật là đẹp mắt.”

Địch Khương vừa nhắc đến “Lễ Viên”, sắc mặt Vũ Tinh Nghi lập tức thay đổi.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Vũ Tinh Nghi chỉ vào Địch Khương, hoàn toàn kinh hãi.

“Cô nương, nghe ta khuyên một câu, đời người có rất nhiều chuyện không được như ý muốn, cũng có rất nhiều rất nhiều nuối tiếc. Nhưng những nuối tiếc đó đa phần đều do chính mình chọn lấy, ngươi có thể lựa chọn nhẹ nhàng bình thản, cũng có thể lựa chọn để ác mộng quấn thân. Nhưng bất luận kết cục thế nào, cuối cùng đều không phải người khác trao cho cô, mà là chính cô chọn lấy.”

“...” Vũ Tinh Nghi nhíu mày, vô cùng căm phẫn, mặc dù nàng ta không phản bác lại, nhưng hiển nhiên cũng không mấy để tâm đến những lời Địch Khương nói.

Vốn dĩ Địch Khương cũng không mong đợi mình nói một hai câu đối phương đã tiếp nhận lời khuyên, vì thế chỉ mỉm cười nói tiếp: “Bất kể cô và công chúa Chiều Hòa có mối thù hận thế nào, nếu cô muốn trú ngụ trong thân thể này lâu dài, chỉ có cách phải học làm một Vũ Tinh Nghi, nếu không, bất luận dùng cách gì Vương gia Thụy An cũng sẽ khiến em gái ngài ấy quay trở về, đến lúc đó, chỉ e cô sẽ không còn gì nữa.”

“Bây giờ thì ta có gì sao?” Vũ Tinh Nghi bật cười tự giễu, ánh mắt thê lương: “Chẳng qua ta chỉ đang kéo dài hơi tàn, được ăn cả ngã về không mà thôi, ta còn có gì phải sợ?”

Vũ Tinh Nghi không còn tự xưng là bản cung, dường như trước mặt Địch Khương nàng ta đã bị nhìn thấu, nên cũng không cần phải giữ dáng vẻ công chúa nữa.

Địch Khương hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng ta, lại nói tiếp: “Ta không cần biết cô muốn làm gì, ta cho cô thời gian bảy ngày. Sau bảy ngày, ta sẽ đến đưa cô đi.”

“Ngươi dựa vào đâu hả!” Vũ Tinh Nghi đập bàn đứng dậy, xông tới chỗ Địch Khương, trợn trừng nhìn vào mắt nàng.

Địch Khương không hề tránh né, nhìn thẳng vào mắt nàng ta mỉm cười: “Đến lúc đó, cô sẽ biết thôi.”

Dứt lời, Địch Khương không nói thêm gì nữa, đi thẳng ra khỏi cửa.

Vấn Dược thấy vậy, còn nhấn mạnh với Vũ Tinh Nghi một lần: “Bảy ngày sau gặp lại.” Nói rồi nàng ta cũng nối gót ra ngoài.

Sau khi hai người họ rời đi, Vũ Tinh Nghi như biến thành người khác, nàng ta không còn điên cuồng, không náo loạn ầm ĩ, chỉ yên lặng ngồi ở đó, ánh mắt ngẩn ngơ.

Một lúc sau, nàng ta giống như tỉnh dậy khỏi giấc mộng, hướng xuống dưới lầu hét lớn: “Người đâu! Bản cũng muốn trang điểm!”

Sau khi Địch Khương và Vấn Dược ra khỏi cửa, phát hiện thị vệ đã không còn ở đấy nữa, cả viện không một bóng người, bầu không khí rất nặng nề. Khác hẳn với tiền cung năm bước lại có lính canh mười bước lại một trạm gác.

“Tại sao không có ai hết?” Vấn Dược rùng mình.

“Có lẽ đã bị Vũ Tinh Nghi giết hết rồi... tính khí nàng ta nóng nảy như vậy, ai dám ở lại trong viện của nàng ta chứ?” Địch Khương lắc đầu: “Chúng ta tự tìm đường ra vậy.”

“Vương phủ này cũng thật kì lạ!” Vấn Dược lầm bầm, đi lên phía trước, Địch Khương đi theo sau cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì. Hai người một trước một sau, đi một lúc lâu vẫn không thấy lối ra của tiểu viện, trên đường đi không gặp được một người nào cả.

“Chưởng quầy, chẳng lẽ chúng ta bị quỷ dẫn đường rồi?”

“Vớ vẩn.”

“Chỗ này hình như lúc nãy đã đi qua rồi.”

“Không thể nào.”

“Thật sao...” Vấn Dược nhỏ giọng than thở, nhưng thấy Địch Khương khẳng định chắc nịch nên không nói thêm gì nữa. Thực ra Địch Khương cũng đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng rồi, nhưng nàng biết đây tuyệt đối không phải quỷ dẫn đường. Trên thế gian này chưa có bức tường nào nhất được nàng cả.

“Tình hình hiện giờ chỉ có một khả năng,” Địch Khương lãnh đạm nói: “Chúng ta bị lạc đường rồi.”

Đúng vậy, Vương phủ quá lớn, mà nàng lại là kẻ mù đường.

“Chưởng quầy, người thật bình tĩnh.”

“Đương nhiên, nếu không sao có thể làm chưởng quầy được?” Địch Khương kiêu ngạo hất mặt lên, càng là trong lúc này, tuyệt đối không được để lộ nửa phần lưỡng lự ở trước mặt thuộc hạ.

“Chưởng quầy, vừa nãy ở trong phòng, người không sợ mình cũng bị đập bươu đầu đổ máu như vị đại phu kia tí nào à?”

“Trước khi vào phòng ta đã quan sát rồi, những thứ có thể đập được trong phòng đó đều đã bị đập hết, có gì phải sợ nữa?”

Vấn Dược gật gù, tuy rằng không hiểu lắm nhưng nghe có vẻ rất lợi hại.

Địch Khương lững thững đi lại trong Vương phủ, trong quá trình tán gẫu cũng phát hiện bọn họ đã lạc đường hoàn toàn, bất tri bất giác đi tới tận hậu hoa viên của Vương phủ rồi.

Đa phần những người ở trong hậu hoa viên đều là nữ quyền, người ngoài không được bước vào. Nhưng Vương gia Thụy An đến giờ vẫn chưa lập gia đình, cũng không nghe nói có cô nương nhà nào đang sống ở đây, thế nên cả hoa viên lớn lại không có lấy một tiếng người, Địch Khương càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

“Chuyện này thực sự trái hẳn với những lời đồn...”

“Vương gia Thụy An đa tình không phải là giả, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ đa tình, chắc hẳn không phải ai ngài ấy cũng đưa về phủ!” Vấn Dược vui vẻ múa may, tò mò nói: “Chưởng quầy, ta đi xem phòng của Vương gia Thụy An!”

Vấn Dược làm bộ chạy lên trước, Địch Khương lập tức kéo nàng ta lại: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi, tội danh xông vào Vương phủ chúng ta không gánh được đâu.”

“Đi về phía nào đây?” Vấn Dược ngẩn ra: “Đằng nào cũng lạc đường rồi, cứ coi như đi dạo một ngày ở Vương phủ đi, nếu là bình thường chúng ta không vào nơi này được đầu, cơ hội tốt thế mà, đúng không?”

Địch Khương nheo mắt, lại cảm thấy nàng ta nói cũng rất có lý, nhưng bình thường nàng không thích nhiều chuyện, chỉ sợ ở lại lâu sẽ nảy sinh phiền nhiễu, vì thế bây giờ đi cũng không được ở cũng chẳng xong. Trong lúc còn đang do dự, đột nhiên nghe thấy tòa lầu trước mặt truyền đến tiếng sáo trúc.

Tiếng sáo chảy vào tai như gió xuân thoáng qua mặt.

“Nghe hay quá đi.”

“Ừm.” Địch Khương trình trọng gật đầu.

Địch Khương yêu tài, nàng tò mò với mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này, huống hồ người đó có thể thổi ra được âm thanh hoàn mỹ đến thế, chắc hẳn cũng phải là người có bề ngoài không tầm thường.

“Người thổi sáo có kỹ nghệ không tầm thường, chúng ta đi xem thử một chút.” Địch Khương dẫn theo Vấn Dược, theo hướng tiếng sáo đi tới.

Hai người đi thẳng một lèo, trong đầu Địch Khương luôn ảo tưởng trước mặt sẽ xuất hiện một giai nhân tuyệt thế, nhưng không ngờ đi tới cuối đường, người thổi sáo xuất hiện trước mặt bọn họ lại chính là công chúa Chiêu Hòa Vũ Tinh Nghi mới chia tay lúc nãy.

Lúc này Địch Khương mới giật mình, hóa ra khi nãy bọn họ ở Lầu Đông Tiểu Tạ của tiền viện, đi một vòng lớn lại tới hậu viện, mà lúc này Vũ Tinh Nghi mới chỉ chải đầu tóc gọn gàng, diện mạo đã thay đổi hoàn toàn.

Mái tóc đen tuyền của nàng ấy như thác nước chảy xõa trên vai, bộ đồ lụa trắng khiến mỗi cử động của nàng ta đều tràn đầy khí chất thần tiên. Chỉ với trang phục đơn giản vậy thôi đã khiến nàng ta từ dáng vẻ một người điên khùng biến thành người trầm lặng không tranh với đời, hiện giờ dù gọi nàng ta là người đẹp khuynh quốc cũng không hề quá đáng.

“Công chúa đúng là công chúa, không cần biết ai trú ngụ trong thân thể, chỉ cần gương mặt đó thôi, dù thế nào cũng vẫn đẹp.” Vấn Dược không khỏi tán thưởng, ngay cả Địch Khương cũng không nên được nhìn đến ngây người.

Lúc này tiếng sáo đột nhiên ngừng lại. Vũ Tinh Nghi phát hiện Địch Khương và Vấn Dược đứng trong góc.

“Sao đã quay lại rồi?” Sắc mặt Vũ Tinh Nghi đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Các người còn muốn gì nữa?”

“Công chúa đừng hiểu nhầm, ta hẹn với người bảy ngày là bảy ngày,” Địch Khương mỉm cười, vội vàng giải thích: “Công chúa điện hạ, chúng tôi bị lạc đường, rất mong người sai ai đó dẫn đường cho chúng tôi tời khỏi phủ.”

Vũ Tinh Nghi chỉ về phía con đường nhỏ ở cuối hoa viên: “Đám người hầu ở đây đều bị ta đánh chết hết rồi, các ngươi chỉ cần đi về phía Đông, gặp lối rẽ thì quẹo trái là được.”

“Đa tạ công chúa điện hạ, vậy chúng ta xin cáo lui.” Địch Khương hạ người hành lễ với nàng ta, Vấn Dược cũng học theo, hành lễ xong bọn họ nhanh chóng đi khỏi, một lúc sau đã ra được bên ngoài bằng lối cửa sau.

“Chưởng quầy, nếu như diệt trừ nàng ta thì quả thật đáng tiếc.” Vấn Dược nhìn về phía lầu hai không xa phía trong bức tường, trên mặt lộ vẻ đồng cảm.

Địch Khương gật đầu, cũng rất tán đồng.

Trước giờ nàng luôn yêu thích người đẹp, nhưng lại phát hiện ra từ xưa đến nay người đẹp thường bạc mệnh.

Nếu nàng ta cứ vậy mà biến mất, cũng thật đáng tiếc.

Trong y quán Kiến Tố, Thư Hương đã sắp cơm tối ngay ngắn, chờ Địch Khương và Vấn Dược về.

Nào ngờ hai người họ vừa bước vào tiệm đã đồng thanh nói: “Chẳng có khẩu vị, hôm nay không muốn ăn.”

Thư Hương gật đầu cũng không hỏi tại sao, lại bưng nguyên cơm tối xuống bếp, một mình ăn xong trong đó rồi mới ra. Lúc này, Địch Khương và Vấn Dược đều đã quay về phòng riêng của mình, chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Địch Khương hiếm lắm mới dậy sớm một hôm, lúc bước xuống lầu đã thấy Vấn Dược và Thư Hương đang ăn sáng, vì thế chào hỏi với bọn họ: “Chào buổi sáng.”

Thư Hương và Vấn Dược kinh ngạc nhìn Địch Khương.

“Chưởng quầy, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?”

“Mặt trời treo ở phía Đông rành rành ra đó, nói nhắng cuội gì thế.” Địch Khương liếc nàng ta một cái: “Ăn xong rồi thì nhanh chóng mở tiệm đi, hôm nay sẽ có khách quý đến đấy.”

“Khách quý? Ai vậy?” Vấn Dược tò mò.

“Đến rồi khắc biết.” Địch Khương ngừng lại chút rồi bổ sung thêm: “Là một người người quan tâm.”

“Thật sao?”

“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?”

“Thường xuyên mà...”

“Người xuất gia không nói dối.” Địch Khương mỉm cười ngọt ngào.

Vấn Dược thấy dáng vẻ nàng muốn nói lại thôi, khẽ nhếch môi, chăm chú nhìn nàng một lúc bèn buông bát đũa xuống: “Ta ăn no rồi! Các ngươi cứ ăn từ từ.” Nói rồi vội vã chạy về phía sảnh tiệm thuốc, còn Thư Hương vẫn rất điềm tĩnh, không thèm ngước mắt nhìn lên, chỉ chăm chăm ăn cháo của mình.

“Tay nghề của Trúc Sài ngày càng tiến bộ rồi, ngay cả màn thầu cũng làm được mềm mại ngon miệng thế này.” Địch Khương cầm một chiếc màn thầu màu vàng kim lên, cắn một miếng không thể ngừng khen ngợi.

“Ừm, vì đó là đam mê của hắn, có cố gắng ắt có ngày thành công.” Thư Hương nhíu mày gật đầu, trông dáng vẻ như đang nhớ đến thời gian khó khăn lúc mới tới phủ Thái Bình.

Lúc đó, chủ tớ ba người bọn họ mới tới phủ Thái Bình, Thư Hương và Vấn Dược đều không biết nấu cơm, Địch Khương cũng chưa từng làm việc nhà, vì thế cho nên đã bị đói trong một thời gian.

Lúc bọn họ tìm được Trúc Sài ở sau viện, cậu ta mới vừa thành tinh, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói rõ được. Nếu không phải cậu ta nằm trong đống củi run cầm cập, thì suýt chút nữa Thư Hương đã coi cậu ta là củi mà đốt mất rồi.

Sau đó Thư Hương dạy cậu ta nói và nhận mặt chữ, giao tiếp một hồi mới biết, hóa ra mấy năm nay cậu ta đều bị bỏ quên trong một góc, ngay cả cậu ta cũng không biết bản thân đã bị bỏ quên bao nhiêu năm. Cậu ta nằm trong bếp nhìn chủ nhân của tiệm thay hết đời này sang đời khác, quanh năm suốt tháng được thức ăn hun đúc, sau thời gian tiếp xúc lâu dài, nấu ăn trở thành niềm yêu thích lớn nhất của cậu ta.

Như một lẽ tất nhiên, Địch Khương để cậu ta làm đầu bếp, mức sống nhanh chóng được cải thiện rõ rệt, và đến bây giờ đã vô cùng mỹ mãn.

“Chưởng... chưởng quầy!”

Đúng lúc đó, Vấn Dược hốt hoảng chạy vào, kéo Địch Khương ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Sao thế? Hốt hoảng như vậy, gặp quỷ à?”

“Không phải!” Vấn Dược vội vàng lắc đầu. “Là Vương gia Thụy... Thụy An tới!”

“D? Chuyện tốt đây.” “Nhưng chẳng phải tiệm chúng ta chỉ có ai không phải người mới vào được sao?”

“Chính xác mà nói thì là người có liên quan đến thứ không phải người. Vũ Tinh Nghi thân mang quỷ khí, lại là em gái ruột của Thụy An, hiện giờ bọn họ đang sống cùng với nhau, bước được vào y quán cũng không phải điều gì lạ.” Địch Khương uốn nắn lại cho Vấn Dược, sau đó đứng dậy đi vào trong tiệm.

Vừa vén rèm lên đã thấy Vương gia Thụy An đang ngồi ở bàn chẩn bệnh.

“Dân nữ tham kiến Vương gia Thụy An, Vương gia vạn phúc.” Địch Khương mỉm cười dịu dàng đón tiếp, hành lễ với đối phương. Thụy An ngước mắt nhìn lên, trong mắt ánh lên nét hoài nghi: “Ngươi chính là Địch đại phu sao?”

“Dân nữ Địch Khương, là chưởng quầy của y quán Kiến Tố.”

“Địch đại phu miễn lễ,” Thụy An đỡ Địch Khương đứng dậy, lại nói: “Địch đại phu còn trẻ quá, quả là anh hùng xuất thiếu niên, không, với nàng thì phải là anh hùng xuất mỹ nhân mới đúng.”

“Sao, ta không giống thầy thuốc ư?” Địch Khương cười khúc khích, “Vậy theo Vương gia nghĩ, đáng lẽ ta phải có dáng vẻ thế nào?”

“Lão luyện thành thục, ôn tồn lễ độ.”

“Ngoại trừ chữ lão không hợp lắm, những cái khác dân nữ đều có.” Địch Khương gật đầu nghiêm túc nói.

“Đúng đúng đúng, chưởng quầy Địch nói không sai,” Thụy An nghe xong sảng khoái cười to, sau đó lại nói: “Địch đại phu biết bản vương sẽ đến ư?”

“Biết, mà cũng không biết.”

“Lời này có ý gì?”

“Bệnh của lệnh muội có chuyển biến tốt không?”

“Sao thế? Hốt hoảng như vậy, gặp quỷ à?”

“Không phải!” Vấn Dược vội vàng lắc đầu. “Là Vương gia Thụy... Thụy An tới!”

“D? Chuyện tốt đây.” “Nhưng chẳng phải tiệm chúng ta chỉ có ai không phải người mới vào được sao?”

“Chính xác mà nói thì là người có liên quan đến thứ không phải người. Vũ Tinh Nghi thân mang quỷ khí, lại là em gái ruột của Thụy An, hiện giờ bọn họ đang sống cùng với nhau, bước được vào y quán cũng không phải điều gì lạ.” Địch Khương uốn nắn lại cho Vấn Dược, sau đó đứng dậy đi vào trong tiệm.

Vừa vén rèm lên đã thấy Vương gia Thụy An đang ngồi ở bàn chẩn bệnh.

“Dân nữ tham kiến Vương gia Thụy An, Vương gia vạn phúc.” Địch Khương mỉm cười dịu dàng đón tiếp, hành lễ với đối phương. Thụy An ngước mắt nhìn lên, trong mắt ánh lên nét hoài nghi: “Ngươi chính là Địch đại phu sao?”

“Dân nữ Địch Khương, là chưởng quầy của y quán Kiến Tố.”

“Địch đại phu miễn lễ,” Thụy An đỡ Địch Khương đứng dậy, lại nói: “Địch đại phu còn trẻ quá, quả là anh hùng xuất thiếu niên, không, với nàng thì phải là anh hùng xuất mỹ nhân mới đúng.”

“Sao, ta không giống thầy thuốc ư?” Địch Khương cười khúc khích, “Vậy theo Vương gia nghĩ, đáng lẽ ta phải có dáng vẻ thế nào?”

“Lão luyện thành thục, ôn tồn lễ độ.”

“Ngoại trừ chữ lão không hợp lắm, những cái khác dân nữ đều có.” Địch Khương gật đầu nghiêm túc nói.

“Đúng đúng đúng, chưởng quầy Địch nói không sai,” Thụy An nghe xong sảng khoái cười to, sau đó lại nói: “Địch đại phu biết bản vương sẽ đến ư?”

“Biết, mà cũng không biết.”

“Lời này có ý gì?”

“Bệnh của lệnh muội có chuyển biến tốt không?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
hanhretM mới được cho m hỏi nam chính là ai ạ, cảm ơn ạ - sent 2023-06-01 00:58:24
tamtamtamtamDuyệt thẻ giúp mình với, mình vừa nạp rồi - sent 2023-03-19 21:03:37
chuchu6789cuốn quá i, hóng chương mới - sent 2023-03-02 23:24:02
Thuhien Tran1655045573Chung húc xuất hiện ít quá - sent 2023-02-13 22:00:34
Phạm Phương LiênTruyện hay mà lỡ tay đánh giá nhầm sao - sent 2022-11-27 07:31:36
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương