Hoa Thần Lục full

Chương 8: Sinh tử kiếp (1)

/243
Trước Tiếp
Trở lại tiệm, Thu Hương vẫn đang ngồi bên bàn đọc sách, đến Địch Khương với Vấn Dược quay về cũng không chú ý thấy. Địch Khương không làm phiền cậu mà trực tiếp dẫn Vấn Dược lên lầu về phòng, sau đó thả Vũ Tinh Nghi từ trong huyết ngọc ra.

“Địch đại phu, hoàng huynh... huynh ấy thật sự sắp chết sao?” Vũ Tinh Nghi nhìn Địch Khương, ánh mắt mang theo vài phần khó đoán.

Địch Khương gật đầu, cũng không định giấu nàng ta.

Vũ Tinh Nghi nghe xong, chìm sâu vào trầm mặc, những sắc mặt trông có vẻ không kinh ngạc, ngược lại giống như đã biết từ lâu.

Vấn Dược đứng bên cạnh, cảm thấy hoài nghi với biểu cảm này.

“Ngươi đi nghe ngóng trước xem rốt cuộc chị Mai chết như thế nào.” Địch Khương nói với Vấn Dược.

“Vâng!” Vấn Dược nghe xong lập tức tỉnh táo lại, tám nhảm chuyện phiếm gì đó còn hợp lòng nàng ta hơn là ăn thịt người ấy chứ.

“Không cần đi nghe ngóng nữa,” Vũ Tinh Nghi ngăn Vấn Dược lại nói: “Là do ta nên Mai tỷ mới bị chết.”

“Cô sao?” Địch Khương quay lại nhìn Vũ Tinh Nghi, nàng ta vẫn đứng thẳng lưng ở đó, bất kỳ lúc nào cũng giữ nguyên khí thế của công chúa.

Vũ Tinh Nghi gật đầu: “Tỷ ấy ngưỡng mộ ca ca, ta nghĩ rằng tỷ ấy không biết xấu hổ muốn dựa thế quyền quý nên đã chế nhạo tỷ ấy vài câu. Vốn tưởng rằng tỷ ấy sẽ biết khó mà rút lui, lại không ngờ da mặt tỷ ấy mỏng, đêm đó đã tìm đến cái chết.”

“...” Địch Khương im lặng một lúc, lắc đầu thở dài: “Cơ thể của cô có lẽ không thể lấy lại được nữa.”

Địch Khương vốn cho rằng nàng ta sẽ khóc, không ngờ sắc mặt Vũ Tinh Nghi vẫn điềm nhiên, lạnh nhạt nói: “Sớm đã biết vậy rồi, không lấy lại được cũng là mệnh số của bản cung.”

Giọng điệu của Vũ Tinh Nghi hoàn toàn bình tĩnh, tựa như một hồ nước chết, điều này khiến cho Địch Khương rất ngạc nhiên.

Địch Khương đã từng thấy vô số người trước lúc chết, bất luận là người sống hay linh hồn, không ai là không khóc lóc thấu trời thấu đất, than thở bản thân còn bao nhiêu chuyện chưa hoàn thành, địa vị cao như nàng ta vốn dĩ phải nên hy vọng ngày càng thăng tiến mới đúng, đối với nàng ta chuyện lớn sống chết sao có thể nói ra một cách thản nhiên đến vậy.

“Ngày bản cung ra đời đã có bảy vị pháp sư tới tính mệnh số, quốc sư cũng luôn tính toán muốn giúp ta thay đổi số mệnh, nhưng bọn họ đều nói, số mệnh bản cùng nhiều lận đận, không thể nhìn thấy được tương lai.”

Địch Khương chợt vỡ lẽ, hóa ra là như vậy.

“Công chúa xin nén đau thương.”

“Bản cũng không sợ chết, bản cũng chỉ hối hận mình đã làm hại đến hoàng huynh, không ngờ phòng động phòng tây, tránh bao nhiêu sinh tử kiếp lại tự mình gây ra cho huynh ấy.”

“Sinh tử kiếp?”

Vũ Tinh Nghi gật đầu nói tiếp: “Ngày ta chào đời, quốc sư đã từng tiên đoán, ca ca sẽ không sống quá mười bảy tuổi, ngày mười lăm chính là sinh thần mười bảy tuổi của ca ca.”

“Cũng chưa chắc.” Địch Khương buột miệng nói, nhưng ngay sau đó liền ý thức được mình đã nói điều không nên.

Ánh mắt Vũ Tinh Nghi lóe sáng, tràn đầy hy vọng nhìn Địch Khương: “Địch đại phu có cách giúp ca ca được sống tiếp sao?”

“Mưu sự tại nhân, chẳng phải ngài ấy còn chưa chết sao?”

“Làm sao mới có thể cứu được huynh ấy?”

“Ừm... dùng mạng của người bên cạnh, một mạng đổi một mạng, người này phải tự nguyện mới được”

“...” Vũ Tinh Nghi nghe xong, lại im lặng một lúc lâu, cuối cùng nàng ta mới ngước lên nói: “Dùng mạng của ta đi.”

“Cô sao?” Địch Khương nheo mắt, mỉm cười nói: “Bản thân mình cô còn khó giữ mà.”

“Vậy có cách gì?”

Địch Khương lắc đầu, không trả lời nàng ta, chuyển sang dặn dò Vấn Dược: “Ngày mai người đem ít nhân sâm trên núi cao tới phủ tướng quân, tạm thời giữ lại tính mạng cho hắn ta.”

“Vâng.” Vấn Dược gật đầu, lập tức đi xuống lầu.

“Còn những việc khác, từ từ rồi tính.” Địch Khương nói xong, không chờ Vũ Tinh Nghi nói thêm, đưa nàng ta vào Bất Diệt Đằng rồi ném vào trong phòng.

Đã hai đêm nàng không được ngủ ngon giấc rồi, thật sự rất mệt mỏi...

Sáng sớm hôm sau, Địch Khương vẫn còn đang ngon giấc, chợt nghe thấy dưới lầu truyền tới những âm thanh lách cách lách cách, nghe giống như rất nhiều đồ vật đồng loạt bị vỡ.

Nàng tức giận khoác áo đi xuống lầu, vốn định xem xem ai làm loạn trong tiệm, không ngờ trông thấy Vấn Dược đăng tức giận trong đại sảnh.

“Đừng đập nữa! Còn đập nữa thì người mau thu xếp hành lý cút về núi cho ta!” Địch Khương sang sảng nói, nhưng Vấn Dược đang tức giận không thèm nghe lời nàng.

Đúng lúc đó, Thư Hương từ nhà sau đi lên, Địch Khương vội vàng chặn cậu ta lại hỏi: “Vấn Dược làm sao vậy?”

“Không biết,” Thư Hương lắc đầu đáp: “Sáng sớm càng ta đã đi ra ngoài, trở về thì biến thành bộ dạng như vậy.”

Địch Khương thở phào một hơi, thật là không thể chịu nổi, nàng phát một cú lên đầu Vấn Dược, nàng ta bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, một lúc lâu sau mới tỉnh táo trở lại.

“Chưởng, chưởng quầy!” Vấn Dược ngạc nhiên: “Sao người đã thức dậy rồi?”

“Dưới lầu cứ rầm rầm vậy ta muốn ngủ cũng không ngủ nổi!” Địch Khương lườm nàng ta: “Đập đủ chưa?”

Vấn Dược ngẩn ra gật đầu: “Chưởng quầy, người đến thật đúng lúc, mau giúp ta phân xử!”

Không chờ Địch Khương làm khó dễ, Vấn Dược nhanh chóng chạy tới trước mặt nàng, căm phẫn trào dâng nói: “Sáng nay ta tới Vương phủ Thụy An đưa nhân sâm, lại bị quản gia bên đó đuổi ra ngoài!”

“D? Sao lại bị đuổi?”

“Hai kẻ hầu xách ta lên ném ra ngoài! Nếu không phải trên phố đông người, ta nhất định sẽ ném bọn chúng vào bãi tha ma bên ngoài thành! Đối xử với ta quá là vô phép!”

Địch Khương để trán nói: “Ý ta là người giải thích với quản gia lý do tới là gì?”

“Ta nói thẳng là ta tới đưa nhân sâm lâu năm để cứu mạng Vương gia...”

“Cứu mạng ai?”

“Đương nhiên là mạng của Vương gia rồi!”

“Ô, đổi lại là ta, ta cũng sẽ đuổi người ra ngoài!”

“Tại sao?” Vấn Dược hoàn toàn không hiểu.

Địch Khương lại thở dài nói tiếp: “Ấn Câu Hồn dưới chân Thụy An chỉ ta và người có thể nhìn thấy, những người khác không thấy được. Vương gia Thụy An hiện giờ đang sống sờ sờ ra đấy, người lại chạy đến nói mạng ngài ấy không còn được bao lâu nữa, chẳng phải trù ẻo người ta à.”

Vấn Dược ngây ra nhìn Địch Khương một lúc, cuối cùng mới võ trán: “Hóa ra tại ta quá nóng vội rồi.”

“Không trách người, là do ta không nói rõ ràng.” Địch Khương rót một chén trà, ngồi xuống bên bàn.

“Vậy ta nên đi vào lúc nào mới thích hợp đây?” Vấn Dược lại hỏi.

“Ngươi quan tâm Vũ Thụy An vậy sao?” Địch Khương nhàn nhạt hỏi.

Vấn Dược không hề e dè gật đầu đáp: “Vương gia đẹp như vậy, đương nhiên ta rất thích!”

Địch Khương với Thư Hương nhìn nhau, từ chối cho ý kiến, chắc chắn trong lòng Thư Hương đang mắng chửi nàng ta đã từng ấy tuổi rồi còn bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài ở thế gian này.

Địch Khương ho khan mấy tiếng rồi nói: “Ngày mười một có hẹn với Mai tỷ, ta sẽ đi cùng ngươi.”

“Vâng.” Vấn Dược gật đầu, sau đó mặt mày hớn hở đi thu thập dược liệu.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng ta, Địch Khương không nên được hỏi: “Sao đột nhiên người lại vui mừng vậy?”

“Thụy An không chết, đương nhiên ta phải vui chứ.”

“Ai nói Thụy An không chết?”

“Người nói mà!”

“Ta nói vậy lúc nào?” Địch Khương nhíu mày.

“Chưởng quầy không cần khiêm tốn!” Vấn Dược híp mắt, nịnh nọt cười nói: “Chỉ cần người chịu ra tay, người chết còn cứu được, một câu của người không gì sánh bằng.”

“Ngươi nghe nhầm rồi,” Địch Khương cười ha hả: “Từ đầu đến cuối ta chỉ nói một câu “kéo dài số mệnh” cho ngài ấy, nhưng chưa từng chắc chắn có thể trị khỏi. Ngài ấy phạm phải mệnh cách, không phải bị bệnh. Được rồi, chuyện người nên lo lắng bây giờ chính là đền bình cho ta, chuyện của Thụy An cứ để đó đã.”

“Chưởng quầy...” Vấn Dược nhìn đống bừa bãi dưới đất, ủ rũ thì thầm.

“Làm nũng cũng vô dụng, lúc đập sao không nghĩ đến hậu quả đi? Người trẻ tuổi, làm việc không nên quá kích động.” Địch Khương ngáp dài, nói với Thư Hương: “Thư Hương, tính xem nàng ta đập vỡ bao nhiêu cái bình, sau đó nói với ta.”

“Vâng.” Thư Hương rất nghiêm túc, đi tới bên cạnh giá bắt đầu đếm bình.

“Chưởng quầy, ta sai rồi, cầu xin người tha thứ cho ta! Ta không muốn tới chỗ sông hộ thành bắt cá chạch đầu!”

“Yên tâm, lần này không phải đi bắt cá chạch đâu.”

“Ta cũng không muốn đi giúp dì Vương nhổ củ cải đâu!” Vấn Dược đi theo sau Địch Khương, không ngừng cầu xin, Địch Khương lười nhác không thèm quan tâm đến nàng ta, dứt khoát đóng sập cửa lại, tỏ ý nàng ta còn không ngậm miệng chắc chắn không yên đầu.

Vấn Dược chỉ đành ngậm miệng lại, nàng biết, từ trước đến giờ kẻ nào làm phiền khiến Địch Khương tỉnh giấc đều bị giết không tha...

Thời gian thấm thoát trôi qua, mới sáng sớm ngày mười một đã có người đến gọi cửa.

Tiếng gõ cửa vang lên “bồm bộp”, đánh động cả nhà hàng xóm.

Địch Khương mở cửa sổ, trông thấy lão quản gia của Vương phủ Thụy An đang đứng dưới lầu, phía sau ông ấy còn có hai người hầu đi theo, nhìn dáng vẻ đó như thể bọn họ còn không mở cửa, ông ta sẽ sai người dỡ tiệm luôn.

“Ai vậy?” Dưới lầu truyền đến tiếng của Vấn Dược, sau đó cửa tiệm được mở ra.

Vấn Dược vừa ló được nửa người ra, lão quản gia đã quỳ phịch xuống trước mặt nàng ta, khóc lóc: “Đại phu, coi như ta đã tìm được người rồi! Ba ngày nay ta đã tìm khắp phủ Thái Bình, lại không có ai biết đến y quán “Kiến Tố”, ta đã tìm kiếm ba ngày, cuối cùng cũng tìm được các vị!”

“Có chuyện gì mà hoảng loạn vậy, cũng không sợ làm ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi sao.”

“Vương gia của chúng tôi...” Lão quản gia vừa nói vừa nghẹn ngào: “Vương gia của chúng tôi e là không hay rồi, thái y trong cung đều đã đến xem, quốc sư cũng đã tụng kinh ba ngày nhưng không có chuyển biến tốt, ta nhớ ra lần trước đại phu có đem thuốc kéo dài mạng sống đến tặng, là do ta có mắt không thấy núi Thái Sơn, mong người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tới xem bệnh cho Vương gia chúng tôi!”

“Được rồi, được rồi, người làm như này để chưởng quầy của bọn ta trông thấy, người lại mắng ta.” Vấn Dược vội vàng đỡ ông ấy dậy: “Chút nữa chưởng quầy thức dậy, bọn ta sẽ tới Vương phủ, các ngươi về trước đi!”

“Làm phiền đại phu đi gọi chưởng quầy dậy được không, người không cùng chúng tôi về, chúng tôi không thể báo cáo lại được!”

“Chuyện này...” Vấn Dược có chút khó xử, mới mấy ngày trước đập phá trong tiệm, chưởng quầy đã mấy ngày không nể mặt nàng ta, lần này nàng còn tới quấy nhiễu để người tỉnh giấc, chỉ sợ không chịu nổi nữa.

Địch Khương nhìn thấy Vấn Dược không sợ trời không sợ đất đang do dự, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, nỗi tức giận ngày hôm đó đã tan biến thành mây khói rồi.

Địch Khương thở dài một hơi, nhanh chóng rửa mặt rồi đi xuống lầu.

“Chưởng quầy, người lại dậy sớm rồi sao?” Vấn Dược ngạc nhiên mừng rỡ.

Địch Khương gật đầu: “Chuẩn bị dược liệu, chúng ta tới Vũ Vương phủ.”

“Vâng!”

Mấy hôm trước Vấn Dược đã chuẩn bị xong dược liệu rồi, cả đám người vội vã đi về Vương phủ, lúc đó mới qua giờ Mão.

Trong Vũ Vương phủ đang ồn ào, sảnh trước bao nhiêu hòa thượng đang ngồi tụng kinh, mấy chục thái y ngồi đây ở hậu điện, phía sau mỗi người đều có một chiếc lò nhỏ, trong lò sắc các loại thuốc khác nhau, nhưng trong bộ dạng đó, là thuốc ba phần độc, cho dù Thụy An có uống hết tất cả, chỉ sợ không chết cũng mất đi nửa cái mạng.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hanhretM mới được cho m hỏi nam chính là ai ạ, cảm ơn ạ - sent 2023-06-01 00:58:24
tamtamtamtamDuyệt thẻ giúp mình với, mình vừa nạp rồi - sent 2023-03-19 21:03:37
chuchu6789cuốn quá i, hóng chương mới - sent 2023-03-02 23:24:02
Thuhien Tran1655045573Chung húc xuất hiện ít quá - sent 2023-02-13 22:00:34
Phạm Phương LiênTruyện hay mà lỡ tay đánh giá nhầm sao - sent 2022-11-27 07:31:36
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương