Hoa Thần Lục full

Chương 7: Long minh

/243
Trước Tiếp
Khác với dáng vẻ tầm thường của Liễu Chi, Long đại tướng quân nháy mắt đã có thể khiến người khác nhận ra hắn không phải người tầm thường, có

thể nói là hạc giữa bầy gà, khiến người khác vừa nhìn đã khó mà quên được.

Đỉnh đầu của chưởng quầy Đồng còn chưa qua bả vai hắn, mà Liễu Chi đứng bên cạnh trông càng mảnh mai thấy rõ.

Nhìn Liễu Chi mặc trên người bộ quần áo màu xanh lục, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác da cáo màu tuyết trắng. Vừa nhìn chiếc áo đã biết giá cả không không hề rẻ, chưa biết chừng là do tướng quân tự tay bắt cáo ở một bãi săn nào đó.

“Liễu Nhi, trang sức ở đây không xứng với nàng, chúng ta tới tiệm khác xem sao.” Trong lời nói của Long tướng quân tràn đầy cưng chiều, khác hẳn với thái độ khi nói chuyện với chưởng quầy Đồng.

Liễu Chi lại càng yểu điệu thẹn thùng, nàng ta gật đầu nhỏ nhẹ đáp: “Nô tì nghe theo sự sắp xếp của tướng quân.”

Long Minh thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ đầu Liễu Chi: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này nàng chính là người vợ cưới hỏi đàng hoàng duy nhất của ta. Tại sao bao lâu như vậy rồi vẫn xưng là nô tì? Sao vẫn chỉ nghe người ngoài sai bảo?”

“Chàng là người ngoài ư?” Liễu Chi mỉm cười, tiếp tục nói: “Chàng là chồng của Liễu Chi, Liễu Chi nghe chàng cũng là điều nên làm.”

Long Minh cười lớn mấy tiếng, sau đó nắm lấy tay Liễu Chi rời đi.

Nghe hai người họ nói xong, trong lòng Địch Khương hiểu ra. Hóa ra đây chính là thủ đoạn của Liễu Chi, đúng là liễu yếu đào tơ, thật khiến người khác phải yêu mến... Địch Khương bất giác lắc đầu, trong lòng thầm nói: Nhưng mà cũng chỉ là khiến người ta yêu mến thôi, dáng vẻ và điệu bộ chỉ có thể coi là tầm trung, không xứng với Long tướng quân.

Lúc này, nàng nghe thấy “Vũ Tinh Nghi” bên cạnh cười lạnh lùng nói: “Ngươi cố ý đưa ta đến đây xem bọn họ ân ái à?”

“Chỉ là trùng hợp thôi.”

Địch Khương nhún vai, đúng thì sao mà sai thì sao.

Nàng và “Vũ Tinh Nghi” còn đang nói chuyện, bỗng nghe thấy phía trước truyền đến giọng nói kinh ngạc: “Công chúa?!”

Địch Khương đưa mắt sang nhìn thì thấy Liễu Chi đang nhìn mình với vẻ mặt hoảng sợ, không, chính xác mà nói là nhìn “Vũ Tinh Nghi” đứng bên cạnh.

Nụ cười của Liễu Chi cứng đờ trên mặt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Địch Khương thấy thế trong lòng sửng sốt không thôi, thầm cảm thán: lại là một kẻ giỏi lật mặt.

“Liễu Chi tham kiến công chúa, công chúa vạn phúc!” Liễu Chi nói rồi quỳ xuống phịch một tiếng: “Công chúa! Xin người đại từ đại bi, tác thành cho hai chúng ta!”

Đúng là nhanh thật đấy... Cả Địch Khương và “Vũ Tinh Nghi” đều kinh ngạc, tốc độ cô ta quỳ xuống nhanh như thế khiến tất cả mọi người đều không kịp trở tay.

“Liễu Nhi, nàng làm gì vậy? Mau đứng dậy!” Long Minh vô cùng đau lòng, vội vàng đỡ cô ta dậy. Thế nhưng Liễu Chị cứ một mực đẩy hắn ra, kiên quyết không đứng dậy.

“Công chúa không tha thứ cho nô tì, nô tì sẽ không đứng dậy.”

“Vũ Tinh Nghi” vẫn còn chưa hết kinh ngạc, Liễu Chị thấy nàng ta không để ý đến mình bên dứt khoát dập đầu xuống, từng tiếng từng tiếng vang lên gõ thẳng vào đáy lòng người ta.

“Công chúa, ta biết người tức giận, nhưng xin người có giận thì cứ trút lên người ta chứ đừng trách phạt Long tướng quân!”

“Bản cũng muốn phạt hắn khi nào?” Bấy giờ Vũ Tinh Nghi mới tỉnh táo lại, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

“Vậy sao người lại đến đây?” Liễu Chi sắp khóc đến nơi, vội vàng nói: “Nếu không phải người biết chúng ta đi mua sắm đồ cưới vào lúc này, thì sao người lại đến chợ Đông? Người thân là thiên kim, muốn gì được nấy. Từ nhỏ nô tì đã đi theo người, hoàn toàn một lòng trung thành với công chúa. Người muốn gì có nấy, còn ta chỉ có Long tướng quân thôi! Cầu xin công chúa nể tình ta hầu hạ người mười năm, thành toàn cho chúng ta!”

Liễu Chi nói liên tục một tràng, nhìn dáng vẻ run rẩy ấy giống như thể thường ngày Vũ Tinh Nghi toàn ức hiếp cô ta, thế nên mới khiến cô ta sợ hãi đến vậy.

Địch Khương nghe xong không hiểu lắm, nhưng nhìn dấu ấn hoa mai đỏ rực chói mắt bên tay phải của cô ta, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ đáng sợ... Đó hẳn là nỗi đau thấu đến tim can.

“Liễu Chi, nàng mau đứng dậy!” Long Minh tiếp tục đỡ cô ta lên nhưng Liễu Chi vẫn từ chối, khăng khăng quỳ xuống.

“Vũ Tinh Nghi” trông thấy thế chỉ cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Ha, rõ ràng người bị từ hôn là ta, một kẻ được lợi như người lại còn thất vọng hơn cả ta cơ, trên đời làm gì có cái lý đó? Ngươi thích quỳ thì cứ quỳ đi.”

“Nàng cầu xin nàng ta làm gì, từ đầu nữ hoàng đã hứa việc hôn sự của ta là do ta quyết định!” Long Minh vô cùng kích động, hắn dứt khoát bế Liễu Chi lên. Dáng vẻ đau lòng đó như chỉ sợ cô ta sẽ biến mất trong tay mình vậy.

Một mỹ nhân như thế, nước mắt cũng đẹp như hoa lệ dính mưa, đến cả Địch Khương cũng không khỏi thương tiếc vài phần... Nếu như nàng không biết ngọn nguồn câu chuyện thì chắc chắn đã đứng về phía Liễu Chi rồi.

Địch Khương quay sang nhìn Vũ Tinh Nghi vẻ mặt kiên quyết chỉ biết lắc đầu thở dài, trong lòng thầm nghĩ hai người vốn hoàn toàn không cùng đẳng cấp... Dù bất kể “Vũ Tinh Nghi” này là ai, đơn giản chỉ nhìn miếng huyết ngọc đang nhảy loạn trong lồng ngực cũng biết. Nếu Liễu Chi cầu xin tha thứ với Vũ Tinh Nghi thật, chỉ e là nàng ta sẽ không nên được mà đi lên đạp máy phát, và rồi Long Minh sẽ càng ghét nàng hơn.

“Công chúa thứ tội, vợ thần không thoải mái lắm, Long Minh xin cáo lui trước!” Chẳng đợi “Vũ Tinh Nghi” trả lời, Long tướng quân đã lập tức bế Liễu Chi nhanh chóng rời đi.

Địch Khương và “Vũ Tinh Nghi” đưa mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

Sau khi hai người họ đi khuất, “Vũ Tinh Nghi” mới lạnh lùng bật cười nói: “Đây chính là người đàn ông mà công chúa Chiều Hòa thích ư? Cũng chẳng ra làm sao cả.”

Địch Khương bật cười, không khỏi tán thưởng: “Long tướng quân cao lớn tuấn tú, phong độ hiên ngang, liếc mắt nhìn đã biết là phương giữa bầy gà. Chị Mai, sao chị lại nói vậy được chứ?”

“Quả nhiên người biết ta là ai.” Ánh mắt của Nguyễn Thanh Mai lạnh thấu xương, vẻ mặt vô cùng hung ác.

Địch Khương gật đầu đáp: “Chúng ta từng có duyên gặp mặt một lần.”

Thanh Mai vô thức sờ lên má mình, thắc mắc hỏi: “Ngươi có mắt quỷ ư?”

Thế nhưng Địch Khương chỉ cười mà không trả lời.

Đúng lúc này, Vũ vương Thụy An nghe tin đã dẫn một đám người hầu xông tới. Nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng ấy, chắc Vương gia Thụy An cũng biết Vũ Tinh Nghi không phải người lương thiện gì. Nàng ta mà bắt gặp Long Minh và Liễu Chi, chưa biết chừng sẽ làm ầm ĩ lên, thế cho nên hắn mới vội vàng như vậy.

Khi tiến lại gần, Vũ vương Thụy An thấy công chúa chỉ thản nhiên đứng trong quán, lúc này hắn mới yên tâm thở phào một hơi.

“Tinh Nghi, giờ muội vẫn chưa khỏe hẳn, đừng tùy tiện chạy lung tung!”

“Hoàng huynh!” Nguyễn Thanh Mai vừa thấy Thụy An vương gia, cả người lập tức tươi như hoa nở mà sáp lại. Nàng ta kéo lấy tay vương gia một cách vô cùng tự nhiên, nũng nịu nói: “Người ta ở trong phủ lâu quá nên trong lòng buồn bực, chỉ là muốn ra ngoài thay đổi không khí thôi. Chẳng phải có Địch đại phu đi cùng muội đây sao? Không sao đâu.”

“Không sao là tốt rồi, lần sau đừng như thế nữa.” Thụy An nói xong thì quay sang nhìn Địch Khương một cái, sau đó gật đầu với nàng. Địch Khương cũng lập tức hành lễ đáp lại.

Sau đó hắn lại quay sang nói với Nguyễn Thanh Mai: “Sức khỏe của muội chưa hồi phục hẳn, mau theo ta về vương phủ đi.”

“Da!”

“Vương gia xin dừng bước!” Hai người vừa định rời đi thì Địch Khương đã gọi Thụy An lại.

Vũ Thụy An ngoảnh lại thắc mắc: “Địch đại phu có chuyện gì sao?”

“Không phải chuyện gì lớn, ta chỉ muốn hỏi vương gia một câu, ngài đã có từng quên chị Mai của Lê Viên không? Trước đó mấy ngày mới trở nên nổi tiếng, tên Nguyễn Thanh Mai.”

“Bản vương không quen.” Thụy An nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động.

“Dạ, Địch Khương chỉ thuận tiện hỏi thôi, xin vương gia đừng để ý.” Nàng gật đầu, vừa nhún người vừa cười nói: “Địch Khương cung tiễn vương gia và công chúa.”

“Ừ.” Thụy An tự nhiên rời đi, còn sắc mặt của Nguyễn Thanh Mai thì không hề dễ nhìn như vậy. Chỉ thấy ánh mắt cô ta lộ rõ sự hung ác và bàn tay siết lại, cắn chặt môi dưới ngoảnh đầu nhìn Địch Khương với vẻ dữ tợn, khỏi phải nói ánh mắt kia căm phẫn đến chừng nào.

“Đừng quên kỳ hạn bảy ngày.” Địch Khương dùng khẩu hình nói một câu, cũng chẳng quan tâm xem cô ta có hiểu hay không. Nói xong, nàng bèn đi về phía cửa tiệm ngược hướng với cô ta. Thế nhưng Địch Khương có thể cảm nhận rõ ràng sau lưng như có mũi nhọn, mãi đến lúc nàng rẽ vào con đường nhỏ mới biến mất.

“Phù, sợ chết đi được.” “Chứ còn gì nữa, cả quãng đường ta không dám nói câu nào!” Vấn Dược vỗ lồng ngực, hiển nhiên nàng ta cũng bị ánh mắt của Nguyễn Thanh Mai dọa cho chết khiếp.

Địch Khương nghĩ lại còn rùng mình nên quyết định đến tiệm trà của chưởng quầy Triệu xin một tách cho đỡ sợ.

Cửa tiệm đầu tiên cách năm con đường về phía đông chợ Đông chính là tiệm trà của chưởng quầy Triệu, tên là “Phù Sơ”.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy tiệm trà, thậm chí Địch Khương còn không hiểu ở đây bán thứ gì. Nàng đi qua không biết bao lần nhưng vẫn không bước vào, mãi đến tận một ngày trời đổ mưa lớn, Địch Khương mới vào trong tiệm trà này để tránh mưa.

Bên trong tiệm không hề cũ kỹ như vẻ bề ngoài, đồ trang trí và bày biện vô cùng khéo léo. Bánh trà được bày ngay ngắn trên giá, xếp đầy cả ba mặt tường, mỗi một bánh đều là bảo vật truyền đời.

Địch Khương vô cùng kinh ngạc trước sự giàu có và cả ánh mắt tinh tường của chưởng quầy. Sau khi gặp chưởng quầy Triệu, trông vẻ ngoài của nàng cũng xấp xỉ mình nên Địch Khương cảm thấy hai người rất hợp nhau.

Chưởng quầy Triệu là một người phụ nữ độc thân xinh đẹp, tuổi không quá ba mươi.

“Chưởng quầy Triệu không có ở đây sao?”

Địch Khương đi vài vòng quanh tiệm nhưng không nhìn thấy bóng dáng chưởng quầy đầu, cảm thấy hơi thất vọng.

Chợ Nam và chợ Đông cách nhau không xa, nhưng nàng và những người khác có chút chênh lệch thời gian, thế cho nên cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, khoảng chừng hai ba tháng mới gặp một lần. Mà chưởng quầy Triệu... nàng đã nửa năm không gặp rồi.

“Chưởng quầy Địch, bà chủ chúng ta đi ra ngoài nhập hàng rồi, đầu tháng sau mới về.” Người phụ việc trong tiệm thấy Địch Khương thì lập tức mỉm cười bưng lên một bộ trà, rồi đặt ngay ngắn trên bàn.

“Đa tạ.” Địch Khương ngồi xuống bên cạnh, nhìn ấm trà trên bàn.

Lồng trà, khay trà, cối xay trà, hũ đựng và thìa xúc trà đều mới tinh. Tất cả bộ trà cụ đều được mạ vàng, hai bên được điêu khắc Phi Thiên, chính giữa chén trà còn được chạm trổ vân mây.

“Bảo bối tốt nha.” Địch Khương liên tục cảm thán.

“Chưởng quầy đã dặn dò, nếu ngài đến thì phải mang bộ trà cụ này ra tiếp đãi. Đây là trà hoa mai năm ngoái mới hái, mùa này uống trà hoa giúp xua đi hơi lạnh trong cơ thể, rất tốt cho sức khỏe ạ.”

“Thật sự vô cùng cảm tạ.” Địch Khương cực kỳ thỏa mãn, vội vàng bắt đầu nấu trà.

Nàng lấy kẹp gắp một ít lá trà từ trong lồng trà bỏ vào trong ấm, đợi nước sôi, trà chín bèn đổ trà vào trong chén, hương hoa lập tức tỏa ra khắp nơi như thấm vào lòng người.

Địch Khương rót ba chén, một chén cho bản thân, một chén cho Vấn Dược và một chén cho người phụ việc.

“Chưởng quầy, ta đã được nói chuyện chưa?” Vấn Dược uống xong, tỏ vẻ đáng thương nhìn Địch Khương.

Nàng cười khúc khích: “Ngươi cũng khá giỏi nhịn đấy.”

“Chưởng quầy đã dặn dò, đương nhiên ta phải nhịn rồi.”

“Được rồi, ngươi nói đi.” Vấn Dược liếc sang nhìn người phụ việc một cái, định nói lại thôi.

“Tiểu Úc không phải người ngoài, ngươi cứ nói đi.”

“Vậy thì ta nói thẳng luôn nhé.” Vấn Dược thở dài một hơi, nói tiếp: “Chưởng quầy, ta thấy ấn đường của Vương gia Thụy An biến đen, dáng đi uể oải, khi nói chuyện thì hổn hển thiếu hơi, dưới chân toàn là ẩn cấu hồn đen kịt, chỉ e là không sống nổi quá bảy ngày...”

Vấn Dược vừa nói xong, miếng huyết ngọc trước ngực Địch Khương đột nhiên rung lên.

“Cho nên?” Sắc mặt nàng không thay đổi, cất tiếng hỏi.

“Chưởng quầy, ngài cũng phát hiện ra rồi ư?” Vấn Dược mở to hai mắt nhìn Địch Khương.

“Những thứ đến người còn có thể nhìn ra, sao ta lại không nhìn ra chứ?”

“Hóa ra là ta múa rìu qua mắt thợ rồi.” Nàng ta sực tỉnh, le lưỡi nói tiếp: “Ta còn tưởng các người chỉ chăm chú vào hóng chuyện của Long tướng quân và Liễu Chi, mỗi mình ta quan sát thấy điều đó thôi.”

“Mấy tin tán nhảm vốn là thứ người thích nhất còn gì.” Địch Khương sửa lại lời Vấn Dược, sau đó nàng quay sang nói với người phụ việc bên cạnh: “Trời không còn sớm nữa, nếu chưởng quầy Triệu không có nhà thì chúng ta cáo từ vậy. Đa tạ ấm trà hoa của ngươi, khi khác ta lại ghé cảm ơn sâu.”

Người phụ việc gật đầu, vừa cười vừa tiễn hai người ra cửa: “Chưởng quầy Địch đi thong thả, Úc Hương không tiễn nữa.”

“Tạm biệt.” Địch Khương chắp tay thi lễ.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hanhretM mới được cho m hỏi nam chính là ai ạ, cảm ơn ạ - sent 2023-06-01 00:58:24
tamtamtamtamDuyệt thẻ giúp mình với, mình vừa nạp rồi - sent 2023-03-19 21:03:37
chuchu6789cuốn quá i, hóng chương mới - sent 2023-03-02 23:24:02
Thuhien Tran1655045573Chung húc xuất hiện ít quá - sent 2023-02-13 22:00:34
Phạm Phương LiênTruyện hay mà lỡ tay đánh giá nhầm sao - sent 2022-11-27 07:31:36
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương