Mật Mã Nước Cổ Thục

Chương 10: Đức vua ngữ phù

/154
Trước Tiếp
Nói kỳ lạ thì đúng là kỳ lạ thật. Hạn hán đã kéo dài nửa năm, hầu hết các mãnh thú trên núi Tiên đều đã trốn đến núi Vấn, núi Mân và dãy Tần Lĩnh, những con nào không còn sức để chạy trốn thì đã chết đói chết khát, chỉ còn lại những con thú nhỏ gầy gò mà thôi. Nơi này lẽ ra không còn gì đáng để săn bắn nữa.

Tuy nhiên, xe của nhà vua vẫn đến đúng hẹn.

Đám vượn quỷ và hoẵng gầy trơ xương đều tránh thật xa.

Mặc dù đã sắp bị chết khát, bọn chúng cũng không muốn trở thành con mồi của vua Ngư Phù.

Nhưng các nạn dân thì lại đến gần để xem.

Núi Tiên cách thành Kim Sa hơn trăm dặm, các nạn dân cả đời chưa từng đến kinh đô cao quý, vì thế đều nghển cổ lên để nhìn xem vua Ngư Phù tôn quý rốt cuộc trông như thế nào.

Có điều cỗ xe của nhà vua vẫn chưa chạy đến đây. Bọn họ chỉ thấy một đội ngũ bảo vệ đoàn đi săn rồng rắn nối đuôi nhau. Nếu đếm kỹ sẽ thấy có tổng cộng tám mươi cỗ xe, cộng thêm cỗ xe của nhà vua nữa là tám mươi mốt chiếc, đoàn xe gần như chiếm hết cả bãi sông.

Mọi người còn chưa hết ngỡ ngàng thì nghe thấy một tiếng “huych”, bốn người đàn ông cao lớn vạm vỡ nhảy ra khỏi mỗi chiếc xe, rồi nhanh chóng xếp thành hàng ngũ chỉnh tề. Tất cả bọn họ đều mặc y phục bằng gấm vóc sặc sỡ, mái tóc dài màu nâu đỏ, tay cầm kiếm và nỏ, cùng cất cao tiếng hát. Đội ngũ tiến lùi nhanh như chim ưng, khí thế mạnh mẽ như rồng, biểu diễn vũ điệu Thục Sơn nổi tiếng.

Ngặt một nỗi, các nạn dân chẳng có lòng dạ nào để thưởng thức ca múa. Bọn họ háo hức nhìn về cỗ xe màu đồng, chỉ mong bên trong có những thùng đựng nước sạch. Tuy nhiên bên trong lại trống trơn, rõ ràng là hành trang của vua Ngư Phù rất gọn gàng đơn giản, những cỗ xe bằng đồng này được dùng để chở con mồi.

Đám nạn dân tức giận nghĩ bụng: Lấy đâu ra nhiều con mồi như vậy cho ông chở chứ?

Đám vượn quỷ, hoẵng và dã thú đứng từ xa trên bãi sông và vẫy đuôi thèm thuồng, chỉ chờ nhìn thấy nước mát là sẽ lao lên cướp.

Có điều, đoàn xe trống trơn này đã khiến cả người lẫn thú đều cực kỳ thất vọng.

Đồ Sơn Hầu Nhân đứng lẫn trong đám người, vừa quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng Phù Phong Sơ Lôi và Ủy Xà đầu.

Cậu nhìn xung quanh, ánh mắt từ từ dừng lại ở cỗ xe của nhà vua. Cửa sổ bằng thủy tinh thượng hạng hiển nhiên là đã được chế tác đặc biệt, người ngồi bên trong có thể nhìn rõ bên ngoài, còn người ở bên ngoài nhìn vào bên trong sẽ chỉ thấy lờ mờ.

Dần dần, cỗ xe của nhà vua bắt đầu di chuyển, những người dân lại càng vây quanh nhiều hơn, không hề có ý định nhượng bộ.

Cỗ xe mở đường cho xe của nhà vua là một cỗ xe màu nâu đồng. Một người đàn ông có mái tóc dài màu nâu đứng ở đầu xe. Hắn là Hậu Phổ, đội trưởng đội cận vệ của vua Ngư Phù, giọng nói sang sảng như tiếng chuông: “Tránh đường, tránh đường nào!”

Một nạn dân không thể chịu đựng được nữa bèn lớn tiếng nói: “Thời tiết khô hạn đã lâu, xin đức vua ban cho chút nước mát ạ.”

Các nạn dân khác cũng nhao nhao hô to: “Xin đức vua ban cho chút nước mát ạ.”

Vượn quỷ cũng gào lên: “Xin đức vua ban cho chút nước mát ạ.”

Hậu Phổ đanh giọng nói: “Đức vua đến đây để đi săn, lấy đâu ra nước mát mà bạn cho các ngươi?”

Người dẫn đầu đám nạn dân liền chỉ vào động Cá Con phía đằng xa: “Trong đó có đầy nước mát.”

“Nếu vậy sao các ngươi không tự đi lấy đi?”

“Bởi vì cây bách ăn thịt người canh giữ bên ngoài, bọn ta không đi qua được.”

Hậu Phổ nhìn theo ánh mắt người nọ liền trông thấy một hàng cây bách khổng lồ chuyên ăn thịt người. Hắn chau mày, nói: “Đó là cây ăn thịt người, bọn ta cũng không thể làm gì được.”

“Vớ vẩn! Cây bách ăn thịt người từ trước đến nay luôn canh giữ động Cá Con theo lệnh của vua Ngư Phù. Sao các người có thể không làm gì được nó?”

Hậu Phổ nhìn về phía đám nạn dân với ánh mắt sắc bén, chợt thấy một thiếu niên cao lớn tay trái cầm quạt, tay phải cầm vòng và ngọc bội hình bán nguyệt, ngoại hình xuất chúng. Trông cậu vô cùng nổi bật giữa một đám nạn dân mặc y phục màu xanh.

“Ngươi là ai?”

“Đồ Sơn Hầu Nhân.”

“Hóa ra người của tộc Đồ Sơn ư? Ta khuyên người mau chóng rời khỏi đây thì hơn.”

Đồ Sơn Hầu Nhân bật cười, nói: “Chỉ cần đức vua của các ngươi ra lệnh xả nước, ta sẽ rời đi ngay lập tức.”

Nói đoạn, cậu còn xông lên, kéo đầu xe của nhà vua, đứng chắn trước mặt và hét lớn: “Đức vua mau hạ lệnh xả nước đi, thần dân của ngài sắp chết khát đến nơi rồi.”

Nhà vua ngồi trong xe không có bất cứ động tĩnh gì.

Tộc Đồ Sơn chính là nhà vợ của vua Đại Vũ ngày nay. Hậu Phổ biết chàng thiếu niên này là người bất phàm, tuy thấy cậu nói năng lỗ mãng nhưng vẫn nhẫn nhịn. Bây giờ thấy cậu càn rỡ như vậy, hắn ta không khỏi tức giận, lập tức xông lên chĩa kiếm vào vai cậu: “Mau tránh ra!”

Đồ Sơn Hầu Nhân hất văng thanh bảo kiếm trong tay hắn ta xuống đất. Hậu Phổ giật mình. Hắn ta vốn chỉ định hù dọa chàng thiếu niên, nhưng không ngờ rằng cậu lại ra tay nhanh gọn thế. Vì vậy, hắn ta không dám khinh địch mà lùi lại một bước nhặt kiếm lên. Bốn tên thị về phía sau hắn ta nhanh chóng lao tới bao vây Đồ Sơn Hầu Nhân.

Hậu Phổ nghiêm giọng nói: “Nếu ngươi còn không tránh đường thì đừng trách ta không khách khí.”

Đồ Sơn Hầu Nhân nói to: “Rõ ràng là có nguồn nước để dùng, tại sao phải để dân chúng chết khát? Đức vua Ngư Phù, rốt cuộc ngài có ý đồ gì?”

Hậu Phổ cười khẩy một tiếng: “Ta lại đang muốn hỏi công tử Đồ Sơn là rốt cuộc công tử có ý đồ gì đây? Từ khi hạn hán xảy ra, nhà vua đã sắp xếp cho người dẫn đến những nơi có nguồn nước dồi dào như núi Vấn, núi Mân, đợi khi nào hết đợt hạn hán thì trở lại...”

Hắn chỉ kiếm vào những nạn dân áo xanh đang vây quanh: “Các ngươi biết rõ núi Tiên đã khô cạn, tại sao không theo mọi người đến núi Mân, núi Vấn. Hôm nay vẫn còn tụ tập ở đây, điều này không kỳ lạ sao?”

Đồ Sơn Hầu Nhận lùi lại, đột nhiên cảm thấy lời nói của hắn ta rất có lí.

Đám nạn dân đưa mắt nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều lộ ra nụ cười quái gở.

Vươn quỷ thét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó lại im bặt giống như bị cắt cổ đột ngột.

Mọi người tức thì đều nhìn về phía không trung. Vầng mặt trời bị giam cầm bỗng nhiên bị bao phủ bởi những đốm đen lấm tấm như thể bị mốc.

Màn mây đen xung quanh chậm rãi di chuyển, thấp thoáng hiện ra những cái bóng dường như vẫn còn sống, không biết có bao nhiêu quái vật ẩn nấp đằng sau.

Bầy khỉ liên tục la hét, ngay sau đó, toàn bộ dã thú trên núi Tiên đều gào thét vô cùng thảm thiết.

Đồ Sơn Hầu Nhân cũng kêu lên: “Hỏng rồi!”

Lúc bấy giờ, đám người nhìn về phía đàn tế mới nhận ra là bức tượng khổng lồ của vua Bách Quán đã không cánh mà bay.

Tiếng nhạc đã ngừng từ lâu, tất cả những người hầu gái diễn tấu đều đã hóa đá.

Một bức tượng thần lớn như vậy cứ thế biến mất trước hàng nghìn cặp mắt của những nạn dân.

Mặt trời bỗng thoát khỏi sự giam cầm, mây đen buộc phải tản ra xa, muôn ngàn ánh hào quang sáng chói xuất hiện, khiến đám nạn dân dụi mắt lia lịa như thể đang nằm mơ.

Có người hét lên: “Trời ạ, tượng vua Bách Quán đầu rồi?”

Hai tay Hậu Phổ run lên: “Mau, mau...” Hắn ta không nói được gì ngoài hai từ này, hai mắt lồi ra, sợ hãi không chịu được.

Mây đen lại cuồn cuộn, lũ khỉ lại kêu gào lần nữa. Có mấy chục người đột nhiên từ trong đám nạn dân lao ra, tay lăm lăm lưỡi dao, di chuyển một cách nhanh nhẹn về phía cô xe của nhà vua.

Một luồng sát khí mạnh mẽ xé rách bầu không khí ngột ngạt, Hậu Phổ hô to: “Mau bảo vệ đức vua...”

Đội hộ vệ của nhà vua lập tức nhảy xuống khỏi cỗ xe bằng đồng, chặn đường những kẻ áo xanh kia. Những hộ vệ người Ngư Phù dũng mãnh này đều mặc áo giáp mỏng bên trong, tay cầm khiến gỗ được làm bằng gỗ đặc biệt. Tuy nhiên, khi nhìn thấy lưỡi dao của nhóm người áo xanh đâm xuyên qua khiến gỗ, sau đó không rút ra được, bọn họ nhanh chóng chém giết không nương tay.

Ngặt một nỗi, những nạn dân áo xanh vẫn không ngừng lao tới, trong số hàng nghìn người lại có mấy trăm người mang theo vũ khí. Bọn họ nhanh như gió, lại được huấn luyện bài bản, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn bao vây các hộ vệ của vua Ngư Phù.

Đồ Sơn Hầu Nhận biết tình hình khác thường bèn lùi lại từng bước.

Đội hộ vệ dần dần rơi vào thế bất lợi. Bảy, tám người áo xanh lao thẳng đến cỗ xe của nhà vua. Bọn họ hoàn toàn không phải là nạn dân mà chỉ nhằm vào xe của vua Ngự Phù.

Thứ bọn họ muốn không phải là nước mát mà là tính mạng của đức vua.

Đội cận vệ do Hậu Phổ chỉ huy đã không đủ sức kiểm soát toàn bộ tình hình, một khoảng trống đã xuất hiện xung quanh cỗ xe của nhà vua.

Một đám bụi mù bốc lên cùng với tiếng vang nổi lên bốn phía, một đội binh sĩ thiện chiến lên đến hàng nghìn người chạy như bay tới, tất cả đều là những binh sĩ tinh nhuệ của nước Ngư Phù.

Kinh đô Kim Sa cách đây hàng trăm dặm, những binh sĩ tinh nhuệ này hiển nhiên là đã mai phục ở đây từ lâu theo lệnh của vua Ngư Phù. Nhà vua chẳng qua chỉ đi săn mà thôi, không cần phải dẫn theo nhiều binh sĩ tinh nhuệ như thế. Có lẽ là đức vua đã biết ở sông Tiên có điều bất thường, cho nên mới chuẩn bị từ trước thì phải?

Cục diện trận chiến lập tức có sự thay đổi, đội hộ vệ nhanh chóng vây quanh cỗ xe của vua Ngư Phù. Hậu Phổ gần như đã giao toàn bộ chiến trường cho quân tiếp viện, còn mình thì dốc lòng bảo vệ cỗ xe của nhà vua.

Những người mặc áo xanh ngã xuống như ngả rạ, nhưng Hậu Phổ không dám thả lỏng chút nào, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn mây đen trên trời, ánh mắt càng thêm lo lắng.

Đám người áo xanh đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

“Rầm rập... Rầm rập.”

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, khí thế hừng hực sục sôi.

Một nhóm người mặc áo đỏ ùn ùn kéo đến từ hướng Tây Bắc. Bọn họ đều mặc áo giáp ngọc màu đỏ, tay xách đại đạo đầu quỷ. Những người này là thổ dân Ung Khương hung hãn ở núi Mân. Bọn họ ào đến chém giết đội hộ vệ của vua Ngư Phù như một cơn gió.

Người cầm đầu là thủ lĩnh của Ung Khương, y dẫn đầu lao thẳng đến cỗ xe của nhà vua. Hậu Phổ không kịp tránh nên bị trúng một đao vào vai trái, máu tươi liền bắn ra tung tóe. Thủ lĩnh của Ung Khương phá lên cười ngạo nghễ: “Hậu Phổ, ngoan ngoãn đầu hàng thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu không, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi đấy...”

Hậu Phổ cả giận: “Các ngươi là lũ phản bội vô ơn. Nếu đại vương không khoan dung độ lượng tha thứ cho các ngươi thì các ngươi đã bị diệt sạch không còn một mống từ năm năm trước rồi. Hôm nay, các ngươi lại “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, đức vua chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi đâu.”

“Ha ha, năm đó bọn ta là không còn cách nào khác, phải giả vờ quy thuận đấy thôi. Nhưng bây giờ kinh đô Ngư Phù còn khó bảo vệ được, ngươi còn dám nói năng ngông cuồng?”

Nói đoạn, y lại vung đao chém Hậu Phổ. Hắn ta nhanh chóng né được, nhưng bên cạnh lại có hai ngọn giáo đâm tới khiến hắn ta suýt nữa thì mất mạng ngay tại chỗ.

Hậu Phổ vội vàng lùi lại, thủ lĩnh của Ung Khương liền thừa cơ xông đến trước xe ngựa của vua Ngư Phù.

Sáu con tuấn mã màu đỏ chót cùng hô vang. Thủ lĩnh của Ung Khương có vẻ như hơi sợ hãi cỗ xe này. Y lùi lại một bước, gằn giọng nói: “Chúng ta quy thuận Ngư Phù đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mặt thật của đức vua. Hôm nay đức vua cũng nên cho chúng ta nhìn thấy mặt rồi nhỉ?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
copul1509Truyện hay quá, cho mình xin lịch đăng với ạ - sent 2022-09-20 00:37:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương