Hoa Thần Lục full

Chương 5: Nữ quỷ

/243
Trước Tiếp
Chưởng, chưởng quầy, sao trông mặt nữ quỷ đó nhìn quen vậy?” Vấn Dược lắp bắp hỏi, rõ ràng nàng ta đã sợ hết hồn rồi.

“Trong chuyện này có gì đó kỳ quái.” Địch Khương gật đầu, nàng cũng phát hiện ra chỗ này có gì đó không đúng.

Tuy rằng sắc mặt của nữ quỷ đó xanh xao, tương phản rõ rệt với đôi môi đỏ thẫm. Nhưng cho dù màu sắc khiến người ta khiếp sợ thì ngũ quan của nàng ta vẫn có thể nhận ra được, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy rõ ràng là công chúa Chiêu Hòa đã gặp ở vương phủ lúc trước!

Địch Khương chưa kịp ngẫm nghĩ, đã nghe thấy miệng Chung Húc lẩm bẩm. Trường kiếm nhanh chóng rời khỏi tay bay lên không trung, hướng về phía ấn đường của nữ quỷ.

“Không ổn rồi, hắn muốn diệt nàng ta!” Địch Khương giật mình, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nàng không nghĩ ngợi gì đã lập tức xông lên, trực tiếp nhào vào người Chung Húc, đập thẳng vào ngực hắn. Cùng lúc đó, đèn lồng trong tay Vấn Dược bay ra, nữ quỷ lóe lên ánh đỏ rồi biến mất trong không khí.

“Đạo, đạo trưởng, xin lỗi, ta vừa mới thấy người thật sự là kích động quá, cho nên không nhìn thấy cục đá trên đường, thật sự xin lỗi vì đã làm người ngã!” Địch Khương đè trên người Chung Húc, cúi đầu xin lỗi liên tục.

“Sao lại là ngươi!” Khóe miệng hắn run rẩy, lông mày cau chặt trông có vẻ vô cùng tức giận.

“Ta đến dâng hương...”

“Trời mưa thế người dâng hương cái gì!”

“Hôm nay là... ngày mất của mẫu thân Vấn Dược, ta đi cùng nàng ấy đến đây.” Địch Khương mở to hai mắt, vừa chỉ về phía Vấn Dược, vừa nhìn Chung Húc một cách chân thành, tình cảm chân thành khiến người bình thường vừa nhìn thôi đã mềm lòng. Vấn Dược đứng đằng sau, gật đầu với vẻ mặt cứng ngắc.

Thế nhưng Chung Húc không phải người bình thường, trái tim của hắn còn cứng hơn cả đá.

Địch Khương thấy hắn không phản ứng lại, bèn nói tiếp: “Ngươi xem, hương nến và tiền vàng chúng ta đều mang đủ cả. Không ngờ lại gặp người ở đây, thật là trùng hợp nha, chúng ta cùng đi tìm Lưu Vân sư thái uống chén rượu đi?”

“Ngươi tự đi mà uống!” Chung Húc tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Người đứng dậy trước cho ta!”

“À, được rồi.” Địch Khương lộ vẻ hậm hực, kết quả cánh tay chống xuống đất trượt một cái, cả người lại không cẩn thận mà nhào vào lòng hắn.

“Đạo trưởng, ta thật sự không cố ý!” Nàng lập tức hô lên.

Chung Húc nhíu mày, không nể nang gì lập tức đẩy nàng ra. Địch Khương bất cẩn ngã ngồi xuống đất, nước mưa đã làm ướt hết váy của nàng, quần áo cũng bẩn hết cả.

“Sao người lại thô lỗ như vậy hả!” Vấn Dược vội vàng đỡ Địch Khương dậy, nàng lắc đầu tỏ ý bản thân không sao.

Địch Khương vốn định nói mấy lời an ủi Chung Húc, nhưng thấy sắc mặt lạnh lẽo của hắn thì mấy lời muốn nói hoàn toàn không thể thốt ra được. Nàng biết lúc này dù cho có nói gì đi nữa cũng đều là giả dối, quả thật nàng đã cản trở hắn làm việc.

“Ngươi cố ý đúng không?” Chung Húc lạnh lùng nói.

“Hả? Sao cơ?” Địch Khương chớp mắt, quyết định giả ngu tới cùng.

“Cô gái bạn này là người quen cũ của ngươi sao?”

“Cô gái? Cô gái nào cơ? Ngươi ở am ni cô đợi một người con gái ư?” Địch Khương nhìn ngang nhìn dọc giả bộ tìm kiếm, nhưng vẻ mặt vô cùng chân thật.

“Ngươi... thôi bỏ đi!” Chung Húc lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm nhìn nàng nữa mà cầm lấy trường kiếm rồi thi triển khinh công bay ra ngoài. Hắn chớp mắt đã biến mất trong đêm tối vô biên.

“Vội vàng thể làm gì chứ, cuộc sống là để hưởng thụ, vội vội vàng vàng như vậy thì còn phát hiện được thứ gì tốt đẹp nữa? Vấn Dược, đi, chúng ta cũng về thôi.”

“Không đi theo hắn?”

“Hắn thì có gì hay ho mà đi theo? Thứ ta muốn đã lấy được rồi.”

“... Dạ.” Vấn Dược gật đầu, nàng ta đỡ lấy Địch Khương rồi thi triển một lần thuật súc địa, sải bước đặt chân xuống. Chỉ trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh đã thay đổi dáng vẻ. Hai người đột ngột xuất hiện ở trên đường Nam Đại phủ Thái Bình, cũng may xung quanh không có ai, nếu không sự xuất hiện từ trong hư không của hai nàng chắc chắn sẽ khiến người ta phát hoảng.

Địch Khương trừng mắt nhìn Vấn Dược, nói: “Lần sau đừng lỗ mãng như thế nữa, để kẻ khác bắt gặp thì không hay đâu.”

“Thì cũng tại ta lo lắng cho chưởng quầy mà...” Nàng ta nhíu mày chỉ vào cổ tay của Địch Khương, nói tiếp: “Chưởng quầy, tay người chảy máu rồi.”

“Máu?” Nàng nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, cúi xuống nhìn thấy một mảng máu đỏ dưới cổ tay trái.

Ngay sau đó, Địch Khương chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, chốc lát đã mất đi tri giác.

“Chưởng quầy!” Vấn Dược kinh hãi, vội vàng dò hơi thở của nàng mới phát hiện Địch Khương chỉ là ngất đi thôi nên mới thoáng yên tâm, sau đó Vấn Dược công nàng chạy về tiệm. Khi lướt qua tiệm quan tài của Chung Húc, Trường Sinh còn tò mò nhìn ra xem.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Cũng tại chưởng quầy nhà người hại cả đấy!” Vấn Dược quát hắn một câu, Trường Sinh tức khắc bị dọa cho sợ đến mức đóng chặt cửa chính. Trước khi đóng cửa, trong ánh mắt hắn còn lóe lên sự sợ hãi, giống như vừa nhìn thấy sài lang hổ báo vậy, tránh còn không kịp.

Vấn Dược về đến tiệm, Thư Hương trông thấy dáng vẻ hai người bèn vội vã chạy ra đón: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Vấn Dược công Địch Khương lên phòng ngủ lầu hai, sau khi đặt nàng xuống giường thì nhanh chóng chạy xuống lầu lấy thuốc, vừa đi vừa nói: “Ta cũng không biết ra làm sao, chỉ biết là chưởng quầy đột nhiên ngất đi thôi! Ngươi mau kiểm tra xem nàng thế nào rồi, ta đi lấy chút thuốc chữa cổ tay cho chưởng quầy!”

“Ừ.” Thư Hương nói rồi đưa tay phải ra bắt mạch cho Địch Khương, rồi lại vạch mí mắt của nàng lên xem đồng tử. Cuối cùng đặt ngón trỏ dưới mũi của nàng thăm dò hơi thở, lúc này mới thở phào một hơi: “Chưởng quầy chỉ ngủ thôi.”

“Ngủ?” Vấn Dược bê thau nước đến, nhúng khăn vào trong giặt vội, sau đó vắt khô rồi đưa cho Thư Hương.

“Ừ, còn đang ngày đây này.” Cậu bình tĩnh nhận lấy cái khăn, tiếp đó nhẹ nhàng lau cổ tay cho Địch Khương, trong giấc ngủ mơ chân mày nàng còn không nhíu lấy một cái.

Sau khi máu bẩn trên cổ tay Địch Khương được Thư Hương lau sạch sẽ, Vấn Dược lại cẩn thận rắc thuốc bột cầm máu vào vết thương của nàng rồi băng lại bằng vải gạc. Đợi sau khi vết thương được xử lý xong xuôi, hai người họ mới quay về phòng mình ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời mới hửng sáng, một tràng tiếng pháo nổ vang vọng ở chợ Nam phủ Thái Bình. Sau khi tiếng pháo kết thúc, lại nghe thấy tiếng nhạc tang và đàn sáo truyền đến từ cách đó không xa hòa cùng tiếng hòa thượng tụng kinh, ồn ào đến mức khiến người ta bực bội trong lòng.

Địch Khương ngủ một đêm không mộng mị, lúc tỉnh dậy cũng là do tiếng pháo này đánh thức. Nàng lê tấm thân mệt mỏi, uể oải mở cửa sổ ra thì bắt gặp mấy người hàng xóm thường ngày hoàn toàn không chạm mặt nhau đều đang nhao nhao nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ.

“Ai thế, mới sáng sớm không để cho người ta ngủ à!”

“Nhà ai mà lại dám tổ chức tang sự ở chợ Nam?”

Trái lại Địch Khương rất bình tĩnh, nàng biết phía Nam phủ Thái Bình gần cửa sau của hoành thành. Ở đây rất hiếm người đốt pháo và tấu nhạc tang, cho dù có việc hiếu hỉ thì hầu hết cũng chỉ tổ chức âm thầm. Nếu dám làm một cách trắng trợn như vậy ở đây, e rằng không phải ông chủ giàu có thì cũng là nhà quyền quý, nên là có kêu than hay oán trách cũng không có tác dụng gì.

Đúng lúc này, cửa chính dưới lầu của tiệm thuốc mở từ bên trong ra, Thư Hương ăn mặc gọn gàng bước ra ngoài, trên tay còn cầm một cái chổi.

Địch Khương thấy cậu dậy sớm như vậy lại còn ra quét đường, lập tức khen ngợi trong lòng: “Thư Hương đúng là ngày càng ngoan ngoãn, lại nhìn Vấn Dược mà xem, đúng là một con quỷ lười chảy thây. Ngủ một cái là sét đánh cũng không động đậy gì, kể cả có chiến tranh cũng không kêu nàng ta dậy được, xem chừng chốc lát chưa dậy ngay đâu.”

Địch Khương gõ cửa sổ, Thu Hương nghe tiếng bèn nhìn lên trên thì thấy nàng đang tựa vào cửa sổ nhìn mình cười.

Cậu không nhắc một chữ nào đến chuyện tối qua, chỉ nói: “Chào buổi sáng, chưởng quầy.”

“Chào buổi sáng.” Địch Khương cười gật đầu, nói tiếp: “Ngươi đi xem xem đằng trước là nhà ai đang làm tăng sự.”

“Vâng.” Thư Hương gật đầu, cất gọn cây chổi rồi đi ra ngoài.

Địch Khương chải đầu và rửa mặt xong xuôi rồi xuống lầu trong tiệm. Nhạc tang đã khiến cư dân khu này ầm ĩ cả lên, ngay cả tiệm quan tài phía đối diện cũng mở cửa.

Trường Sinh chuyển từng chiếc quan tài ra và xếp gọn gàng trước cửa tiệm, sau đó Chung Húc cũng đi ra.

“Chào buổi sớm nha, chưởng quầy Chung.” Địch Khương giơ tay về phía hắn.

Chung Húc vốn không muốn để ý đến nàng, nhưng thấy vết băng ở cổ tay Địch Khương lộ ra mới miễn cưỡng gật đầu với nàng, coi như là có chào hỏi.

Địch Khương vui lắm, thấy hắn chịu để ý đến mình, trong lòng thầm cười nói: “Đây coi như là một khởi đầu tốt, đúng không?”

Nàng còn đang suy nghĩ thì đã thấy Thu Hương quay về.

“Thưa chưởng quầy, là Lê Viên đang tổ chức tang lễ cho đào kép tên Nguyễn Thanh Mai qua đời tháng trước.”

“Qua đời tháng trước mà tháng này mới tổ chức?”

“Nghe nói là lệnh của Vũ vương gia.”

Địch Khương gật đầu tỏ ý mình đã biết. Đoạn đối thoại giữa hai người bị Chung Húc ở bên kia nghe thấy, hắn lạnh lùng nói: “Tang lễ đều là làm cho người sống xem, giờ làm mấy cái này thì có ích gì cho người chết.”

Chung Húc nói xong, Địch Khương không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, nàng khâm phục đáp: “Công việc của ông chủ Chung là kiếm tiền từ người chết, lời này nói ra thật là siêu phàm thoát tục.”

Địch Khương giơ ngón cái lên với hắn từ tận đáy lòng, nhưng không ngờ chỉ nhận lại một cái liếc mắt từ hắn. Chung Húc hừ lạnh, liếc xéo nàng một cái rồi dẫn theo Trường Sinh cùng rời đi.

Địch Khương thấy thầy trò hai người một lớn một nhỏ nhưng dáng vẻ nghiêm túc lại vô cùng giống nhau, nhất thời không kìm được tựa cửa cười đến run rây.

Chung Húc thấy nàng đang cười mình bèn quay đầu lại trừng mắt với nàng một cách hung dữ. Trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự khinh bỉ khó hiểu, dường như hận không thể lột da đốt xương Địch Khương vậy.

Địch Khương bị ánh mắt của hắn dọa sợ, nhưng nàng chỉ thấy hắn hơi thiếu thân thiện một chút thôi.

“Thư Hương.” Nàng thu lại nụ cười, nhỏ giọng gọi một tiếng.

“Dạ.”

“Ngươi nói xem, có phải Chung Húc không thích ta lắm không?”

“Không phải là hắn không thích người.” Thư Hương đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Mà là ghét người, ghét vô cùng.”

“Có cần nói quá đến mức đó không?” Địch Khương kinh ngạc.

“Không hề nói quá.”

“Ừm, ta muốn yên tĩnh một lát.” Nàng nói rồi thì không để ý đến chuyện trong tiệm nữa mà quay người đi lên lầu về phòng mình.

Sau khi trở về phòng, Địch Khương không khỏi tựa bên cửa sổ ngây người.

Nhớ lại cuộc sống hàng xóm bao ngày qua, nàng thật sự cảm thấy oan ức.

Lần nào có đồ ăn ngon nàng cũng đều nghĩ đến để dành cho Chung Húc một phần, nhưng tại sao hắn lại ghét mình đến vậy?

“Hắn vô cùng cung kính với Lưu Vân sự thái, với người xung quanh cũng rất bình thường. Hình như là chỉ đối xử khác với ta, dáng vẻ lạnh nhạt ấy thật khiến người ta đau lòng...”

Ngay lúc này, Địch Khương bỗng cảm thấy sau lưng lành lạnh, đồng thời nàng ngửi thấy một mùi dị thường trong phòng. Đó không phải khí tức thuộc về người sống, mà là mùi tanh hôi và lạnh lẽo như ma quỷ đến từ âm phủ.

Địch Khương quay đầu lại thì bị cô gái đứng ở góc phòng dọa cho giật bắn mình.

Chỉ thấy cô gái trên người mặc áo cưới đứng thẳng với cặp mắt vô hồn nhìn về phía trước. Cũng không biết là nàng ta đang nhìn mình hay nhìn ngoài cửa sổ, bầu không khí xung quanh bị nàng ta làm cho trở nên nặng nề đến mức ngay cả không khí cũng như đang run rẩy không kiểm soát được.

Thế nhưng vẻ mặt của cô gái đó trông vẫn giống như công chúa, kiêu sa, cao quý nhưng không hề ngạo mạn, nàng ta đứng yên ở đó không ầm ĩ ồn ào.

Không phải Vũ Tinh Nghi thì là ai?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hanhretM mới được cho m hỏi nam chính là ai ạ, cảm ơn ạ - sent 2023-06-01 00:58:24
tamtamtamtamDuyệt thẻ giúp mình với, mình vừa nạp rồi - sent 2023-03-19 21:03:37
chuchu6789cuốn quá i, hóng chương mới - sent 2023-03-02 23:24:02
Thuhien Tran1655045573Chung húc xuất hiện ít quá - sent 2023-02-13 22:00:34
Phạm Phương LiênTruyện hay mà lỡ tay đánh giá nhầm sao - sent 2022-11-27 07:31:36
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương