Mật Mã Nước Cổ Thục

Chương 7: Đợi người í a*

/154
Trước Tiếp
* Nguyên văn là “Hầu nhân hề y”. Đây là một tên một bài ca dao cổ của người Trung Quốc. Theo truyền thuyết, khi một vị vua Đại Vũ làm công tác trị thủy, ông đã gặp một cô gái của tộc Đồ Sơn. Cô gái đã đem lòng yêu vị vua này ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng có lẽ do Đại Vũ bận trị thủy, hoặc có thể là không có ý gì với nàng nên đã tiếp tục đi xuống phía Nam để kiểm tra công tác phòng lũ. Cô gái đã sai người hầu gái của mình đến phía Nam để chờ Đại Vũ, để hát cho ông nghe bài hát do mình sáng tác có tên là “Hầu nhân í a”. “Hầu nhân” có nghĩa là đợi người yêu. Cũng có người nói đây là bài hát đơn ca nữ đầu tiên ở Trung Quốc.

yXà tức tối: “Nếu không thì sao?”

Ngón tay của chàng thiếu niên gần như chọc vào trán của Phù Phong Sơ Lôi: “Ngươi không có mắt à? Ngươi không thấy ta mặc y phục làm bằng vải chống lửa sao? Cho nên, ta sẽ không bị thiêu chết. Để chờ cơ hội này, ta đã quanh quẩn ở núi Vấn hơn nửa năm. Bây giờ đã sắp thành công đến nơi thì lại bị người lao ra làm hỏng việc. Thật tức chết đi được!”

Phù Phong Sơ Lôi yếu ớt hỏi: “Huynh chờ cơ hội gì?”

“Chờ cơ hội lên Cửu Trọng Tinh?”

“Cửu Trọng Tinh?”

“Chắc ngươi không biết Cửu Trọng Tinh, có phải không?” Đó là cung điện trung tâm của Thiên Đế, cũng chính là đại bản doanh của liên minh chư thần các phương.”

“Thiên Đế đã đồng ý tặng ta cuốn nhạc phổ của “Chín khúc ca” và của bài thơ “Chín lời bộc bạch”*, nhưng lại yêu cầu ta phải tự lên Thiên đình mà lấy. Khó khăn lắm ta mới tìm được cách lên trời, vậy mà lại bị người phá rối, khiến ta thất bại vào phút chót.”

* Tên gốc là “Cửu biện”, là tên bài thơ trữ tình dài của Tống Ngọc - một nhà thơ của nước Chu thời Chiến quốc.

Nàng ngạc nhiên, hỏi: “Chẳng lẽ cách lên trời là tự thiêu sao?”

“Gì mà tự thiêu? Ta đang mặc vải chống lửa, hoàn toàn sẽ không bị thiêu chết, được chưa hả? Ngươi có biết vải chống lửa không? Là loại vải làm bằng lông của con thú lửa đó. Mặc thứ này vào thì cho dù ngọn lửa có dữ dội đến mức nào cũng không thể đốt cháy ta. Ta chỉ lợi dụng sức mạnh đặc biệt của ngọn lửa ngút trời để đưa mình lên Thiên đình...”

Cậu chỉ vào ngọn lửa đã sắp tắt: “Ngươi không thấy ngọn lửa này thẳng đứng lên trời, không lan ra xung quanh hay sao? Nếu không phải lửa trời thì ai mà có bản lĩnh như thế?”

Phù Phong Sơ Lôi lau mồ hôi, cười gượng nói: “Ta thật sự xin lỗi.”

“Ngươi nói một câu xin lỗi là xong à? Ngươi có biết là ta phải đợi ít nhất năm mươi năm nữa mới lại có cơ hội này không? Năm mươi năm đấy! Một người có thể sống được bao nhiêu cái năm mươi năm? Có lẽ ta không còn cơ hội nữa rồi.”

Cậu càng nói càng tức giận, nước bọt suýt chút nữa văng lên mặt Phù Phong Sơ Lôi. Tuy nhiên, nàng không khó chịu mà còn cảm thấy có phần áy náy, cứ để mặc cho cậu trách mắng, chỉ hơi nghiêng người tránh và tiện tay lau mồ hôi đang chảy dài trên má.

Chàng thiếu niên đột nhiên im bặt, nhìn khuôn mặt vốn đã nhọ nhem vì ám khói của nàng, bây giờ còn thêm phần lem luốc vì mồ hôi, trông càng nhếch nhác hơn, giống như mèo con diễn vai hề vậy.

Thế là cậu cười phá lên: “Được rồi, tạm thời tha cho ngươi một lần.”

Phù Phong Sơ Lôi chắp tay, nói: “Cảm ơn huynh, huynh đúng là người rộng lượng.”

Sắc trời đã tối hẳn, ngọn lửa đã hoàn toàn bị dập tắt, gió lạnh vù vù thổi tới, trên cao vô cùng lạnh lẽo.

Phù Phong Sơ Lôi tập tễnh đứng lên, Ủy Xà đã dừng lại dưới chân nàng. Một người một rắn cứ thế rời đi.

Chàng thiếu niên bèn hét lên: “Này, đã muộn như vậy rồi mà các người còn định đi suốt đêm sao? Chi bằng ở lại đây một đêm đi.”

Ủy Xà lạnh lùng nói: “Bọn ta còn có việc.”

“Có việc gì mà phải đi suốt đêm thế? Sáng mai lên đường không được ư?”

Cả hai đều phớt lờ cậu.

Trong đêm đen, dần dần có ánh huỳnh quang lấp lóe, vừa hay có thể soi sáng con đường phía trước. Phù Phong Sơ Lôi cầm một cành cây nhỏ, như thể ngọn đèn không bao giờ tắt. Đó là ánh sáng do cỏ Động Minh phát ra, nó giống như một bó đuốc, khiến những hồn ma bóng quế dọc đường sẽ tránh thật xa khi nhìn thấy ánh sáng này.

Chàng thiếu niên đuổi theo họ: “Này, các người định đi đâu?”

“Núi Tiên.”

“Núi Tiên có vui không?”

“Không.”

“Ta đi cùng hai người, dù sao ta cũng đang rảnh rỗi.”

“Đã nói là không vui mà.”

“Không vui cũng chẳng sao. Đã nhiều năm ta không gặp được ai vừa mắt, hiếm khi thấy... con rắn này của nàng rất thuận mắt, cho ta chơi cùng hai người nhé...”

“Không được.”

“Tại sao chứ?”

“Đã nói không được là không được mà.”

Chàng thiếu niên vừa nói vừa lặng lẽ đưa tay định chạm vào mào Ủy Xà, nhưng Ủy Xà bất thình lình quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu một cái, khiến cậu sợ đến mức lập tức rụt tay lại, ngượng ngùng nói: “Núi Tiên à? Ta nhớ ra rồi, đây chẳng phải là vườn sau của vua Ngư Phù sao? Chắc thú vị lắm nhỉ, ta còn chưa đến đó bao giờ, lần này gặp dịp đi xem luôn một thể.”

Ánh sáng của cỏ Động Minh bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mắt cậu. Cậu giật mình, theo bản năng giơ tay che lại. Phù Phong Sơ Lôi chậm rãi nói: “Núi Tiên không phải nơi mà huynh nên đến, đừng đi theo bọn ta nữa.”

“Chẳng lẽ trên núi Tiên có gì khủng khiếp lắm sao?”

Phù Phong Sơ Lôi đưa cỏ Động Minh rời khỏi trước mặt cậu, lại nhìn về phía bầu trời núi Tiên ở xa xa. Cho dù trong đêm đen, nhưng bầu trời nơi đó cũng tối hơn những nơi khác.

Nàng bước nhanh hơn.

Chàng thiếu niên liền đuổi theo nàng: “A phải rồi, nàng tên là gì?”

“Phù Phong Sơ Lôi.”

Cậu nhẩm lại vài lần, rồi hỏi: “Phù Phong Sơ Lôi? Sơ Lôi? Nụ hoa mới nhú? Hay đấy! Nàng không hỏi tên ta là gì sao?”

Nàng chẳng buồn để ý. Tốc độ của Ủy Xà cũng nhanh hơn.

“Phải có qua có lại chứ. Phù Phong Sơ Lôi, sao nàng không hỏi tên của ta?”

Chàng thiếu niên chạy chầm chậm theo sau, túm lấy áo choàng màu tím của Ủy Xà, buộc nàng phải dừng lại. Cậu nói to: “Phù Phong Sơ Lôi, nếu nàng hỏi tên của ta, ta sẽ nói cho nàng biết mà.”

Ủy Xà lắc hai đầu, nóng nảy nói: “Thằng ranh, đừng quấn lấy bọn ta nữa có được không hả? Bọn ta còn có việc nghiêm túc cần phải làm.”

“Chẳng lẽ hỏi tên ta không phải là chuyện nghiêm túc à?”

Cậu nắm chặt áo choàng của Ủy Xà không buông: “Nếu nàng không hỏi, ta sẽ không để cho các người đi.”

Phù Phong Sơ Lôi dở khóc dở cười: “Thôi được rồi, huynh tên là gì?”

Cậu cười toét miệng: “Ta có hai cái tên, nàng muốn nghe cái nào? Có một cái tên, ta sẽ không nói cho người bình thường biết.”

Phù Phong Sơ Lôi giận quá hóa cười, dứt khoát ngậm miệng, lại phớt lờ cậu một lần nữa.

Chàng thiếu niên bật cười: “Được rồi, ta sẽ phá lệ một lần vậy. Người bình thường đều gọi ta là...” Cậu dừng lại một lát mới nói tiếp: “Thôi bỏ đi, ta không thích cái tên này, không nhắc đến nó nữa. Nàng có thể gọi ta là Đồ Sơn Hầu Nhân. Bởi vì đây là cái tên mẹ ta đặt cho ta.”

“Được rồi, Đồ Sơn Hầu Nhân, ngươi có thể buông tay ra được rồi đấy.” Cậu buông tay ra, Ủy Xà lập tức được tự do.

“Ơ kìa, các người có ý gì thế?”

Ủy Xà hét lên: “Thằng nhãi, hẹn gặp lại! À không, đừng gặp lại nữa.”

Chàng thanh niên có cẳng đuổi theo đến tận giữa sườn núi mới túm được áo choàng màu tím của Ủy Xà đang bay phấp phới trong gió đêm.

Cậu thở hồng hộc, gần như ngã xụi lơ xuống đất, song vẫn giữ chặt góc áo choàng của Ủy Xà và hô to: “Nghỉ một lát rồi hãy đi tiếp, ta mệt quá!”

Ủy Xà và Phù Phong Sơ Lôi cũng ngồi dưới đất thở hổn hển, thật sự không thể chạy được nữa.

Lúc này, chàng thiếu niên mới buông áo choàng của Ủy Xà ra: “Các người không được bỏ ta lại rồi chạy mất nữa đâu đấy!” Ủy Xà lườm cậu một cái, tránh né bàn tay của cậu lại đang lén lút định sờ mào đỏ của nó.

Đồ Sơn Hầu Nhân mỉm cười, chạm vào cái đuôi bị bỏng đến nứt ra của nó, thở dài nói: “Ngươi đã bị thương thế này mà còn chạy nhanh như vậy, nếu không bị thương thì chẳng phải còn đi nghìn dặm một ngày hay sao?”

Ủy Xà kiêu ngạo đáp: “Bọn ta đi từ núi Chu đến núi Vấn chỉ mất có một ngày một đêm.”

Khoảng cách từ núi Chu đến núi Vấn là hàng trăm nghìn dặm.

Sắc mặt Đồ Sơn Hầu Nhân lập tức thay đổi: “Các người đến từ núi Chu à?”

Ủy Xà sửa lại lời nói của cậu: “Bọn ta trở về từ núi Chu.”

Sắc mặt chàng thiếu niên nhanh chóng trở lại như thường. Cậu cười nói: “Nếu đã như vậy, ta phải dùng tuyệt chiêu mới được.”

“Ngươi có tuyệt chiêu gì?”

Cậu lấy từ trước ngực áo ra một cây sáo ngọc nhỏ và bắt đầu thổi.

Mảnh trăng lưỡi liềm từ từ bò lên đỉnh núi, giống như một cô gái che mặt thẹn thùng đi một bước lại dùng một bước, chầm chậm tỏa sáng. Dần dần cả dãy núi cũng bị bao phủ bởi dải lụa mỏng này, ánh sáng màu bạc nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi bôn ba suốt chặng đường. Gió mát thổi qua dễ chịu đến mức khiến người ta chỉ muốn nhắm mắt lại.

Ủy Xà cuộn mình ngủ say. Phù Phong Sơ Lôi dựa vào gốc đại thụ, cũng chậm rãi thở đều. Họ thật sự đã thấm mệt, còn tiếng sáo du dương chính là làn điệu thôi miên, có một thứ sức mạnh khiến lòng người an yên.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Phù Phong Sơ Lôi từ từ mở mắt ra.

Có ai đó đang hát, giọng hát rất buồn bã bị thương, chỉ lặp đi lặp lại một câu như đang mỏi mắt ngóng trông người đi xa trở về, khiến lòng người tan nát.

Đợi người í a!

Đợi người í a!

Đợi người í a!

Tiếng hát từ giọng núi bay lên bầu trời đêm. Có cơn mưa đêm rất nhẹ như vô số giọt nước mắt còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị gió thổi đi rất xa.

Không biết vì sao, Phù Phong Sơ Lôi bỗng cảm thấy rất buồn.

Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, bốn phía là ánh sáng màu trắng xanh dìu dịu, đủ loại chim chóc đang đậu trên những cành cây lớn nhỏ, nào là chim trĩ lông vàng sặc sỡ, nào là vẹt đuôi dài, chim đa đa có chiếc mỏ giống như ống thối màu xanh ngọc, thậm chí còn có vài con cũng đang xòe chiếc đuôi màu xanh biếc...

Bọn chúng đang tụ lại trong đêm và đều nhìn về cùng một hướng.

Phù Phong Sơ Lôi nhìn theo ánh mắt của chúng thì trông thấy một bóng cây khổng lồ với vô vàn cành cây mềm mại như lụa và hàng trăm bóng lá, cùng với những bông hoa màu xanh lam như những vì sao trên trời đang tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
copul1509Truyện hay quá, cho mình xin lịch đăng với ạ - sent 2022-09-20 00:37:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương