Hoa Thần Lục full

Chương 9: Sinh tử kiếp (2)

/243
Trước Tiếp
Quản gia dẫn Địch Khương và Vấn Dược đi vào tầm điện, trong tầm điện, Vương gia Thụy An nằm trên giường cao gối mềm, sắc mặt xám xịt, mây đen trên huyệt ấn đường đã sâu hơn vài phần so với lần gặp trước, như này e rằng ngay cả người bình thường cũng có thể nhìn ra có điều gì đó không đúng.

Địch Khương giả bộ xem qua một chút rồi dặn dò Vấn Dược đưa cho quản gia nhân sâm lâu năm đã chuẩn bị sẵn trước đó: “Đem thứ này cùng sáu bát nước sắc ra còn một bát, đưa Vương gia uống.”

Quản gia đón lấy hỏi: “Có thể đảm bảo Vương gia không còn phải lo lắng nữa?”

“Tạm thời không cần phải lo lắng.”

“Vâng...” Quản gia không hề hoài nghi, cầm thuốc đưa tới chỗ điện thái y đang ở, đem dược liệu cho từng người bọn họ xem xét.

Thái y dùng châm bạc đâm vào nhân sâm, một lúc sau rút ra, thấy châm bạc không đổi màu mới nói: “Thuốc này không có độc, nhưng công dụng cụ thể thế nào thần khó nói được.”

“Lúc này chỉ đành đánh liều một phen mà thôi.” Vấn Dược thúc giục quản gia mới đem nhân sâm đi sắc.

Địch Khương nhìn bọn họ bận rộn, trong lòng lại tính toán việc khác, trên tay phải ngón giữa và ngón trỏ chạm vào ngón cái, lẩm nhẩm lại bát tự sinh thần của Vũ Thụy An mà lúc trước đã từng xem qua, vừa nhẩm tính vừa lắc đầu.

“Chưởng quầy, người sao thế?” Vấn Dược đẩy Địch Khương hỏi.

Địch Khương lắc đầu thở dài đáp: “Ta vẫn không tính được mệnh số của Vương gia.”

Vấn Dược lộ vẻ không đành lòng, đau xót nói: “Vương gia còn sống được mấy ngày?”

“Ba ngày.”

“Thuốc của người không có tác dụng gì sao?” Vấn Dược vẫn không cam chịu, chỉ muốn từ miệng Địch Khương biết được vài lời, nhưng cuối cùng nàng ta đành phải nhận lấy thất vọng.

“Thuốc này ngài ấy có uống hay không cũng không quan trọng,” Địch Khương không có ý định giấu Vấn Dược, vì thế giải thích hết cho nàng ta nghe: “Mạng của Vũ Vương gia, ta chỉ có thể tính được đến ngày mười lăm, điều đó có nghĩa là hai ngày này, ngài ấy uống hay không uống thuốc đều sẽ không chết, nhưng qua ngày mười lăm thì không chắc.”

“Ai, ta chỉ có thể nhìn thấy ngài ấy ba ngày nữa thôi sao...” Tay phải Vấn Dược chống lên gò má, vô cùng đau lòng nhìn Vũ Thụy An đang nằm trên giường.

“Đi thôi, chúng ta đi gặp bạn cũ.”

“Hửm?”

“Nguyễn Thanh Mai.”

Mắt Vấn Dược sáng rỡ: “Là nàng ta hại Vương gia phải không? Ta sẽ đi ăn thịt nàng ta.”

“Ăn ăn ăn, người chỉ biết có ăn! Chút nữa ngươi đừng có làm loạn thêm, ngoan ngoãn chờ cho ta!”

“Ồ...” Vấn Dược mày ủ mặt ê, làm động tác khóa miệng lại, im lặng theo sau Địch Khương.

Địch Khương nhân lúc mọi người không để ý, tìm thời cơ dẫn theo Vấn Dược đi tới Lầu Đông Tiểu Tạ, nơi công chúa Chiêu Hòa ở.

Trong Lầu Đông Tiểu Tạ vốn đã không có mấy người hầu kẻ hạ, lúc này lại còn ít hơn, bọn họ đều bị điều tới tiền cũng chăm sóc cho Vương gia Thụy An và những tăng lữ đầy trong viện.

Địch Khương và Vấn Dược nhìn nhau, một trước một sau đi lên lầu.

Đẩy mở cánh cửa tầm điện, trông thấy “Vũ Tinh Nghi” đang ngồi trước cửa sổ trang điểm. Không, lúc này nên gọi nàng ta là Nguyễn Thanh Mai, Mai tỷ mới

đúng.

Mai tỷ mặc chiếc áo màu đỏ thẫm, vấn tóc cao, bên trên cài đầy những nhành hoa, gương mặt phủ dày một lớp dầu mỡ trắng đỏ, trang điểm lộng lẫy khác thường, giống như con hát ở Lê Viên đang chuẩn bị lên hát.

“Các người đến rồi à.” Nàng ta không quay đầu lại, vẫn đang tiếp tục kẻ mày.

Địch Khương mỉm cười nói: “Cái hẹn bảy ngày giữa hai chúng ta, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng.”

“Ồ? Nhanh vậy đã đến rồi sao, thật không thể chờ đợi được nữa.”

“Kết quả vẫn vậy thôi, sớm một chút hay muộn một chút, không khác gì mấy.” Địch Khương nhún vai.

“Đối với người thì không có gì khác, nhưng với ta thì không khác gì.” Mai tỷ đặt bút xuống, nhìn chằm chằm Địch Khương, trong mắt nàng ta mang theo thứ cảm xúc khó hiểu, Địch Khương nhìn không ra.

“Yêu nghiệt to gan, lại ám hại Vương gia, hôm nay nếu chắp tay chịu trói ta sẽ tha cho ngươi một mạng, còn không đừng trách ta ra tay độc ác vô tình!” Vấn Dược trừng mắt, hét lớn với Nguyễn Thanh Mai.

Địch Khương rùng mình, dáng vẻ hung ác này của Vấn Dược khiến nàng nghĩ tới chân thân của nàng ta, trong giây lát nàng có ảo giác lạnh toát sống lưng.

Nếu Vấn Dược tức giận nhất thời chắc chắn sẽ ăn thịt Nguyễn Thanh Mai mất, như vậy sao được chứ?

Hiện giờ Nguyễn Thanh Mai đang trú trong cơ thể của Vũ Tinh Nghi, điều đó có khác gì sát sinh đầu?

Trong lòng Địch Khương mâu thuẫn, lo lắng không thôi, còn Mai tỷ lại không thèm để tâm, nàng ta cười lạnh nói: “Vũ Thụy An và Vũ Tinh Nghị đối xử với ta như vậy, ta chỉ lấy lại một chút đáng lẽ nên có, các ngươi sốt ruột gì chứ? Chờ hắn ta nếm trải mùi vị đau khổ trên đường đi xuống Hoàng Tuyền rồi, ta tự ắt sẽ tha cho hắn.”

“Ngươi thật không biết xấu hổ!” Vấn Dược giận dữ quát mắng: “Người thân phận thấp hèn lại muốn so với trời cao, còn nội tâm yếu đuối không chịu được tủi thân, cái chết của ngươi là do người tự chuốc lấy, còn trách cứ ai?”

Nguyễn Thanh Mai cười lạnh, không thèm nhìn đến Vấn Dược.

“Sao cô phải khổ như vậy?” Địch Khương nhìn nàng ta, không căm phẫn giống như Vấn Dược, mà vô cùng bình tĩnh nói với nàng ta: “Trong giới quỷ, tự sát vốn là đại tội, cô lại âm mưu làm hại hoàng tự, đến địa phủ e là phải xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được đầu thai.”

“Ha, những gì cần hưởng thụ kiếp này ta đã hưởng thụ đủ rồi, đau khổ phải chịu cũng chịu đủ cả, còn sợ xuống mười tám tầng địa ngục sao? Nỗi tức giận bất công này ta không nuốt trôi, sao có thể thanh thản ra đi chứ?”

“Vương gia Thụy An mai táng cho cô nở mày nở mặt, ngài ấy đối xử với cô không hề vô tình.” Địch Khương nói.

“Đó là vì hắn ta tin lời xằng bậy của am cô Lưu Vân!” Nguyễn Thanh Mai đập bàn đứng dậy: “Hắn vì muốn chữa bệnh cho Vũ Tinh Nghị nên mới đối xử tốt với ta! Nếu không phải vì Lưu Vân nói tại ta nên Vũ Tinh Nghi mới xảy ra chuyện, khiến hắn tưởng rằng ta quấn lấy Vũ Tinh Nghi, hắn nào có nghĩ được ta là người như thế nào!”

“Nếu ngài ấy không nhớ được cô là ai, tại sao trong đám tang lại đặc biệt gọi người chế tạo gấp Lê Viên Xuân dành cho cô?”

“Gì cơ?” Nguyễn Thanh Mai ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Lê Viên Xuân gì?”

“Chỉ vàng thêu thành hí phục, chẳng phải đó là bộ trang phục cô thích nhất sao?”

Nguyễn Thanh Mai trợn tròn hai mắt, cảm xúc trong ánh mắt vô cùng phức tạp: “Sao người biết được?”

“Chẳng có gì mà ta không biết.”

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Vẻ mặt Nguyễn Thanh Mai càng thêm hồ nghi, nhìn chằm chằm vào Địch Khương như muốn nhìn xuyên qua người nàng.

Nhưng Địch Khương chỉ mỉm cười, những việc khác không muốn nói thêm dù chỉ một chữ.

Sau cùng lại là Vấn Dược không nhịn nổi nữa, lớn tiếng mắng: “Tục danh của chưởng quầy bọn ta, ngươi không xứng được biết, còn không mau chóng cút đi, đừng ép ta ra tay!”

“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh hay không!” Sự do dự trong ánh mắt Nguyễn Thanh Mai lập tức khôi phục lại thành bộ dạng ác độc, nàng ta hằn học nói: “Vương gia Thụy An có lòng với ta cũng được, vô tình cũng chẳng sao, việc ta muốn làm, không ai có thể cản được!”

“Ta muốn hai huynh muội bọn chúng, nợ máu phải đền bằng máu!” Nguyễn Thanh Mai lộ ra ánh mắt hung ác, cười đến mức khuôn mặt trở nên dữ tợn.

Ngay sau đó, cơ thể nàng ta vút lên, chớp mắt đã biến mất trước mặt hai người bọn họ.

“Chưởng quầy, có cần đuổi theo không?” Vấn Dược nghiến răng nghiến lợi, định đuổi theo, Địch Khương liền vội vã ngăn nàng ta lại.

“Rất nhanh sẽ đến mùa mưa, gần đây không thấy rái cá cúng cá, không nghe thấy hồng nhạn bay cao, đây đều là những điềm báo đại hung, cẩn thận để lộ chân thân.”

“Nhưng, cứ để ả ta đi vậy sao?”

“Chỉ cần Thụy An vẫn còn trong phủ, nàng ta sẽ phải quay lại đây, chúng ta ôm cây đợi thỏ là được rồi.”

“Vẫn là chưởng quầy thông minh.” Vấn Dược gật gù, mặt đầy kính phục.

Địch Khương nở nụ cười bí hiểm, thầm than bản thân thật ra chẳng phải thông minh gì, chẳng qua nàng lười mà thôi...

Mệt mỏi chẳng muốn động đậy, lười không muốn đi qua đi lại, nếu kết cục đã bày ra đấy sao phải cố làm việc thừa thãi chứ?

Thuốc giải của Vương gia Thụy An từ trước đến nay không phải dược liệu, mà là linh hồn.

“Ai, đây là gì vậy?” Phía sau vang lên tiếng nói đầy kinh ngạc của Vấn Dược, Địch Khương quay lại nhìn, phát hiện ra mới đó Vấn Dược đã lật tung giường của Mai tỷ lên, hình như còn có chút thu hoạch.

Vấn Dược giống như dâng lên báu vật, đem một con búp bê vải không mới cũng không cũ đưa đến cho Địch Khương, nàng nhìn qua, thấy trên búp bê vải có viết tên húy và sinh thần của Vương gia Thụy An, nhưng hình như không phải pháp chú đoạt mệnh.

Địch Khương lắc đầu, vội vã đẩy nó ra: “Cái thứ dơ bẩn này, đừng đưa cho ta.”

“Chưởng quầy, người sợ thứ này sao?” Vấn Dược tròn mắt.

“Không phải ta sợ, chỉ là không muốn nhìn.” Ánh mắt Địch Khương mờ mịt, lãnh đạm nói: “Từ xưa đến nay thuật yểm bùa đã hại biết bao nhiêu người? Ban đầu tưởng rằng có thể hại người bên cạnh, nhưng đến cuối cùng lại hại chính mình, thứ này nếu có thể không động vào thì đừng động.”

Địch Khương nói xong, Vấn Dược vội vàng vứt nó đi, sau cùng cực kỳ ghét bỏ phủi phủi tay nói: “Xem ra thật sự là do Mai tỷ làm.”

“Có lẽ thế.”

Địch Khương thở dài, không trả lời.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hanhretM mới được cho m hỏi nam chính là ai ạ, cảm ơn ạ - sent 2023-06-01 00:58:24
tamtamtamtamDuyệt thẻ giúp mình với, mình vừa nạp rồi - sent 2023-03-19 21:03:37
chuchu6789cuốn quá i, hóng chương mới - sent 2023-03-02 23:24:02
Thuhien Tran1655045573Chung húc xuất hiện ít quá - sent 2023-02-13 22:00:34
Phạm Phương LiênTruyện hay mà lỡ tay đánh giá nhầm sao - sent 2022-11-27 07:31:36
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương