Hứa Với Người Vạn Dặm Sông Núi full

Chương 10: Gặp lại người xưa

/367
Trước Tiếp
Tạm biệt người nhà, Lục Hề nói dối là mình quay về cung, nương nàng rưng rưng nước mắt tiễn nàng đi.

Trên đường phố phồn hoa gấm vóc, người qua người lại như đan cửi. Hòa mình vào chốn phồn hoa này, Lục Hề lại bỗng không biết mình nên đi đâu về đâu. Kiếp này nàng sống an nhàn sung sướng quen rồi, từ trước đến giờ đều là áo đến duỗi tay cơm đến há miệng. Có Chấn phủ, có Dần Túc làm hậu thuẫn, nàng không bao giờ phải lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc, thế nên không có bất cứ năng lực gì để tự nuôi chính mình. Cũng may nàng học được một chút kỹ năng tu sửa phục chế văn vật ở hiện đại, có lẽ sẽ có đất dụng võ. Việc cấp bách nhất hiện giờ của nàng là tìm một công việc để giải quyết nỗi lo ăn ở.

“Tránh ra!”

“Tránh ra!”

Ở đầu phố xuất hiện một đội quân tinh nhuệ, ai nấy đều mặc áo giáp, tay cầm thương mẫu đấy người qua đường ra, xếp thành một bức tường người, để trống ra cả một con đường. Bên ngoài bức tường người bỗng rối loạn, tất cả mọi người đều đứng vội sang hai bên, con đường vốn ồn ào náo nhiệt lập tức lặng ngắt như tờ vì thế trận này, tiếng nói chuyện ở bên ngoài bức tường người chỉnh tề ngay ngắn kia cũng hạ thấp hẳn xuống. Một lúc sau, vài chiếc xe ngựa từ không xa chạy tới, nhìn lá cờ giương cao cùng với khí thế long trọng này, có vẻ như là hoàng thân quốc thích gì đó.

Lục Hề bị đám đông chen chúc dồn ép đứng sang vệ đường xem, loáng thoáng nghe thấy tiếng người dân bên cạnh xì xào bàn tán.

“Nghe nói hôm nay là ngày Tân phi tới chùa Nhân Tước để lễ thần!”

“Chẳng trách phô trương đến mức này. Nghe nói vị Tân phi ấy đẹp nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh, là phi tử mà Đương kim Hoàng thượng sủng ái nhất đấy!” “Đúng vậy, mấy năm nay nàng ta gọi gió hô mưa ở hậu cung, lợi hại vô cùng, ai nấy đều phải né tránh nàng ta. Hoàng thượng sủng ái nàng ta đến coi trời bằng vung rồi!”

“Lại chẳng thể à. Mới đầu năm nay nàng ta vung tay ném cả vạn lượng xây đại viện nguy nga cho Cố gia, trong triều đình rất nhiều lời đàm tiếu, nhưng Hoàng thượng lại lấy ngân khố cá nhân ra để bù số bạc thiếu cho nàng ta, còn chẳng trách cứ nửa lời!”

“ Ay dà, nàng ta mà mang long chủng, chưa biết chừng tương lai lại có thể chưởng quản hậu cung thay Hoàng hậu ấy chứ!”

“Chuyện đó mà còn phải bàn à! Chỉ có điều mãi chẳng thấy động tĩnh gì?”

Phi tử của Dần Túc ư? Thì ra hắn cũng sẽ yêu một người con gái như vậy, sẽ sủng ái nàng tới tận trời xanh. Nếu vị Tân phi này có con thật, hắn sẽ yêu thương đến thế nào nữa nhỉ?

Nghĩ tới đứa trẻ, trái tim Lục Hề đau đớn kịch liệt, đau vì đứa bé chưa kịp chào đời đã rời bỏ nàng đi ở cung Lục Trì.

Nàng vẫn còn nhớ, trên những đóa hoa lệ phủ đầy đất, Dần Túc ôm nàng đầy tình cảm nói: “A Hề, tương lai ta hy vọng nàng có thể sinh cho ta một tiểu công chúa, mái tóc dài đen như mực, đôi mắt long lanh, còn cả tính cách hoạt bát như nàng nữa. Nhất định ta nâng niu con bé trong lòng bàn tay để yêu thương chiều chuộng!”

“Vì sao không muốn Hoàng tử?”

“Ta không muốn tương lai con của chúng ta sẽ phải đối mặt với sự tranh đoạt tàn khốc của nhà Đế vương, đối mặt với những chuyện không muốn mà vẫn phải làm. Ta chỉ mong con của ta và nàng có thể sống vui vẻ tự do thôi!”

Khi đó nàng từng vui sướng biết nhường nào... Thế nhưng khi nàng nằm trong cung Lục Trì lạnh như băng, khi máu tươi nhuộm đẫm cả ga giường, khi nàng đau đến xé gan xé phổi cảm nhận sinh mệnh bé nhỏ kia đang từ từ rời khỏi cơ thể nàng từng chút từng chút một ấy, đối mặt với nàng vẫn là một Dần Túc lạnh lùng, tàn nhẫn, tuyệt tình, chưa từng tới thăm nàng lấy một lần.

Nhớ tới những chuyện đã qua, cảm giác đau đớn trong lòng giống như đang bị dao cứa vậy, hoàn toàn không còn hứng thú để xem vị Tân phi được nói là nghiêng nước nghiêng thành kia nữa. Đám đông huyên náo bỗng yên tĩnh hẳn.

Chiếc kiệu gấm vóc ngũ sắc như mây lướt qua trước mắt Lục Hề, rèm kiệu được làm bằng những tấm vải sa mỏng manh đến gần như xuyên thấu, có thể nhìn rõ được vị Tân phi đang ngồi bên trong. Quả nhiên là mỹ nhân, khóe môi gợi cảm hơi cong lên, vừa yêu kiều vừa quyến rũ.

Đôi mắt đen nhánh như điểm sơn, trên vầng trán trơn bóng kia, một viên ngọc thạch màu đỏ máu như giọt nước mắt nhẹ nhàng rủ xuống, phối hợp với những món trang sức tuyệt đẹp trên mái tóc càng khiến vẻ yêu kiều và dịu dàng của nàng ta được lột tả trọn vẹn.

Một người con gái như vậy, ai mà không thương, ai mà không yêu cho được? Mọi người ngắm nhìn như si như say, mắt trợn tròn miệng há hốc. Lục Hề cũng không ngoại lệ. Ở hiện đại, đã bao giờ nàng được nhìn thấy một mỹ nữ đẹp như tiên giáng trần thế này? Vậy nên nàng cũng ngắm đến xuất thần.

Lại một chiếc xe ngựa nữa đi qua. Bất thình lình, một đôi mắt nặng nề như băng như ưng đối diện thẳng với ánh mắt của Lục Hề. Lúc nhìn thấy nàng, đôi mắt lạnh buốt đó bỗng giống như lưỡi đao nhọn quét về phía nàng, đầy vẻ khó tin cứ như nhìn thấy quái vật nào đó vậy.

Lục Hồ cũng kinh hãi trố mắt lên, trong một thoáng giây, nó giống như một chiếc búa tạ đập mạnh vào nơi sâu thẳm nhất, yếu ớt nhất của trái tim nàng. Là Dần Túc? Hắn nhìn thấy nàng rồi ư?

Nàng không còn dư thừa tâm trí để suy nghĩ cho vấn đề của mình nữa, lập tức lùi về phía sau. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, hắn là đế vương triều Thông mà lại bầu bạn cùng phi tử đi chùa miếu, hơn nữa còn khéo tới nỗi trong cả đám đông thế này vẫn nhìn ngay thấy nàng.

Một tiếng quát chói tai vừa vội vã vừa hoảng loạn vang lên phía sau: “Dừng lại!”

Xe ngựa bị túm chặt dây cương kéo khựng lại khiến chúng giờ vó lên trời hí một tràng dài, cùng với đó là tiếng quan viên lục tục vội xuống xe, sợ hãi hỏi: “Hoàng thượng, có chuyện gì thế ạ?”

Ngay lúc này, tất cả các quan binh đồng loạt quỳ sụp xuống, dân chúng xung quanh cũng quỳ theo, đồng thanh hô to: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Lục Hề đã rẽ vào góc để trốn, tim vẫn đang đập thình thịch trong lồng ngực. May quá, hắn đã không nhìn thấy nàng nữa rồi. Nàng hơi ló đầu ra, len lén nhìn về phía mặt đường xa xa. Từ khoảng cách này, nàng nhìn thấy hắn đứng trên xe ngựa, áo bào gầm phủ trên người, dáng vẻ hiên ngang phi phàm. Hắn siết nắm đấm, khóe môi cũng mím chặt lại, chỉ có điều đôi mắt vừa rồi còn rất sắc bén ấy lúc này đang hoang mang nhìn xuống đám đông quỳ mọc dưới đất, nhìn từng dãy từng dãy, từng hàng từng hàng một. Khí thể của hắn quá lạnh lùng, trên con đường rộng rãi lặng ngắt không một tiếng động, không một ai dám thở mạnh. Cho tới một lúc rất lâu sau, ánh sáng nơi đáy mắt hắn mới dần tan biến, mờ mịt mông lung không nhìn rõ được điều gì.

Hắn khẽ lắc đầu, bật cười tự chế giễu, vẻ mặt vô cùng chua chát rồi quay lưng trở về trong xe ngựa. Tuy có cả nghìn vạn người vây quanh, bóng lưng của hắn đầy cô độc giữa phố phường phồn hoa.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
phuongkubyDuyệt thẻ giúp mình với - sent 2023-03-29 21:38:36
thanhhang2608Duyệt thẻ giúp mình với - sent 2023-03-24 22:36:10
Thủy Nguyễn1597980588Lên truyện đi ad - sent 2023-03-09 12:03:32
maianh200003 Càng đọc càng thấy tính cách nữ chính như qq nhỉ - sent 2023-03-07 17:04:40
huongtt4Up chương mới đi add ơi bn hôm rồi . - sent 2023-03-05 20:56:47
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương