Mật Mã Nước Cổ Thục

Chương 3: Núi bất chu*

/154
Trước Tiếp
* Núi Bất Chu là tên gọi một dãy núi trong truyền thuyết của Trung Quốc. Theo căn cứ tài liệu lịch sử ghi chép thì núi Bất Chu là dãy núi phía Tây của Côn Lôn. Đường vào núi Bất Chu chỉ mở ra vào lúc trăng tròn hằng tháng. (Theo Wiki)

Bách Lí Hành Mộ hơi bất ngờ, bởi vì rõ ràng là nàng không hề có chút cảm xúc nào khi nhắc đến từ “mẹ” này, cứ như thể như người mẹ đó chưa từng xuất hiện trong đời vậy.

“Ta chưa bao giờ gặp mẹ mình, cha ta nói là bà ấy đã mất ngay sau khi ta chào đời.”

Hắn lơ đãng hỏi: “Cha nàng có yêu nàng không?”

Nàng tươi cười đáp: “Cha ta là người cha tốt nhất thiên hạ, trên đời này không còn ai yêu ta hơn ông ấy hết.”

Hắn thoáng ngần người, cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ bình thản chuyển chủ đề: “Trong ba năm đi du ngoạn khắp nơi, nàng có ấn tượng sâu sắc với nơi nào không?”

“Ôi chao, ta đi từ Tây Nam đến Đông Bắc, tìm kiếm đỉnh Bất Chu suốt ba năm qua mà không tìm được.”

“Tại sao nàng lại muốn tìm đỉnh Bất Chu?”

“Trong truyền thuyết, nếu đứng trên đỉnh Bất Chu là có thể tấu lên trời.”

Bách Lí Hành Mộ bật cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Trước khi núi Bất Chu bị phá hủy thì đúng là như vậy. Nhưng bây giờ có lẽ chỉ đến cánh đồng Thiên Mục mới thấu được lên trời thôi.”

“Cánh đồng Thiên Mục?”

“Đúng. Cánh đồng Thiên Mục là nơi chẳng những có thể tấu lên trời mà còn có thuốc bất tử. Người bình thường chỉ cần đến đó ở lại bảy ngày là có thể có sức mạnh vô song.”

Phù Phong Sơ Lôi không hứng thú với thuốc trường sinh bất tử cho lắm, song lại vô cùng tò mò với sức mạnh vô song: “Sức mạnh đó là gì?”

“Nàng biết Hiên Viên Hoàng Đế chứ?”

Nàng gật đầu.

“Năm đó Hiên Viên đại chiến với Si Vưu suốt mấy chục năm, bị Si Vưu* đánh cho tan tác, toàn quân của hắn gần như đã bị tiêu diệt. Về sau, hắn đi đến cánh đồng Thiên Mục một chuyến, thế là sức mạnh bỗng nhiên tăng vọt, chẳng mấy chốc đã đánh bại Si Vưu...”

* Si Vưu là một anh hùng cổ xưa của người Miêu ở Trung Quốc. Si Vưu, cùng với Hiên Viên Hoàng Đế và Viêm Đế, được coi là một trong ba vị vua vĩ đại của Trung Quốc. Ông là thủ lĩnh bộ lạc Cửu Lê và được biết đến nhiều do đã chiến đấu với Hiên Viên Hoàng Đế trong trận Trác Lộc trong truyền thuyết Trung Quốc. (Theo Wiki)

“Trong truyền thuyết chẳng phải đó là nhờ Cửu Thiên Huyền Nữ* đã giúp ông ta sao?”

* Cửu Thiên Huyền Nữ là một vị nữ thần đại diện cho chiến tranh và sự trường thọ trong thần thoại Trung Hoa. Theo thần thoại Trung Hoa, một trong những điển tích nổi tiếng nhất về bà là việc bà đã chỉ dạy cho Hiên Viên Hoàng Để đánh bại Si Vưu (Theo Wiki).

“Cửu Thiên Huyền Nữ chính là người đã đưa hắn đến cánh đồng Thiên Mục.”

“Cánh đồng Thiên Mục ở đâu?”

Hắn thu lại ánh nhìn, vẻ mặt dịu dàng: “Đường đến cánh đồng Thiên Mục đã bị chặn, hiện tại đã không còn ai có thể tới đó. Có điều, ta vẫn biết đường dẫn lên núi Bất Chu.”

Nàng lấy làm tiếc nuối, suy nghĩ giây lát lại tò mò hỏi: “Năm đó, người xô đồ núi Bất Chu trong lúc tức giận là huynh thật à*?”

* Theo truyền thuyết, Cung Công cùng Chuyên Húc tranh ngôi vua, Cung Công thua trận tức giận húc vào núi Bất Chu. Cột chống trời gãy, dây buộc đất đứt. Trời nghiêng về Tây Bắc, nên mặt trời, trăng sao di chuyển về phía đó, đất bị trống phía Đông Nam nên sông ngòi và bụi đất đều đổ về phía đó.

Hắn gật đầu.

Nàng liếc nhìn núi Chu bao la rộng lớn, đây đã là dãy núi lớn nhất nàng từng thấy, cho nên mới bị lạc đường trong nhiều ngày qua.

Nàng hỏi: “Núi Bất Chu có lớn như núi Chu không?”

“Núi Bất Chu không quá lớn, nhưng lại rất cao...” Hắn ra hiệu bằng tay: “Còn cao hơn núi Chu rất nhiều, đó là ngọn núi cao nhất thiên hạ!”

Nàng thốt lên: “Thảo nào núi Bất Chu lại là cột chống trời. Hồi nhỏ, ta rất thích nghe chuyện xưa về huynh, còn tự hỏi không biết là người có thể xô đổ núi Bất Chu sẽ ghê gớm nhường nào. Ta vẫn luôn cho rằng sau đó, huynh đã bị đè dưới núi cơ đấy.”

Hắn im lặng một lát mới tiếp lời: “Sau khi núi Bất Chu bị đổ, tuy ta bị thương nặng nhưng đã nhanh chóng hồi phục. Sau đó, ta rời khỏi núi Bất Chu đi thật xa. Phải hai mươi nghìn năm sau, ta mới lại bị thương một lần nữa. Từ đó, ta đã ngủ ở đây suốt mười nghìn năm.”

Phù Phong Sơ Lôi ngạc nhiên hỏi: “Như vậy là cuộc chiến ở núi Bất Chu đã trôi qua ba mươi nghìn năm rồi?”

Hắn lại gật đầu.

Nàng nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của hắn, rõ ràng là trông hắn trẻ như vậy, nhưng lại là người của ba mươi nghìn năm trước.

“Huynh bị kẻ địch đánh lén à?”

Hắn gật đầu.

“Chẳng lẽ vẫn là Chuyên Húc trong truyền thuyết?”

“Cứ coi như là vậy đi.”

Nàng không hiểu “cứ coi như là vậy” có nghĩa là gì, chỉ nói: “Huynh biết không? Ta vẫn luôn tưởng rằng Chuyên Húc và huynh đều là nhân vật chỉ có trong truyền thuyết. Có điều, từ trước đến giờ, ta vẫn không ưa Chuyên Húc. Người này thật hèn hạ. Nếu không dùng đến thủ đoạn đánh lén thì hắn ta chắc chắn

không phải là đối thủ của huynh.”

Hắn bật cười trước vẻ nghiêm túc của nàng, song lại rất chân thành mà rằng: “Không, đó là một đối thủ rất đáng gờm. Cho dù hắn không đánh lén ta thì cũng đủ ngang tài ngang sức với ta rồi.”

“Vậy tại sao hắn ta lại phải đánh lén huynh?”

Hắn nhìn lòng bàn tay của mình, thản nhiên nói: “Nếu có thể gặp lại hắn, ta cũng muốn hỏi rõ nguyên nhân.”

Phù Phong Sơ Lôi cảm thấy lời nói này rất kỳ lạ, tuy nhiên lại không thể nói rõ là kỳ lạ ở chỗ nào. Nàng bèn hỏi: “Chẳng lẽ Chuyên Húc vẫn còn sống?”

Hắn nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, sau đó lắc đầu: “Ba mươi nghìn năm trước đã không có Chuyên Húc, nên đương nhiên là cũng không còn Cung Công.”

Nàng không hiểu ý hắn, rõ ràng hắn là người Cung Công cuối cùng mà.

Nàng cảm thấy vô cùng hứng thú, đó là thời đại sinh ra rất nhiều bậc anh hùng: Hiên Viên Hoàng Đế, Viêm Đế, Si Vưu, Cung Công, Chuyên Húc, Hình Thiên*. Mỗi một cái tên đều rất nổi tiếng, nàng có nằm mơ cũng không ngờ được rằng mình có thể gặp được vị Cung Công vẫn còn sống.

* Trong Sơn Hải Kinh, Hình Thiên là nhân vật đã cùng Thiên Đế tranh giành ngôi vị, Thiên Đế đã chém đứt đầu của Hình Thiên, chốn đầu của Hình Thiên ở núi Thường Dương. Hình Thiên liền dùng đầu vú làm mắt, dùng rốn làm miệng, một tay cầm tấm khiên, một tay khua lưỡi búa lớn tiếp tục chiến đấu.

Nàng hỏi: “Si Vưu, Hình Thiên cũng vẫn còn sống chứ?”

“Không! Tất cả bọn họ đều đã chết rồi.”

“Hiên Viên Hoàng Đế và Viêm Đế thì sao?”

“Bọn họ cũng đã qua đời từ lâu.”

“Tại sao vậy?”

Hắn cười bí hiểm: “Bởi vì bọn họ đều đã sống cả mấy chục nghìn năm, hết cơ hội sống lại rồi.”

Đêm đó, bầu trời đầy sao gần trong gang tấc, chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào.

Nàng nằm bên cạnh hắn, thở đều và ngủ rất ngon lành.

Nhưng hắn vẫn luôn mở to mắt. Sau mười nghìn năm ngủ sâu, hắn rất căm ghét đêm đen. Làn gió thổi hương hoa dìu dịu. Trong bóng đêm, công dụng của có thay đổi dung nhan đã biến mất, lần đầu tiên nàng để lộ ra gương mặt thật của mình, gương mặt xinh đẹp như đóa hoa vừa chớm nở.

Hắn đã bị mê hoặc trước vẻ đẹp này. Ôi, cô gái thật đáng yêu biết bao. Cơn giận phải ngủ vùi suốt mười nghìn năm liền tan thành mây khói và đó dường như chỉ là quãng thời gian để hắn lặng lẽ chờ đợi một người như nàng xuất hiện mà thôi.

Cơ thể đột nhiên đau đớn như thiêu đốt, hắn đau đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng vẫn cắn răng kìm lại tiếng kêu gào đáng sợ sắp phát ra khỏi miệng.

Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ chỉ còn lại hai ngày rưỡi nữa, khi hai ngày rưỡi này trôi qua, hắn sẽ mãi mãi không hoàn thành được việc đó.

Đúng lúc này, Phù Phong Sơ Lôi trở mình, hắn kìm lòng không được bèn ôm lấy nàng. Có điều, nàng thực sự ngủ quá say, còn vùi vào ngực hắn một cách rất tự nhiên, không hề hay biết mối nguy đang đến gần.

Đột nhiên, Ủy Xà trườn ra ngoài, khiến vô số chim chóc giật mình, cả núi Chu đều náo động cả lên.

Bách Lí Hành Mộ quát lớn: “Ai?”

Gió thổi cây rung, bóng đen đã đi xa.

Ủy Xà đang định đuổi theo thì hắn đã vung tay lên, nó liền vọt trở lại.

Phù Phong Sơ Lôi bị đánh thức. Nàng dụi mắt, mơ màng hỏi: “Sao vậy?”

Hắn nhẹ nhàng vuốt má nàng, gió đêm khiến khuôn mặt của nàng hơi lạnh, tâm trạng hỗn loạn của hắn bình tĩnh trở lại. Hắn mỉm cười: “Không có việc gì đầu, nàng ngủ đi.”

Khi nàng mở mắt, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Nàng kinh ngạc nhận ra màu xanh lục đậm nhạt ngày hôm qua bỗng biến thành màu xanh lam trải khắp dãy núi. Tất cả các loài thực vật đều biến thành màu xanh ngọc tươi mát nhất, ngay cả quả trên cây cũng biến thành màu xanh da trời. Còn ở phương xa lại trắng ngần như tuyết phủ, nhưng không lạnh lẽo chút nào.

Thậm chí mào son cùng lụa tím trên thân Ủy Xà cũng biến thành màu xanh ngọc. Nó ngóc đầu lên, có vẻ như rất hài lòng với bộ cánh mới của mình, còn luôn miệng nói: “Cảm ơn Bách Lĩ đại nhân.”

Trong tay hắn là vòng hoa đội đầu mềm mại và tao nhã như một viên ngọc màu xanh lam.

Hắn khẽ đưa tay ra, nhẹ nhàng đội lên đầu nàng.

Trông nàng bây giờ giống như yêu tinh màu lam trong rừng.

Nàng nhảy dựng lên và hét lớn: “Sao cả thế giới lại biến thành màu làm thế này?”

Hắn chậm rãi đáp: “Theo tâm trạng ấy mà, ta thích thế giới này màu gì thì nó sẽ biến thành màu đó. Sơ Lôi, nếu nàng không thích, ta có thể thay đổi màu...”

Nàng cười khúc khích: “Không, ta thích lắm.”

Một chú nai con màu lam chạy vụt qua, nàng bèn đuổi theo, dáng người còn nhẹ nhàng mềm mại hơn cả nai con.

Khi mặt trời lặn xuống ở phía Tây, cả dãy núi lại chuyển thành màu đỏ đậm, nhạt khác nhau: cây đỏ, lá đỏ, hoa đỏ, quả đỏ, và cả mái tóc đỏ rực như lửa của Bách Lí Hành Mộ.

Ánh mặt trời cuối ngày đỏ như máu nghiêng nghiêng trên đỉnh đầu, như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.

Phù Phong Sơ Lôi đưa tay rồi nhảy lên, rõ ràng là thoạt nhìn thì chỉ còn một chút là có thể với tới, nhưng thực tế lại cách rất xa. Nàng nhảy càng lúc càng cao, song vẫn liên tục thất bại.

Bách Lí Hành Mộ ở bên cạnh thấy thú vị, bỗng nhiên ngồi xổm người xuống: “Nàng lên đi, Sơ Lôi.”

“Để làm gì?”

Hắn mỉm cười, nâng nàng qua đỉnh đầu mình.

Lúc này, thân hình của hắn liền biến thành to lớn, sừng sững như một ngọn núi cao.

Phù Phong Sơ Lôi có cảm giác bản thân đang đứng trên đỉnh núi một ngọn núi khác, còn mặt trời đỏ như máu thì ở ngay trên đỉnh đầu.

Nàng đưa tay chạm vào mặt trời.

Đó là một vương miện hoa đỏ rực giống hệt mặt trời.

Nàng bật cười khanh khách, khẽ đặt lên đỉnh đầu mình. Ủy Xà chậc lưỡi khen: “Đẹp quá đi.”

Bách Lí Hành Mộ mỉm cười, tỉnh bơ hỏi: “Nàng có bằng lòng cùng ta lên đỉnh Bất Chu không?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
copul1509Truyện hay quá, cho mình xin lịch đăng với ạ - sent 2022-09-20 00:37:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương