Mật Mã Nước Cổ Thục

Chương 1: Phù phong sơ lôi

/154
Trước Tiếp
Buổi chiều, gió bắc ào ào thổi tới, mây đen giăng kín bầu trời phía Tây Nam, báo hiệu một trận mưa to sắp trút xuống. Một tia chớp lóe lên, sấm sét Ở như bị bóp nghẹt, chỉ phát ra một tiếng hùng trầm thấp, âm thanh cuối cùng còn kéo dài một lát rồi mới biến mất hoàn toàn.

Ủy Xà bỗng ngóc đầu lên và gầm gào một cách khó chịu với tiếng sấm. Nó là con rắn có hai đầu, thân dài hơn mười mét, trên mỗi chiếc đầu có một cái mào màu đỏ chót giống hệt nhau, trên thân khoác chiếc áo choàng màu tím. Trông nó vốn dĩ đã rất có thần khí, nhưng tiếng sấm vừa rồi có vẻ như đã khiến nó cực kỳ tức giận, giống như có một điềm xấu nào đó vậy.

Phù Phong Sơ Lôi xoa đầu nó, rồi nhìn ngọn núi Chu cao hàng chục nghìn mét sừng sững phía trước, nét mặt thoáng hiện lên vẻ lo lắng.

Nàng đi loanh quanh dưới chân núi Chu đã mấy ngày nay, nhưng dù đi thế nào cũng vẫn quay trở lại địa điểm xuất phát ban đầu.

Cành mê cốc* đeo trên người đã khô héo. Dường như trên núi Chu có một sức mạnh thần kỳ, khiến cho cành mê cốc giúp người ta không bị lạc đường cũng hoàn toàn vô tác dụng.

* Theo truyền thuyết, đây là loại cây mọc trên núi Chiêu Dao, có hình dáng giống như cây dó nhưng có hoa văn màu đen, hơn nữa còn tỏa ánh sáng ra khắp tứ phía, khi mang trên người thì sẽ không bị lạc đường. (Theo Sơn Hải Kinh)

Nàng nhảy xuống khỏi lưng rắn, tháo cành mê cốc ra rồi nhắm mắt lại và ném đi, sau đó mở mắt ra, đi theo hướng mà mê cốc chỉ. Sau khi đi được nửa dặm, nàng dừng lại thì thấy trước mặt vẫn là cây vẫn dương mười nghìn năm tuổi.

Đây là lần thứ năm nàng nhìn thấy cái cây này.

Ngay cả Ủy Xà cũng thở dài phiền muộn.

Mỗi lần gặp cây vẫn dương phải gọi chính xác tên của nó, nếu không sẽ bị thần cây chui ra cắn.

Nàng uể oải gọi một tiếng “vận dương”. Cây vẫn dương liền cười khoái trả khi thấy người khác gặp họa, giọng nói vừa nhanh vừa the thé: “Lại lạc đường à, cô gái? Thôi đừng đi nữa, ở lại đây làm bạn với ta còn hơn.”

Một cành cây mảnh khảnh rủ xuống giống như một bàn tay ẩm ướt đang liên tục xoa đầu Phù Phong Sơ Lôi: “Đã lâu rồi ta không gặp loài người, người ở lại đây với ta đi.”

“Không được, ta còn có việc phải làm.”

“Ôi chao, con người thật đáng thương, chẳng trách tuổi thọ lại ngắn như vậy. Cứ chọn một nơi lặng lẽ sinh trưởng, ngàn năm không xê dịch như loài cây bọn ta đây này. Loài người các ngươi chỉ có vài chục năm tuổi thọ ngắn ngủi, nhưng lại cứ thích chạy lung tung khắp nơi, liên tục tiêu hao năng lượng. Như thế sao có thể sống lâu cho được? Chân lí của sự trường thọ nằm ở sự tĩnh tại...”

Khi cành cây vẫn dương rủ xuống một lần nữa, Phù Phòng Sơ Lôi đã chạy ra xa hơn mười mét. Cây vẫn dương gào lên: “Ngươi đừng tốn công vô ích nữa, ngươi sẽ vẫn bị lạc đường thôi...”

“Lạc thì lạc...”

Còn chưa nói hết câu, nàng đã ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm. Mùi thơm này tỏa ra từ lưng chừng núi. Ủy Xà không đợi chủ nhân của mình ra lệnh đã lập tức chạy về hướng tỏa ra mùi thơm.

Cuối cùng, một người một rắn đã thoát khỏi cảnh bị lạc đường.

Rừng rậm nguyên sinh che kín bầu trời, những nơi âm u không thấy ánh mặt trời được bao phủ bởi các loại nấm sặc sỡ và những loài bò sát rực rỡ muôn màu. Đây vốn là món yêu thích của Ủy Xà. Tuy nhiên lúc này, nó lại không dám dừng lại, chỉ tập trung công chủ nhân của mình trườn thẳng một mạch lên sườn núi.

Mùi thơm đột nhiên biến mất.

Tầm mắt dần dần mở rộng, họ nhìn thấy ba cây dâu thần rất lớn chắn ngang sườn núi. Ba cây dâu này tạo thành một hình tam giác, thân cây thẳng tắp, không có cành, lá kết dày thành tán trên ngọn cây giống như một chiếc ô. Cây bên trái có lá màu đỏ rực như lửa, cây bên phải lại toàn một màu xanh lam, lá cây như những viên ngọc xanh lấp lánh. Nhưng kỳ lạ nhất phải kể đến cái cây đằng trước, lá cây rực rỡ như ráng chiều, nhìn kỹ thì giống như những chuỗi vàng lá.

Ủy Xà thốt lên: “Ba cây dâu thần.”

Xung quanh ba cây dâu thần không có một ngọn cỏ, khiến cho gò đất khổng lồ ở chính giữa cao vút hẳn lên, giống như một hình nón, đỉnh nhọn đâm thẳng lên bầu trời.

Ủy Xà nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Phù Phong Sơ Lôi chợt có dự cảm không lành, bèn khẽ nói: “Đi mau!”

Ủy Xà run lên, vậy mà lại phớt lờ mệnh mệnh của chủ nhân, hai cái đầu ngẩng cao nhìn chằm chằm về phía gò đất. Đột nhiên gò đất phát ra tiếng nổ rất lớn, ánh sáng lập tức tối đi, bụi đất mù trời khiến tầm mắt bỗng trở nên mờ mịt.

Ủy Xà bất thình lình lao về phía đó. Phù Phong Sơ Lôi cố mở mắt đuổi theo nó.

Nàng chưa từng thấy một cái đuôi rắn nào lớn như vậy. Khi ánh mắt tiếp tục hướng lên trên, nàng trông thấy một thân người. Sau đó, ánh mắt dừng lại ở mái tóc dài màu đỏ của người nọ.

Đây rõ ràng là một xác chết, nhưng mái tóc màu đỏ của hắn lại tràn đầy sức sống, từng sợi tóc khẽ phất phơ, còn lóa mắt hơn cả những chiếc lá màu đỏ của một trong ba cây dâu thần, quả là mái tóc đẹp nhất trên thế gian.

Đó là một người khổng lồ của tộc người rắn. Lúc này, hắn đang nhắm mắt nằm bất động trên mặt đất bằng giá, trên người vẫn mặc chiến bào màu vàng thời thượng cổ, xem ra đã chết được vài chục nghìn năm.

Có lẽ do mái tóc của hắn quá đẹp nên Phù Phong Sơ Lôi không kìm lòng được mà đưa tay chạm vào. Nào ngờ, những sợi tóc như có linh hồn, tự động cuốn lấy ngón tay nàng một cách rất nhẹ nhàng, giống như đang đáp lại sự vuốt ve của nàng vậy.

Phù Phong Sơ Lôi vội vàng buông tay ra, nhỏ giọng nói: “Không nên ở lại đây lâu, mau đi thôi.”

Dứt lời, nàng nhanh chóng nhảy lên lưng Ủy Xà, thân rắn lập tức trườn nhanh trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã cách xa nơi đó hơn ba mươi mét. Lúc bấy giờ, nàng mới thở phào một hơi và quay đầu nhìn lại, nhưng vừa liếc mắt một cái liền sợ ngây người.

Gò đất đang lung lay dữ dội, một bóng người to lớn chậm rãi đứng lên, thân hình vô cùng cao lớn. Hắn dụi mắt rồi ngẩng đầu, lơ mơ nhìn bầu trời.

Phù Phong Sơ Lôi còn đang nghĩ bụng “hỏng rồi” thì Ủy Xà đã lắc lư hai đầu, rồi hét lên đầy ngạc nhiên và vui mừng, song nhất quyết không chịu tiếp tục tiến lên phía trước.

Phù Phong Sơ Lôi dứt khoát nhảy xuống khỏi lưng rắn, nhưng vừa mới chạy được vài bước, hai chân đã rời khỏi mặt đất, cả người bị nhấc bổng lên không trung.

“Ha ha ha, cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày hôm nay...”

Dưới chân hoàn toàn trắng xóa mênh mông, Phù Phong Sơ Lỗi kinh hãi nhận ra mình đang đứng trong lòng bàn tay to lớn. Giọng nói và tiếng cười như điện của người khổng lồ tràn đầy vui sướng.

Nàng chạy lung tung trong lòng bàn tay hắn mà không thoát ra được. Sau một hồi lâu tốn công vô ích, nàng liền dừng lại.

Người khổng lồ với mái tóc đỏ, thân trên là người, thân dưới là đuôi rắn vừa thô vừa to. Hắn cúi đầu nhìn nàng như nhìn một cánh hoa trong lòng bàn tay, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc: “Nhóc con, nàng tên gì?”

Giọng nói như tiếng sấm rền, chấn động cả màng nhĩ, Phù Phong Sơ Lôi lập tức bịt tai lại. Hắn lại bật cười: “A phải rồi, nói chuyện thế này không tiện lắm. Nhóc con, nàng đợi một lát nhé...”

Nói rồi, hắn nhẹ nhàng hạ tay xuống, hai chân nàng đáp xuống đất, đứng vững vàng. Sau đó, nàng kinh ngạc nhìn người khổng lồ như một ngọn núi dần dần thu nhỏ lại, chiếc đuôi rắn cũng biến mất. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến nhỏ lại, chỉ cao lớn hơn người bình thường một chút.

Mái tóc đỏ buộc đuôi ngựa sau gáy, nụ cười lấp lánh như lá cây dâu thần màu vàng kim, tướng mạo anh tuấn và đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Nàng đã đi hàng nghìn dặm khắp cửu châu, nhưng chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp thế này.

Phù Phong Sơ Lôi tò mò hỏi: “Tóc đỏ, đuôi rắn. Huynh là người cuối cùng của tộc Cung Công sao?”

* Theo Liệt tử, Cung Công là thủy thần, con trai của Chúc Dung (cháu năm đời của Viêm Đế - vị vua cổ đại huyền thoại của Trung Quốc), mặt người, thân rắn, tóc đỏ, cưỡi rồng đen, cai quản sông ngòi biển cả, ao đầm trên thế gian.

“Người cuối cùng của tộc Cung Công à? Có lẽ thế. Nhưng hơn mười nghìn năm trước, mọi người không gọi bọn ta như vậy.”

Theo truyền thuyết, tộc Cung Công là tộc đầu tiên khi Nữ Oa tạo ra loài người. Vì thế, bọn họ chính là hậu duệ chính thống của Nữ Oa, là tộc có vẻ ngoài đẹp nhất trong tất cả loài người.

Phù Phong Sơ Lôi lại hỏi: “Tại sao bọn huynh lại muốn vứt bỏ cái tên này?”

Hắn chỉ cười và lắc đầu đáp: “Chuyện này nói ra dài lắm...”

Sau đó, hắn nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Phải rồi, nhóc con, nàng còn chưa nói cho ta biết tên nàng là gì đâu đấy?”

“Phù Phong Sơ Lôi.”

“Phù Phong Sơ Lôi à?”

Hắn nhìn xung quanh, thấy rất nhiều bông hoa màu đỏ đang chớm nở trên sườn núi, bèn gật đầu nói: “Thật là một cái tên hay. Nàng có thể gọi ta là Bách Lí Hành Mộ.”

Gió nhẹ thổi qua, bụi bặm mù mịt đã bị xua tan đi từ lâu, trong không khí tràn ngập mùi hương hoa thoang thoảng. Lúc này, Phù Phong Sơ Lôi mới nhận ra là vừa nãy nàng đã đi theo mùi hoa này đến đây.

Bách Lí Hành Mộ giơ tay ra, nhưng dừng lại giữa chừng. Hắn nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt to đen láy của nàng.

Đó là đôi mắt trong sáng, long lanh, ngây thơ nhất trên đời, mang theo sự tò mò về mọi thứ.

Bàn tay hắn chạm vào hàng mi dài và mảnh của nàng, như đang vuốt ve cánh ve sầu mới nở. Lúc đó, có ánh chiều tàn lọt qua khe hở của tán cây dâu thần chiếu vào khuôn mặt nàng, khiến nàng giống như một nụ hoa đỏ đang hé mở.

Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng say mê, nụ cười càng thêm ấm áp: “Đã ba mươi nghìn năm nay, ta chưa từng thấy một cô gái nào xinh đẹp thế này.”

Nàng ngạc nhiên hỏi: “Huynh đã ngủ ba mươi nghìn năm rồi sao?”

“Không, cỏ ngọc hồng chỉ có thể khiến bọn ta ngủ say nhiều nhất là mười nghìn năm. Nếu sau mười nghìn năm, không đợi được người đến đánh thức mình, thì người Cung Công cuối cùng trên thế giới này sẽ hoàn toàn biến mất, tan thành mây khói. Phù Phong Sơ Lôi, cảm ơn nàng đã đánh thức ta.”

Nàng lấy làm khó hiểu.

“Vốn tưởng rằng mười nghìn năm là khoảng thời gian dài đằng đẵng, nhưng không ngờ thật ra lại chỉ là một cái nhắm mắt vào, mở mắt ra mà thôi...”

Trên khuôn mặt đang mỉm cười của hắn hiện lên nét buồn bã, dường như sự thảm khốc của trận huyết chiến năm đó vẫn chưa tiêu tan, nhất là cảm giác đau đớn thấu xương như khoan vào tim vẫn không hề nguôi ngoai.

Mênh mang số Trời cầu mong chỗ này đây, thế Đạo thịnh suy không được tự do như ý*. Phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ mới thấy đã quá xa lạ.

* Hai câu trong tượng sáu năng của Thôi Bối Đồ. Tạm dịch: Số mệnh của trời mênh mông vô tận, vậy mà lại tìm về sự cân bằng, đạo lí thịnh suy của trần thế chẳng phải do con người tạo ra, mà là đạo lí của trời đất tự nhiên là như vậy.

“Cô gái, nói cho ta biết hiện tại là niên đại do ai làm chủ?”

“Người đồng cai quản Trung Nguyên bây giờ là vua Đại Vũ*.”

* Theo Sử Ký của Tư Mã Thiên, tên khi sinh của Đại Vũ là Hạ Tử Thành, ông là cháu năm đời của Hiên Viên Hoàng Đế. Theo truyền thuyết, vua Tử Thành là vị vua đầu tiên của nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc, được coi là người sáng lập ra triều đại này. Ông được nhớ tới nhiều nhất với tư cách là người đã có công phát triển kỹ thuật trị thủy chinh phục các sông ngòi Trung Quốc. (Theo Wiki)

“Vua Đại Vũ?”

“Chính là vua Hạ Vũ, nghe nói ông ta là hậu duệ của Hiên Viên Hoàng Đế, là cháu trai đời thứ tư của Chuyên Húc**.”

* Theo truyền thuyết, Hiên Viên Hoàng Đế là một vị quân chủ huyền thoại và là anh hùng văn hoá của nền văn minh Trung Hoa, được coi là thuỷ tổ của người Trung Hoa. Chữ Hoàng (d) ở đây hàm nghĩa sắc vàng, là màu biểu trưng cho hành Thổ. “Hoàng Đế” là “Vua Vàng”, khác với Hoàng (P) trong “Hoàng đế”, là danh xưng của các quân chủ kể từ thời nhà Tần. (Theo Wiki).

** Theo truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, Chuyên Húc là một vị vua thời Trung Hoa cổ đại, một trong Ngũ Đế. Theo Sử ký, ông là cháu nội và là người kế vị của Hiên Viên Hoàng Đế. (Theo Wiki)

“Chuyên Húc?”

Hắn lẩm nhẩm đọc cái tên này với ánh mắt rất kỳ lạ, khóe miệng cũng nở nụ cười kỳ quặc: “Không ngờ rằng con cháu của hắn lại có thể ngóc đầu trở lại.”

“Vua Đại Vũ đã ra lệnh cho cửu châu xây dựng chín cái đỉnh. Năm sau đúc xong chín cái đỉnh thì sẽ tổ chức đại hội các nước tại núi Đồ.”

“Hạ Vũ đã thống nhất thiên hạ rồi ư?”

Nàng lắc đầu: “Vua Đại Vũ là người đồng cai trị Trung Nguyên, nhưng vua Ngư Phù mới là người xưng bá ở nghìn dặm phía Tây Nam.”

“Vua Ngư Phù à?”

Bách Lí Hành Mộ nhìn nàng chằm chằm, hai mắt sáng lên: “Nàng có quan hệ thế nào với vua Ngư Phù?”

Nàng không trả lời mà nhìn về phía bầu trời hướng Tây Nam, chỉ thấy mây đen tích tụ ở đó càng lúc càng dày đặc.

Bách Lí Hành Mộ đã nhìn thấy rõ vẻ lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt nàng, khiến khuôn mặt xinh đẹp như bị bao phủ bởi một tầng bóng đen lờ mờ.

Ủy Xà nhìn theo ánh mắt của nàng và phát ra tiếng rít gào kỳ quái, như thể có thứ gì đó đáng sợ đang ẩn nấp trong đám mây đen kia.

Theo truyền thuyết, người nào gặp được rắn hai đầu, tất sẽ thống trị thiên hạ. Nhưng hiện giờ, sinh vật mang điềm lành này và chủ nhân của nó đều nhìn chăm chăm về phía bầu trời Tây Nam nặng trĩu mây đen, thân rắn run lên từng hồi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
copul1509Truyện hay quá, cho mình xin lịch đăng với ạ - sent 2022-09-20 00:37:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương