Lại Trở Thành Phu Nhân Tướng Quân full

Chương 9: Bé gái năm tuổi

/394
Trước Tiếp
Lần này nữ nhân kia nói hơi nhiều, nói hết cái này tới cái khác nhưng giọng cực kỳ dịu dàng, giọng không êm tại nhưng lại khiến người nghe cảm thấy rất dễ chịu. Sau đó bà kéo tay nhỏ của Cố Khuynh Tâm, đeo trang sức cho nàng.

Từ những gì nữ nhân này nói, Cố Khuynh Tâm biết được một vài thông tin. Mẫu thân của công chúa này bị oan gì đó làm liên lụy tới công chúa nên nàng chỉ có thể ở trong thôn làng nhỏ này. Bây giờ oan ức được rửa sạch, Hoàng đế mới cho người đến đón về. Hơn nữa lúc nhỏ nàng đã rất được Hoàng đế sủng ái, như thế cũng tốt, chờ sau này nàng hồi cung có thể lợi dụng điểm này, cố gắng giành được sự sủng ái của Hoàng đế.

Sống lại cuộc đời mới, nàng có suy nghĩ vô cùng rõ ràng và một cái đầu thông minh, chắc chắn có thể giành được sự yêu thương chiều chuộng Hoàng đế. Chờ nàng trở thành công chúa được sủng ái nhất, có quyền thế của mình rồi, nhất định phải báo thù những người ở nước Bạch Kim kia!

Từ đầu đến cuối chỉ có một mình nữ nhân kia nói, có lẽ vì quá phấn khởi và xúc động nên bà nói đến nỗi không hề nhận ra Cố Khuynh Tâm không nói câu nào.

“Đây, Công chúa xem cây trâm ngọc này có đẹp không?” Người kia cầm một cây trâm ngọc có kiểu dáng đơn giản giơ trước mặt Cố Khuynh Tâm. Cố Khuynh Tầm nhìn cây trâm ngọc kia, nó hoàn toàn không thể sánh được với thứ nàng từng thấy trong cung đình ở kiếp trước, đây chỉ là một cây thép, dùng sợi tơ buộc một hạt châu màu trắng trên đó.

“Đẹp thật đó.” Cố Khuynh Tâm ngoan ngoãn lên tiếng, nàng vừa mới vào cơ thể này nên vẫn chưa biết gì cả, không thể nói chuyện tùy ý được, nếu không thì bị đạo sĩ hòa thượng gì đó đánh ra ngoài, chẳng phải được một mất mười ư?

Kiếp trước trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ nàng làm gì dám không tin vào quỷ thần nữa chứ? Chuyện trên đời này, tin thì có, không tin thì không, nhưng có nhiều thứ thật sự tồn tại.

“Công chúa thích là được rồi.”

Thấy nữ nhân không nghi ngờ gì, Cố Khuynh Tâm mới yên tâm, sau đó cố gắng nói ít đi, tìm hiểu thói quen của cơ thể này trước rồi nói chuyện sau.

Mấy câu này Cố Khuynh Tâm chỉ thuận miệng nói ra, sau khi nghĩ xem nên làm thế nào, Cố Khuynh Tâm mới chuẩn bị ngắm dung mạo của gương mặt này trước. Theo như nữ nhân này nói thì mẫu thân của cơ thể này chắc là rất đẹp, vậy thì đứa trẻ này tất nhiên cũng có một gương mặt không tồi.

Cố Khuynh Tầm nhìn vào trong gương đồng mờ nhạt, bởi vì gương quá mờ nên vừa rồi nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mình, vừa mới bước lên nhìn, Cố Khuynh Tâm đã kinh ngạc đến mức không thể diễn tả được.

Gương mặt trong tấm gương kia chẳng phải là mặt của nàng ư! Mặc dù vẫn chỉ là gương mặt của đứa trẻ bốn năm tuổi nhưng rõ ràng giống nhau như đúc! Cặp lông mày kia, đôi mắt kia, cái miệng chúm chím kia chính là phiên bản thu nhỏ của nàng! Khi lớn lên, nàng đã nhìn qua gương vô số lần để trang điểm, sao có thể không quên được.

Trên cánh tay nàng còn có một vết bớt nữa! Nghĩ đến đây, Cố Khuynh Tâm lập tức vươn cánh tay ra, vuốt tay áo lên, quả nhiên ở gần vai có một cái bớt hình hoa sen nho nhỏ in sâu trên đó.

Hóa ra cái cơ thể không chấp nhận người khác này chính là Cố Khuynh Tâm nàng, chính là cơ thể của Tam Công chúa Cố Khuynh Tâm của nước Bạch Kim, chẳng qua chỉ là còn nhỏ thôi! Lúc trước nàng cứ tưởng đây là cơ thể người khác, nàng cũng chỉ ma xui quỷ khiến chiếm cơ thể người ta mà thôi, nhưng bây giờ đã chứng minh đây chính là cơ thể của nàng!

Vậy nữ nhân trước mặt này.

“Công chúa, người sao thế? Đây là vết bớt của người đó!”

“Có, có phải ta tên là Cố Khuynh Tâm, còn Hoàng đế bệ hạ mà người nói chính là Cố Kinh Vĩ, Hoàng đế đời thứ ba mươi mốt của nước Bạch Kim không?”

Vì muốn làm rõ chuyện này ngay mà Cố Khuynh Tâm không đoái hoài gì tới phản ứng chín chắn bất thường của mình.

“Suyt!” Nữ nhân vội che miệng Cố Khuynh Tâm lại: “Công chúa điện hạ không muốn sống nữa à, cho dù Hoàng đế bệ hạ là phụ thân của người thì người cũng không thể gọi thẳng tên húy của bệ hạ như vậy được, biết chưa hả?”

Thì ra là thật! Nàng thật sự vẫn ở trong cơ thể kiếp trước và thân phận kiếp trước! Ngoài sự phấn khích không nói nên lời thì trên hết vẫn là cảm giác kinh ngạc, tóm lại là bây giờ Cố Khuynh Tâm đã xác nhận được chuyện này rồi.

Cố Khuynh Tâm che miệng gật đầu thật mạnh, lúc này nữ nhân mới buông nàng ra.

“Hôm nay trưởng thị vệ sẽ dẫn đội thị vệ đến đón Công chúa điện hạ về, sau này không được nói năng lỗ mãng như vậy nữa, trong hoàng cung cũng như thế. Sau này cô cô sẽ nói tỉ mỉ về những nguy hiểm trong hoàng cung cho người nghe, bây giờ thì ngoan ngoãn chờ thị vệ đại nhân đến đón, hiểu chưa?”

“Vâng cô cô, ta hiểu rồi.”

Cố Khuynh Tâm ngoan ngoãn gật đầu, bà đã tự xưng là cô cô, vậy nàng cũng gọi bà là cô cô thôi. Cô cô này chỉ chú ý đến chuyện không thể gọi tên húy của Hoàng đế, không hề phát hiện ra sự khác thường vừa nãy của nàng, Cố Khuynh Tâm mừng thầm.

Nhưng một vấn đề khác lại tới, cô cô này là ai? Mọi chuyện đều hoàn toàn khác với những gì nàng trải qua ở kiếp trước, ở kiếp trước, lúc nhỏ nàng hoàn toàn không hề sống trong thôn làng nhỏ, hơn nữa cũng không có ai nhắc chuyện này với nàng, thậm chí còn chưa từng nhắc đến mẫu thân ruột trước mặt nàng, ngay cả phụ hoàng cũng không.

Phụ hoàng vẫn luôn để nàng gọi Hoàng hậu là “mẫu hậu” giống Đại hoàng tỷ nên mấy năm đó, nàng vẫn luôn coi Hoàng hậu là mẫu thân ruột của mình. Hóa ra mọi chuyện không phải như vậy. Cũng đúng thôi, nếu như thật sự là con gái của mẫu hậu thì tại sao bà ta và Đại hoàng tỷ lại đối xử tàn nhẫn độc ác với nàng đến mức đó chứ.

Bây giờ mọi chuyện đã rõ, ở kiếp trước và kiếp này nàng chưa từng gặp mặt mẹ ruột lần nào. Chẳng trách ở kiếp trước Đại hoàng tỷ lại giống mẫu hậu như vậy, còn nàng thì chẳng giống bà ta chút nào. Nàng được di truyền dung mạo của mẫu phi mình, sao mà giống Hoàng hậu được chứ?

Kiếp trước nàng đã sống sai lầm và ngu ngốc quá. Bọn họ đều nói nàng ngu như heo, bây giờ xem ra đúng là ở kiếp trước nàng ngu như heo thật!

Cố Khuynh Tâm còn định hỏi thêm ít chuyện liên quan tới mẹ ruột của mình nữa thì ngoài cổng truyền đến tiếng đại đội ngũ đi tới, âm thanh đó đã chặn lời của Cố Khuynh Tâm. Cố Khuynh Tâm đành phải tạm gác chuyện này lại để hỏi sau.

Nghe thấy tiếng động kia, cô cô liền đi ra ngoài.

“Mạc đại nhân, đã để ngài phải chờ rồi.”

“Tịnh cô cô không cần đa lễ, Công chúa đâu?”

“Đang ở trong phòng, mời đi theo ta.”

Cố Khuynh Tâm chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, sau đó màn cửa bị vén lên, một nam nhân trung niên mặc y phục trưởng thị vệ quan phủ đi vào.

Nàng nhận ra người này! Mạc Văn, trưởng thị vệ được tín nhiệm nhất bên cạnh phụ hoàng, là người trung thành nhất. Kiếp trước vào ngày phụ hoàng chết, nàng bị dẫn đi thì nhìn thấy thi thể của ông ta ở cửa ra vào, ông ta chết vì bảo vệ phụ hoàng.

Mạc Văn gọi cô cô này là “Tịnh cô cô”, cuối cùng điều đó cũng giúp Cố Khuynh Tầm nhớ lại rốt cuộc nữ nhân hiền hòa này là ai.

Tịnh cô cô đã bầu bạn bên cạnh nàng từ lúc nàng còn rất nhỏ, nhưng vào năm mười tám tuổi, đột nhiên Tịnh cô cô bị bệnh nặng, sau đó không còn nhìn thấy bà nữa. Lúc đó nàng còn khóc rất thảm thương, bây giờ nghĩ lại thì đột ngột bị bệnh nặng chưa chắc là thiên tai, có lẽ là cố tình.

Hóa ra Tịnh cô cô là người bên cạnh mẫu thân thân sinh, lúc nhỏ bà đã bảo vệ nàng như thế, kiếp này nàng nhất định sẽ bảo vệ bà, sẽ không để Tịnh cô cô phải “bệnh chết”.

Mọi chuyện đều đã rõ ràng, chỉ có duy nhất một chuyện chính là nàng hoàn toàn không nhớ chút gì về những chuyện đã trải qua lúc này cả, nàng hoàn toàn không tìm được ký ức trước lúc năm tuổi ở kiếp trước.

Chẳng lẽ nàng đã quên chuyện trước năm tuổi ư? Hay là kiếp trước đã xảy ra chuyện gì đó khiến nàng hoàn toàn quên sạch ký ức trước năm tuổi?

Cố Khuynh Tâm cảm thấy còn rất nhiều chuyện mình cần tìm hiểu rõ, đầu tiên là bí ẩn năm năm này và cả bí ẩn về mẫu thân thân sinh nữa. Kiếp trước nàng sống đần độn, có nhiều thứ nàng hoàn toàn không biết, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phải tìm hiểu nó. Đúng là cuộc sống quá thê thảm, chẳng trách kết cục cuối cùng cũng bi thảm như thế.

Nhưng mà kiếp này, mọi thứ đã khác. Mặc dù không biết tại sao đầu óc và tâm trí ở kiếp này như đổi thành một cái hoàn toàn mới, nhưng đây là chuyện tốt mà, không phải ư? Đây chắc chắn là trời cao ban ân cho một kiếp sống lại, ngay cả trời cao cũng ủng hộ nàng sống lại về báo thù mà! Ha ha, Hoàng hậu, Đại hoàng tỷ, Nhị hoàng tỷ, các người phải sống cho tốt vào, chờ ta tra tấn từ từ đi!

Cố Khuynh Tâm kêu gào trong lòng, nguyện vọng báo thù mãnh liệt, tràn ngập trái tim nàng.

Ngay khi nàng đang ngẩn người, hai người đứng bên cạnh thấy công chúa ngẩn ra như vậy thì liếc nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

“Công chúa điện hạ?” Tịnh cô cô lại khẽ kêu một tiếng.

“Hả, ta đây, vị đại thúc này là?” Cố Khuynh Tâm hoàn hồn, vội che giấu ánh mắt của mình, lúc ngẩng đầu lên đã trở thành đôi mắt hồn nhiên ngây thơ nhìn “đại thúc xa lạ” trước mặt. Đôi mắt kia to tròn, trong trẻo lại xinh đẹp, giống như viên đá thạch anh xinh đẹp nhất trên thế gian, làm cho người ta nhìn thấy đã muốn nâng niu cả người trong lòng bàn tay, không nỡ để nàng chịu chút tổn thương nào.

Mạc Văn nhìn thấy mà chấn động trong lòng, công chúa này thật sự rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia. Thuần túy như ngọc đen, lúc nhìn người khác, không ai có thể phủ nhận được sự xinh đẹp này. So với vẻ đẹp khuynh thiên hạ của Lạc phi năm đó thì chỉ có hơn chứ không kém, chờ một thời gian nữa chắc chắn sẽ vô cùng tài hoa, tao nhã.

“Khởi bẩm Công chúa điện hạ, thuộc hạ là thống lĩnh thị vệ Mạc Văn, đặc biệt phụng lệnh bệ hạ cung nghênh Công chúa hồi cung.”

Mạc Văn quỳ xuống hành lễ, tiện thể nói mục đích mình đến đây cho Cố Khuynh Tâm.

Nói xong ông ta ngẩng đầu nhìn Cố Khuynh Tâm, không bỏ qua một chút biểu cảm nào của nàng, cũng muốn xem thử phản ứng của tiểu công chúa này.

Cố Khuynh Tâm lặng thinh nhưng không hề bỏ lỡ sự thăm dò trong mắt Mạc Văn. Bây giờ nàng vẫn là một đứa trẻ nhỏ năm tuổi, không nên biểu hiện tốt

mà hành động như thế là quá bất thường. Nhưng cũng không thể biểu hiện kém quá được, nếu không thì không thể nào tạo dựng được uy tín. Ấn tượng đầu tiên là cái rất quan trọng, nàng còn phải tăng độ thiện cảm trước mặt thống lĩnh thị vệ - võ tướng được phụ hoàng tín nhiệm nhất nữa chứ!

Vì vậy, biểu hiện của Cố Khuynh Tâm là: Đứng bật dậy, chạy vài bước đến trước mặt Mạc Văn, nàng nhìn thẳng vào mắt của ông ta, nói: “Sao đại thúc lại quỳ với ta thế? Từ nhỏ Tịnh cô cô đã dạy ta, dưới đầu gối nam nhi là vàng, không thể quỳ xuống tùy tiện được, ngài cứ đứng lên đi.”

Lời nói của nàng vừa toát lên vẻ hồn nhiên ngây ngô của đứa trẻ ở độ tuổi này, vừa thể hiện được sự lễ phép, hiểu chuyện của mình.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
khanhmaiN9 như đồ đàn bà á lèn à lèn èn k dứt khoát gì hết đọc bắt bực - sent 2023-12-28 11:08:31
khanhmaiTác giả viết dài dòng quá nd lan man k đi vào trọng tâm vđ, thù hận gì k thấy xử - sent 2023-12-27 17:41:48
PThảo NguyễnAd duyệt thẻ giúp mình vs - sent 2023-12-10 16:37:41
Phương NghiCập nhật chương mới rồi , mừng quá, chờ và đợ - sent 2023-09-29 06:12:28
shananguyenđợi truyện từng ngày không cày được ,tui tính đợi full hết rồi nạp tiền đọc thể,chứ nhiều truyện đang đọc mà không có tiếp thì tui mua tốn xiềng lắm - sent 2023-08-29 07:26:00
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương