Hoa Thần Lục full

Chương 4: Am xuất v n

/243
Trước Tiếp
Địch Khương nhìn Thụy An đi ra khỏi con hẻm, vừa hay lúc này tiệm quan tài mở cửa.

Chung Húc đang chỉnh lại khoảng cách của tấm ván ngang, vô tình bắt gặp ánh mắt của Địch Khương, nàng thấy vậy lập tức nở một nụ cười tươi rói dành cho hắn. Thế nhưng Chung Húc vẫn giữ vẻ mặt như người ta nợ hắn năm trăm lượng vậy, hắn chỉ gật đầu rồi thu dọn ván cửa rời đi.

Địch Khương cũng không còn hứng trêu hắn nữa, nàng còn bận bốc thuốc cho Vũ Tinh Nghi. Đúng lúc này Thư Hương đi ra, nàng bèn nói với cậu: “Chỗ Đương quy mà lần trước ông chủ La mang tới còn khá nhiều, sau tết ông ấy sẽ lại gửi thêm nhiều. Người mang chỗ còn lại cho công chúa Chiều Hòa đi, nhớ xay thành bột, người ngoài nghề sẽ không nhận ra đâu.”

“Vâng, chưởng quầy.” Thư Hương gật đầu, bắt đầu tìm Đương quy trong tủ.

Địch Khương nghĩ một lát rồi gọi Thư Hương bổ sung thêm: “Nhớ là trong đơn thuốc đừng ghi Đương quy, ngươi cứ ghi là Sâm núi già phối với Đông Trùng, thêm mấy vị mà họ chưa nghe thấy bao giờ, kiểu như Tuyết Liên Nộ Sơn này nọ ấy. Bề ngoài làm đẹp một chút, cứ lấy giá gấp mười lần, Vương gia Thụy An không thiếu tiền.”

“Biết rồi ạ.” Thư Hương tỏ vẻ bó tay, ngồi xuống bàn khám bệnh bắt đầu viết đơn thuốc.

Chung Húc đứng ở cửa tiệm quan tài chứng kiến tất cả, vẻ mặt của hắn đặc sắc khỏi phải nói, khiến trong lòng Địch Khương vô cùng vui sướng.

Nàng cười nói với hắn: “Ông chủ Chung, ta bảo này, làm ăn với Vương gia Thụy An tuyệt đối không cần khách sáo. Hiếm khi được buôn bán với hoàng thất, mở hàng một lần đủ sống cho ba năm luôn...”

Chỉ nghe thấy “sầm” một tiếng, Chung Húc trực tiếp xoay người đóng cửa lại.

“Hắn làm sao thế?” Địch Khương quay lại hỏi Thư Hương.

Cậu lắc đầu thở dài, chỉ cặm cụi viết đơn thuốc chứ không để ý đến câu hỏi của nàng.

Địch Khương đang định hỏi tiếp thì lại thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện nơi góc đường, trên người mặc áo gấm dệt bằng vải lĩnh với dáng đi bất phàm, người đến chính là Vương gia Thụy An.

“Sao Vương gia lại quay lại rồi?” Nàng sợ ngài ấy định trong mình bốc thuốc, nên vội vã bốc mấy nắm Đương quy giả bộ đang giã thuốc. Nhưng khi đến gần

“Đường đường một Vương gia, có chuyện gì mà năm lần bảy lượt ra vào một tiệm quan tài bé tí thế nhỉ?” Vấn Dược ở bên cạnh lên tiếng với vẻ mặt tò mò.

Địch Khương cười nói: “Đương nhiên ngài ấy không đến để mua quan tài rồi, chỉ e là vì nghề phụ của Chung Húc.”

Nàng biết đạo sĩ thật sự có bản lĩnh trên thế gian này không nhiều, mà Chung Húc chính là một người xuất sắc trong số đó.

Một lát sau, vừa lúc Thư Hương gói xong thuốc thì Vương gia Thụy An đi ra từ cửa tiệm của Chung Húc. Hai người đó đứng ở dưới mái hiên hàn huyên thêm vài câu rồi mỗi người một hướng, không lâu sau Chung Húc cầm trường kiếm không biết đi đâu. Nhìn vẻ mặt đó của hắn trông giống như đột nhiên có thêm một kẻ thù giết cha, bây giờ hắn đang muốn tự mình đi báo thù vậy.

Địch Khương thấy thế bèn vội vàng đi đến trước mặt Vương gia Thụy An rồi dừng lại: “Vương gia, thuốc của ngài đã chuẩn bị xong rồi. Bây giờ ngài muốn lấy luôn hay là để một lát nữa ta cho người đem đến vương phủ?”

“Đưa cho bản vương đi, Tinh Nghị uống thuốc sớm chút nào hay chút ấy, nhanh khỏi bệnh quan trọng hơn.”

“Vương gia nói rất đúng.” Địch Khương cười tươi như hoa rồi đưa một bao Đương quy qua, đồng thời đính kèm một đơn thuốc giá trên trời.

“Đa tạ Địch đại phu.” Thụy An không thèm nhìn tờ giấy mà cất vào trong tay áo luôn, đặng nói tiếp: “Sau khi bản vương về phủ sẽ phải quản gia đem tiền khám bệnh tới.”

Địch Khương tươi cười cúi người, liên tục tỏ ý cảm ơn: “Đa tạ Vương gia.”

“Bản vương còn có việc phải đi trước đây.”

“Vâng, Địch Khương cung tiễn Vương gia.” Nàng nói xong lại như chợt nhớ đến chuyện gì, gọi hắn lại: “Xin cả gan hỏi Vương gia có biết ông chủ Chung đi đâu không? Ta và hắn đã hẹn nhau cùng ăn cơm trưa, giờ lại không thấy hắn đâu, thật khiến ta không biết phải làm sao...”

“Hóa ra Địch đại phu và chưởng quầy Chung đã có hẹn từ trước, là bản vương thất lễ rồi.” Thụy An nhíu mày, nét mặt có hơi áy náy: “Vừa nãy bản vương đã phải hắn đến am Xuất Vân giải quyết vài chuyện rồi, e là chưa về ngay được.”

“Ra là vậy... chuyện của Vương gia đương nhiên là quan trọng hơn rồi, ăn cơm thì lúc nào cũng được.” Địch Khương nhún người cung kính đáp: “Dân nữ không làm lỡ chuyện quan trọng của Vương gia nữa, Địch Khương xin cáo lui.”

“Vậy hôm khác bản vương thiết yến tạ ơn hai vị sau.” Thụy An gật đầu, không nhiều lời nữa, xoay người nhanh chóng rời đi.

Đợi Thụy An đi rồi, Vấn Dược bèn bước đến hỏi Địch Khương: “Chưởng quầy, chúng ta hẹn Chung Húc lúc nào thế, sao ta lại không biết?”

Địch Khương liếc nàng ta một cái: “Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm, mau đi chuẩn bị theo ta đến am Xuất Vân.”

“Am ni cô? Tự dưng đến đó làm gì?” Vấn Dược mở to mắt ngạc nhiên.

“Cầu duyên.”

“Gì cơ?” Nàng ta nghe thấy vậy, kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt tới nơi: “Chưởng quầy, người đùa gì thế? Cầu duyên thì nên đến miếu Nguyệt Lão chứ, am Xuất Vân đầu có tác dụng đó?”

“Đừng phí lời nữa, mau ra hậu viện lấy ít hương ra đây.”

“Vâng...”

Vấn Dược thấy Địch Khương vô cùng sốt ruột, cho dù bây giờ có mười vạn câu hỏi vì sao cũng không dám hỏi thêm, nàng ta cau mày tỏ vẻ không bằng lòng lắm đi đến phòng củi. Chốc lát sau, Vấn Dược cầm một bó hương cũng từ trong đống tro ra, sau khi cẩn thận để chúng vào trong giỏ trúc thì xách giỏ đi ra ngoài cùng Địch Khương.

Vừa ra khỏi cổng thành, trời đã đổ mưa phùn lất phất. Quần áo trên người trở nên ẩm ướt và dính dớp, đến cầm ô cũng không có tác dụng. Bên ngoài hào hộ thành, quạ kêu liên tục không ngừng khiến người ta phải sởn tóc gáy. Địch Khương bực bội liếc nhìn con hào, phát hiện bên bờ sông cỏ dại mọc um tùm, mà đến một con rái cá cũng không thấy.

Hiện giờ vừa hay đang là mùa mưa, ngày xưa rái cá tế cá, đây là lễ tế thần sống của thế giới tự nhiên để cầu cho năm ấy mưa thuận gió hòa. Cảnh tượng đó những năm trước rất thường gặp, nhưng đến năm nay lại không thấy một con nào.

Trong lòng Địch Khương mơ hồ cảm thấy bất an, trực giác mách bảo hàng năm nay không phải là một năm thái bình, thế nên nàng quay sang nói với Vấn Dược: “Hôm khác ngươi đi mời Thát Mật đến một chuyến, bảo là ta mới chọn được ít trà mới nên kêu hắn đến cầm một ít về chia cho người trong tộc.”

“Vâng ạ.” Vấn Dược gật đầu, nói tiếp: “Chưởng quầy, giờ vẫn chưa đến giữa trưa những sắc trời đã âm u rồi.”

“Đúng thế, mây đen đang ùn ùn kéo tới rồi...” Địch Khương đang cảm thán thì thấy Vấn Dược lấy một chiếc đèn lồng từ trong sọt trúc ra. Chiếc đèn vừa mở ra đã tự sáng, gặp nước cũng không tắt.

“Đây là một bảo bối tốt, ta còn tưởng là bị mất rồi.”

“Không bị mất, lần trước lúc dự lễ tang tiểu thư Quận Từ mới dùng đến, ta vẫn để trong giỏ trúc đợi đến khi nào gặp thời tiết thế này mới lấy ra dùng.”

“Ừ.” Địch Khương ừ một tiếng. Nhắc đến Quân Từ, trong lòng nàng lại dâng lên một trận thổn thức: “Quân Tử luôn là thương nhân thật thà cung cấp hàng cho y quán chúng ta. Lúc Quân Từ qua đời, ta còn đau lòng mà tuyệt thực ba ngày vì nàng ấy, ài... không nhắc đến nữa.”

“Da...”

Nhắc đến Quân Từ, Vấn Dược cũng bắt đầu trầm lặng, cả đoạn đường hai người đi về phía trước không nói một lời. Đi được khoảng nửa canh giờ thì mưa dần lớn hơn, tí tách rơi xuống hòa cùng cơn gió đông trong bầu trời đen kịt. Ngoại trừ Địch Khương và Vấn Dược, phía xa chỉ có hai ngọn đèn lồng tỏa ra ánh sáng leo lắt hai bên cổng am Xuất Vân, trong đêm tối sáng rực một cách lạ thường.

Địch Khương dẫn Vấn Dược đi đến đó, vừa bước vào am thì lập tức có một ni cô tiến tới đưa ba nén hương cho hai người.

“A di đà phật, đa tạ sư thái.” Nàng chắp hai tay lại, thành kính gật đầu.

Am Xuất Vân được xây cách đây chưa lâu, đây là lần đầu tiên Địch Khương tới đây. Nàng kéo Vấn Dược quỳ xuống bồ đoàn, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện vị Bồ Tát được cúng bái trên điện thờ trông rất quen.

Tay phải của Bồ Tát cầm bảo châu, tay trái duỗi xuống một cách tự nhiên, ngón tay cụp xuống và lòng bàn tay hướng ra ngoài, ngửa tay năm ngón duỗi ra nhưng hướng xuống, kết thành một nguyện ấn.

“Trông giống như... kí hiệu bản thệ của Địa Tạng Vương Bồ Tát.” Vấn Dược ở bên cạnh nàng thản nhiên lên tiếng.

Địch Khương há hốc miệng, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Quả nhiên, ngay sau đó lập tức nghe thấy tiếng ni cô nói: “A di đà phật, am Xuất Vân thờ Địa Tạng Vương Bồ Tát của vô lượng kiếp dĩ lại phát thiện tâm. Phật của ta có thể thỏa mãn ước nguyện của chúng sinh, biến những điều chúng sinh cầu nguyện trở thành hiện thực.”

Địch Khương sững sờ, sau đó lập tức khôi phục trạng thái bình thường, cung kính dập đầu trước tượng Phật, nàng cười nói: “Thật là một Bồ Tát tốt.”

Ni cô nghe thấy câu nói không mặn không nhạt của Địch Khương rõ ràng là một câu trả lời lấy lệ, trên mặt lộ vẻ không nên được giận, không vui lãnh đạm nói: “A di đà phật, thí chủ xin cứ tự nhiên, bần ni phải đi tụng kinh cầu phúc rồi.”

“Sư thái cứ bận việc đi.” Địch Khương thấy nàng ta rời đi trái lại thở phào một hơi, thật ra nàng không muốn đến những nơi như chùa miếu hay am ni cô lắm. Nếu gặp một cao tăng đắc đạo dùng Phật pháp khai sáng thế nhân cũng không sao, nhưng sợ nhất là gặp phải một kẻ mê tín dị đoan một lòng chỉ muốn truyền bá cho người đời những ước nguyện hão huyền, dạy người ta lãng phí biểu cảm một cách vô ích.

“Đó là gì vậy?” Ánh mắt của Địch Khương sắc bén, nàng nhìn thấy bên cạnh bài vị lễ Phật trong đại điện có một chỗ không mấy bắt mắt, nơi ấy đặt một tấm bài vị kỳ quái trông nhỏ hơn một chút so với những cái bên cạnh. Trên đó không viết ngày sinh và tục danh của người chết, mà lại là Vương gia Thụy An người thường xuyên xuất hiện mấy ngày nay.

Vấn Dược cũng phát hiện điều không ổn này, nàng ta cau mày nói: “Chưởng quầy, người có phát hiện ra mấy ngày nay Vương gia Thụy An có gì kỳ lạ không?”

“Hửm?”

“Tuy rằng dáng vẻ ngài ấy giống như người bình thường, nhưng ta cứ luôn cảm thấy trên người vương gia có khí tức không giống những người khác, cứ u u ám ám, nhưng cụ thể là gì thì ta không nói rõ được.”

“Tử khí.” Địch Khương vạch trần, không hề có ý định giấu giếm.

“Đúng!” Vấn Dược vỗ tay một cái, tiếp lời: “Chính là tử khí mà thường ngày chúng ta hay thấy, nhưng mà... lại không hoàn toàn là vậy. Chưởng quầy, người phải cứu lấy ngài ấy nhé!”

“Ngươi biết ta không chữa cho người, chỉ chữa cho quỷ.” Địch Khương chắp tay lại, cung kính dập đầu với Bồ Tát trên đại điện rồi cười nói: “Huống hồ sống chết có số, phú quý tại trời. Vương gia Thụy An phóng khoáng nửa đời, đương nhiên tự có số mệnh của ngài ấy, ngươi sốt ruột làm gì?”

“Ta không sốt ruột, chỉ là đáng tiếc...” Vấn Dược gãi đầu, giương mắt nhìn Địch Khương, cứ tưởng sẽ nghe được gì đó từ miệng nàng để thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân. Thế nhưng Địch Khương không thèm để ý đến nàng ta nữa, mà đứng dậy quyên góp một chút tiền hương hỏa rồi đi về phía hậu viện.

Vấn Dược bất đắc dĩ chỉ đành đi theo.

Dọc đường đi, Địch Khương không phát hiện thêm điều gì bất thường, chỉ gặp vài ni cô đang quét dọn. Bọn họ cũng không làm khó hai người, thấy Địch Khương và Vấn Dược thì chắp hai tay niệm: “A di đà phật”, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.

Hai người họ đi qua điện thứ hai tiến vào hậu viên thì thấy hoa mai nở rộ khắp vườn, màu sắc đỏ rực như lửa, chúng nở rộ một cách vô cùng yêu dị.

“Ta chưa thấy hoa mai thế này bao giờ.” Vấn Dược vừa nhìn đã sững sờ cả người, nàng ta vỗ vào má mình mấy cái rồi kinh ngạc nói: “Có phải là ta hoa mắt rồi không? Đây còn là hoa mai ư? Thế nào mà còn đỏ hơn cả hoa đỗ quyên vậy!”

Địch Khương thở dài, đáp: “Bởi vì bên dưới cây mai chôn lũ quỷ đó.”

Nói xong, trong lòng nàng dâng lên một dự cảm chẳng lành, thầm kinh hãi nói: “Đến ta còn có thể nhìn ra quỷ khí trong đó, đương nhiên Chung Húc không thể không biết.” Địch Khương lẩm bẩm câu này, nàng vội vã đi vào trong rừng hoa mai tìm kiếm vị đạo sĩ cầm kiếm kia. Chỉ mong hắn vẫn chưa nặng tay, mà tạm thời giữ lại hồn phách của nàng ấy.

Trời mưa càng lúc càng lớn, càng đi sâu vào trong rừng mai hương hoa càng ngào ngạt, xen lẫn trong khí tức đỏ tươi khiến người ta phải dựng tóc gáy. Vấn Dược đi theo sau nàng, quần áo không ngừng bị cào xước.

Chừng nửa khắc sau, họ phát hiện đạo sĩ áo trắng ở chân núi.

Chỉ thấy Chung Húc một thân áo trắng tung bay, thanh trường kiếm sau lưng đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ vào cô gái mặc áo cưới màu đỏ đang đứng trước mặt hắn.

Dáng đi của cô gái áo đỏ phiêu dạt bay giữa không trung, hai mắt đỏ như máu, mặt mũi cực kỳ dữ tợn.

Không phải quỷ quái thì là gì?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hanhretM mới được cho m hỏi nam chính là ai ạ, cảm ơn ạ - sent 2023-06-01 00:58:24
tamtamtamtamDuyệt thẻ giúp mình với, mình vừa nạp rồi - sent 2023-03-19 21:03:37
chuchu6789cuốn quá i, hóng chương mới - sent 2023-03-02 23:24:02
Thuhien Tran1655045573Chung húc xuất hiện ít quá - sent 2023-02-13 22:00:34
Phạm Phương LiênTruyện hay mà lỡ tay đánh giá nhầm sao - sent 2022-11-27 07:31:36
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương