Hứa Với Người Vạn Dặm Sông Núi full

Chương 6: Quay về thiên thành

/367
Trước Tiếp
Thiên Thành, Thiên Thành... Cô lẳng lặng gặm nhấm cái tên này, trong đầu chợt ầm một tiếng, vô số những hình ảnh đen trắng bỗng hiện ra từng tấm từng tầm một giống như chiếc máy chiếu phim cũ kỹ từ từ chiếu cho cô xem, mà vai nữ chính trong đó là cô. Những hình ảnh này như trăng trong nước, như hoa trong gương, quen thuộc đến thế, là cuộc sống mà cô từng trải nghiệm một cách sâu sắc, chân thực...

Cô đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi, những giấc mơ cô từng mơ thấy ở hiện đại, chính là tất cả những gì cô đã trải qua kiếp trước. Mà giờ đây cô đã quay về rồi...

Nàng tên là A Hề, Chân Lục Hề, là con gái của Chân Đại tướng quân. Ý nghĩa cái tên “Lục Hồ” của nàng được lấy từ “Nhãn nhĩ tị thiệt thân ý, giai duyệt, thị lục duyệt*” ở trong Phật giáo. Nhưng vì tên của nương nàng đã có chữ Duyệt rồi, thế nên tên nàng mới đổi thành chữ Hề, ngụ ý là mong nàng có thể vui vẻ cả một đời.

Mất tai mũi lưỡi thân ý, đều là căn, đó chính là sáu căn.

Nàng là viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay của Chấn phủ, từ nhỏ đã được nhận hết mọi sự sủng ái của cha nương và ca ca, là Đại tiểu thư ngang tàng bướng bỉnh. Về sau nàng gặp Tam hoàng tử Dần Túc , một đêm trước khi nàng theo hắn vào cung, nương nàng đã trò chuyện với nàng rất lâu:

“Hề Nhi, trong cung không giống như bên ngoài, con phải biết kiềm chế cá tính của mình. Hiện giờ Tam hoàng tử đối xử tốt với con, sẵn sàng dung túng cho con, nhưng lỡ tương lai hắn không còn muốn đối xử tốt với con nữa, thì cá tính này của con sẽ khiến con chịu thiệt.”

Khi ấy làm sao nàng hiểu được những điều này chứ, còn nói chắc như đinh đóng cột: “Nương, nương cứ yên tâm. Dần Túc sẽ không thay đổi, hắn đã hứa sẽ yêu con đời đời kiếp kiếp như ban đầu.”

Khi ấy, nương nàng chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Ngày hôm sau, nàng vui vẻ theo Dần Túc về cung. Bây giờ ngẫm lại, tiếng thở dài của nương nàng lúc đó, giống như đã lường trước được vận mệnh bị thương khổ ải cả nửa đời sau của nàng rồi vậy.

Nàng gieo mình từ trên đỉnh núi xuống, tan xương nát thịt, vội vội vàng vàng đi một vòng ở hiện đại, vậy vì sao bây giờ nàng lại quay về?

Lẽ nào thật sự như những gì Vô Huyền đại sư nói, tiền duyên của nàng chưa dứt, cần phải quay lại để kết thúc nó?

Nhưng hiện giờ là năm nào? Ai đang nắm giữ triều chính? Hay nó vẫn còn là dáng vẻ lúc nàng rời đi?

Nàng kéo một người qua đường lại hỏi: “Hiện giờ là năm nào?”

Người qua đường bị kéo lại khinh bỉ liếc nàng: “Triều Thông năm thứ 6.”

“Triều Thông năm thứ 6 ư? Vậy Đương kim Hoàng đế là ai?” Lục Hề lại hỏi thêm một câu.

Người qua đường thận trọng quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt. Thấy nàng ăn mặc kỳ quặc, trang điểm cũng lạ thường bèn cảnh giác hỏi: “Cô không phải là con dân triều Thông à? Cô đến từ đâu thế? Tây Vực hay nước Huyền?”

Lục Hề phủ nhận, tự biến một lý do: “Không, mấy năm trước ta mắc bệnh lạ, bị mất hết trí nhớ, có rất nhiều chuyện không nhớ được.”

Người qua đường nửa tin nửa ngờ, thấy dáng vẻ của nàng cũng không giống mật thám nước địch nên vừa lấy tẩu thuốc ra ngồi ở ven đường hút, vừa kể chuyện cho nàng nghe: “Hoàng thượng hiện giờ chính là Tam hoàng tử lúc trước. Chuyện mấy năm nay ấy à, cô không nhớ được chuyện mấy năm nay thật sự quá đáng tiếc. Sáu năm trước Tam hoàng tử cầm quân đi đánh trận, đánh từ phương Nam sang phương Bắc, dựa vào năng lực quân sự và nhãn quan chính trị siêu phàm của mình, mưu quyền soán vị, đoạt được ngôi vị Hoàng đế, thật sự quá đặc sắc!”

Tuy y chỉ hạ thấp giọng kể chuyện nhưng mặt mày hớn hở, cảm xúc kích động bộc lộ trọn vẹn trong lời nói.

Lục Hề hỏi: “Nếu đã đánh trận, chắc chắn dân chúng sẽ lầm than, muôn dân trăm họ bao giờ cũng gặp tai ương nhất, sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng như thế, vì sao ngươi lại hưng phấn đến vậy?”

Người qua đường gõ chiếc tẩu thuốc cành cạch xuống bên cạnh chân, nhìn Lục Hề một cái rồi chậm rãi nói: “Nói thì nói vậy, nhưng cô nghĩ mà xem, dùng thời gian chiến loạn nửa năm để đổi lấy thái bình thịnh thế, dân chúng an cư lạc nghiệp như hiện giờ thì tình cảnh của nửa năm đó quá nhỏ bé, không đáng nhắc đến. Huống gì năm ấy Hoàng thượng cũng thương cảm cho dân chúng, chinh chiến dùng binh có binh lực của nước Bắc Quyết hỗ trợ, lại thỉnh thoảng cứu tế dân chúng nữa, cũng không khổ đau.”

Đúng vậy! Lục Hề nhớ lại, lý tưởng của Dần Túc khi còn là Tam hoàng tử vốn là đoạt được thiên hạ, để cho muôn dân trăm họ sống cuộc sống ấm nó phú quý. Từ trước tới giờ hắn vốn có tham vọng, cũng có lòng hướng thiện. Nàng lại nghĩ đến Đại hoàng tử, thật ra Đại hoàng tử cũng là một người nhân hậu thương dân, tuy năng lực không thể bằng được Dần Túc nhưng cũng không hề kém, năm đó còn rất được lòng người.

“Vậy Đại hoàng tử thì sao?”

“Trước lúc lâm chung, Tiến hoàng truyền ngôi cho Đại hoàng tử, cũng là Thái tử bấy giờ. Thế nhưng còn chưa kịp đăng cơ đã bị Tam hoàng tử đoạt vị. Các lão thần năm ấy ủng hộ Thái tử đều bị Đương kim Hoàng thượng tước quan, miễn chức, thậm chí còn...”

Người qua đường chợt ý thức được mình nói quá nhiều, vội vàng ngưng bật không nói tiếp nữa. Y đứng dậy nhìn Lục Hề, khẽ lắc đầu rồi khoác gió thuốc bỏ đi.

Lục Hề ngồi ở vị trí người qua đường kia vừa ngồi, nhìn người qua người lại dưới chân tường thành. Thấy tất cả đều rất bình an phồn vinh, nàng lại không biết mình nên đi về phương nào. Lời nói của người qua đường kia in sâu trong đầu nàng.

Thì ra nàng đã rời đi sáu năm rồi.

Năm mà nàng rời đi đó, Dần Túc đoạt được thiên hạ như ý nguyện. Thời gian đã chứng minh được tham vọng và tài năng của hắn, lịch sử đã cho hắn sự hồi đáp tuyệt vời nhất.

Nàng cười khổ, người đàn ông mà nàng từng yêu bằng cả sinh mạng, hiện giờ đã có được quyền thể và địa vị nhường đó, chắc cũng đã sớm quên Chân Lục Hề là ai rồi. Đã sớm quên, Chân Lục Hề bị hắn giam vào cung Lục Trì không hỏi không hạn đó là ai rồi...

Như vậy cũng tốt. Nàng quay trở lại đây một lần nữa, sống lại một lần, sẽ không còn luẩn quẩn yêu hận gì nữa, chỉ sống vì chính mình thôi.

Dưới ánh chiều tà, nàng phải nhẹ bụi bặm trên người, đi về phía thành Nam, nơi đó là Chân phủ, là nơi người nhà của nàng đang ở.

Không biết mấy năm nay cha nương sống có ổn không? Không biết ca ca nàng đã kết hôn hay chưa?

Nghĩ tới họ, vành mắt của nàng đỏ ửng lên.

Thật ra lúc ở hiện đại, do quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn, lại làm công việc tu sửa ít giao tiếp với mọi người nên Lưu Nguyệt là một người rất lạnh lùng, khép kín. Thậm chí theo cách nói của Chu Thành Minh, nàng còn là thứ động vật máu lạnh không có tình cảm, dù đối với người thân cũng vô cùng nhạt nhẽo.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
phuongkubyDuyệt thẻ giúp mình với - sent 2023-03-29 21:38:36
thanhhang2608Duyệt thẻ giúp mình với - sent 2023-03-24 22:36:10
Thủy Nguyễn1597980588Lên truyện đi ad - sent 2023-03-09 12:03:32
maianh200003 Càng đọc càng thấy tính cách nữ chính như qq nhỉ - sent 2023-03-07 17:04:40
huongtt4Up chương mới đi add ơi bn hôm rồi . - sent 2023-03-05 20:56:47
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương